Dạ Dao Quang được Tần Đôn tự mình đưa đến phòng giành cho khách, rửa mặt
rồi mới nằm lên giường nghỉ. Kim Tử ở bên ngoài đột nhiên chạy vào, vừa
đến Trường Thanh huyện, Dạ Dao Quang đã ném ở ngoài phủ nha, Kim Tử chạy đi loanh quanh xem xét lúc này mới chạy về tới, Dạ Dao Quang duỗi tay
đem nó xách ra ngoài, không chút lưu tình nào ném văng ra.
“Sư
phụ, người có thể bớt tàn bạo được không?” Ở giữa không trung xoay thành một vòng tròn lại xoay trở về, dừng ở bênh cạnh giường Dạ Dao Quang,
“Sư phụ, ta vừa mới nghe được tiểu tử Tần Đôn kia cùng phu nhân hắn cãi
nhau, Tần Đôn giận dỗi đi tới thư phòng.”
“Ngươi lại chạy đi nghe chuyện góc tường nhà người ta sao!” Dạ Dao Quang duỗi tay hung hăng kéo vành tai Kim Tử.
Chuyện phu thê nhà người ta a, Kim Tử này còn nghe được cãi nhau thế nào, nếu
nghe tới được những chuyện không nên nghe kia chẳng phải là xấu hổ? Nàng phải sửa lại thói quen nghe chuyện góc tường nhà người ta này của Kim
Tử.
“Đau đau đau……” Vàng vội vàng nhảy tránh xa để giải thoát lỗ
tai của mình, nhẹ nhàng dùng móng vuốt xoa, “Sư phụ, ngươi thật là quá
đáng! Ta chỉ là lúc trở về vô tình đi ngang qua cửa phòng bọn họ, nghe
được bọn họ hô tên sư nương, mới tò mò nghe lén một chút.”
“A Trạm?” Dạ Dao Quang tức khắc nghi hoặc nhìn Kim Tử, trong lòng có suy nghĩ không tốt, “Ngươi nghe được cái gì?”
“Hừ.” Kim Tử khoanh tay không để ý tới Dạ Dao Quang, ngạo kiều đem khuôn mặt nhỏ quay sang một bên.
“Ngươi có phải lại ngứa rồi hay không?” Gia hỏa này chính là không ngược không chịu mà, ngươi đối với nó ôn nhu, nó ngược lại được mũi lên đằng mặt,
chính là phải đối với nó hung ác, nó mới ngoan ngoãn nghe lời.
“Sư phụ, người khi nào có thể xem ta như một người bình thường!” Kim Tử nhanh chóng nhảy xa, vẻ mặt ủy khuất.
“Ngươi là người sao?” Dạ Dao Quang không lưu tình chút nào đả kích.
Kim Tử tức khắc nắm chặt tay thành nắm đấm đấm lên ngực mình, bộ dáng vô cùng ấm ức.
“Được rồi, đừng giỡn nữa, có việc gì mau nói!” Dạ Dao Quang không kiên nhẫn phất tay.
Kim Tử cũng biết thân thể của Dạ Dao Quang không được khỏe lắm, cần nghỉ
ngơi tĩnh dưỡng nhiều vì thế liền nghiêm mặt nói: “Phu nhân Tần Đôn hình như là bởi vì Tần Đôn không chịu mở miệng cầu sư nương giúp mà không
vui, còn nói cái gì đều là học cùng trường, người khác không phải ngũ
phẩm thì cũng là lục phẩm, duy độc hắn đến bây giờ vẫn là thất phẩm, nói năng lực không bằng sư nương còn chưa tính, nhưng hôm nay sư nương đã
là hầu gia, lại vẫn như cũ không nhớ tới Tần Đôn……”
Kim Tử đem mọi thứ nó nghe lén được nói cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang sắc mặt hơi
chuyển. Hôm nay, thời điểm nàng vào phủ liền cảm giác Đường thị quá mức
tha thiết, đưa theo một tiểu hài tử như vậy cũng không biết đợi bao lâu, rồi sau đó nói chuyện ở bên trong, Đường thị lại cố ý đón ý nói hùa
theo nàng, nàng cảm thấy có chút không đúng, cho nên ăn cơm lúc sau, mới thử Tần Đôn, nàng tin tưởng Tần Đôn sẽ không lừa gạt nàng.
Lại
không có nghĩ đến không phải nàng đa tâm, mà là Đường thị thật sự có tâm tư như vậy. Thứ tự khoa cử của Tần Đôn cũng không đoán trước, đảm nhiệm chức vụ huyện lệnh không quá khả năng, Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ
phí tâm tư trợ hắn trong một năm có thể đủ tiếp nhận chức vụ huyện lệnh
Huyện thừa, đây cũng đã là chức vụ tốt nhất với khả năng và thành tích
của Tần Đôn. Nhưng Tần Đôn ba năm trước đây mới trở thành huyện lệnh,
lúc này mới ba năm liền thăng nhiệm, rốt cuộc sẽ là đục lỗ, hơn nữa
chiến tích Tần Đôn tuy rằng không kém, nhưng cũng không phải quá vượt
trội.
Nguyên bản còn có một Lục Vĩnh Điềm lót đế, nhưng Lục Vĩnh
Điềm nhờ đi theo Ôn Đình Trạm tới Lưu Cầu một chuyến hiện tại cũng là
chính ngũ phẩm, Văn Du nguyên bản là chính thất phẩm nhưng bởi vì bệ hạ
phá lệ cất nhắc Ôn Đình Trạm, không phong Ôn Đình Trạm thành sử quan từ
lục phẩm, mà phong thẳng Ôn Đình Trạm tới ngũ phẩm tham nghị. Cho nên,
bệ hạ không có bao lâu liền bởi vì Văn Du tự mình lập công cũng phong
Văn Du lên sử quan lục phẩm.
Như vậy tính lên, so với mọi người,
thật đúng là trước khi khảo tích chức quan của Tần Đôn thấp nhất. Hơn
nữa những người khác đều ở Đế đô, Tần Đôn lại ở tiểu huyện thành xa xôi
như vậy. Văn Du thì không nói đến, Lục Vĩnh Điềm có thể thăng nhanh như
vậy, thật sự cũng là Ôn Đình Trạm khai lộ. Nghĩ lại, Ôn Đình Trạm ngoại
trừ lúc ban đầu có sắp xếp cho Tần Đôn, nhưng lúc sau cũng không có quá
quan tâm tới Tần Đôn.
Nhưng bọn họ không quan tâm cũng là sai sao? Huống chi, nếu thật sự tới thời điểm Tần Đôn có thể thăng nhiệm, nàng
tin tưởng bất luận là Ôn Đình Trạm hay là Tiêu Sĩ Duệ đều tuyệt đối sẽ
không làm Tần Đôn bị người khác tranh đoạt. Nàng nguyên bản chỉ là cho
rằng Đường thị là bích ngọc cẩn thận chặt chẽ lo cho tiểu gia, nhưng
nghe xong lời này thì thấy Đường thị vẫn là nữ nhân ham hư vinh……
Tần Đôn như thế nào coi trọng một nữ tử như vậy.
Dạ Dao Quang trong lòng thở dài một hơi, nhưng rốt cuộc vẫn là thê tử Tần
Đôn, bọn họ lại đã có nhi tử, Dạ Dao Quang cũng không tiện làm xáo trộn
gia sự người khác, vì thế tâm tình có chút không thuận nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang nhìn thấy thái độ Đường thị rõ ràng phai nhạt rất nhiều. Đường thị biết được nàng thích hài tử, không dấu vết nói Trường
Thanh huyện khí hậu không tốt, Tần Hành không thích ứng, thỉnh thoảng sẽ sinh bệnh vặt, hoặc là Trường Thanh huyện muỗi rất nhiều, có một lần
Tần Hành bị cắn đến suýt nữa trúng độc muốn mất mạng nhỏ.
Kỹ năng
nói của Đường thị rất tốt, nếu không phải vì tối qua nghe Kim Tử kể lại, Dạ Dao Quang sẽ coi nàng là một mẫu thân cực kỳ lo lắng cho hài tử,
nhưng nàng là đã nghe hết mọi chuyện, Dạ Dao Quang trong lòng cảm thấy
rất hụt hẫng. Đường thị như thế nào cũng là thê tử Tần Đôn, Dạ Dao Quang vẫn như cũ chỉ coi như nghe không hiểu, an ủi qua loa nàng ta.
Cũng may thời điểm giữa trưa Cô Mông đưa theo thê tử hắn là Mộng Tầm tới
cửa, Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm, Đường thị bộ dáng không đạt mục đích không bỏ qua, không muốn ngày sau phu thê Tần Đôn ở chung có khúc mắc,
gặp chuyện gì cũng không dám cầu tới cửa, Dạ Dao Quang cực lực chịu đựng không trở mặt.
“Thỉnh an Hầu phu nhân.” Cô Mông cùng Mộng Tầm
hướng Dạ Dao Quang hành lễ, ngày Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đại hôn, bệ hạ phá lệ ban ân ban phát cáo mệnh chiếu thư, Ôn Đình Trạm nói đây
là hắn đại lễ hắn muốn tặng cho nàng.
“Nhị vị không cần đa lễ, ý
đồ của ta đến đây nhị vị đều đã biết được.” Dạ Dao Quang trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề nói, “Ta biết nhị vị khúc mắc ở nơi nào, ta có thể trợ
giúp Cô phu nhân thoát ly yêu đạo.”
Cô Mông cùng Mộng Tầm đều vui
mừng quá đỗi, bọn họ biết được Dạ Dao Quang tuyệt không phải loại người ỷ thế hiếp đáp, nàng nếu tự mình tìm tới khẳng định là đã chuẩn bị tốt để đáp ứng điều kiện của bọn họ, lại không nghĩ đến Dạ Dao Quang một chút
cũng không chần chừ, trực tiếp nói rõ, nhất thời làm phu thê hai người
đều vui vẻ không thôi.
“Đa tạ Hầu phu nhân.” Mộng Tầm kích động
tim đập thình thịch quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang, thành tâm thành ý
làm một lễ bái, “Nếu như có thể làm Mộng Tầm thoát ly yêu đạo, đó chính
là phụ mẫu tái sinh Mộng Tầm, ngày sau phu nhân có gì sai phái, Mộng Tầm muôn lần chết không chối từ.”
“Cô phu nhân nghiêm trọng rồi.” Dạ
Dao Quang cúi xuống duỗi tay nâng Mộng Tầm đứng lên, “Kỳ thật Cô phu
nhân hẳn là biết được, ta đã từng cự tuyệt qua, lần này nếu không phải
vì đồ các ngươi có trong tay là xích vân linh chi, ta cũng sẽ không
tranh vũng nước đục này, giúp ngươi loại bỏ yêu cốt, đó là việc nghịch
thiên sửa mệnh.”