Thanh âm thanh nhuận của hắn truyền vào trong tai Dạ Dao Quang, nhẹ
nhàng như giai điệu động lòng người, làm nàng vui vẻ thoải mái. Nàng
phát hiện nàng càng nghe càng có tinh thần, nhưng nghĩ đến Ôn Đình Trạm
bị nàng ép ngồi lâu như vậy, vì thế giả bộ ngủ say nhắm hai mắt lại,
điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Ôn Đình Trạm thấy hô hấp của nàng
thay đổi nhưng hắn vẫn chờ khoảng mười lăm phút sau đó điều chỉnh chăn
đắp cho nàng rồi mới nhắm mắt ngủ bù. Dạ Dao Quang tuy rằng chưa ngủ hẳn nhưng nàng cũng không mắt, lo lắng nàng làm hắn mất ngủ, cứ như vậy
lẳng lặng dựa vào hắn, bất tri bất giác chìm vào mộng.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lau đi lớp bùn dược trên mắt làm nàng tỉnh lại.
Vừa vặn lau xong cho nàng, dùng khăn gấm đem những vết còn sót lau sạch sẽ: “Mau đi xem một chút đi.”
Dạ Dao Quang vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường chạy đến trước gương,
quả nhiên nhìn thấy mắt nàng một điểm sưng hồng cũng đều không có, trong lòng kích động vô cùng, xoay người nắm lấy Ôn Đình Trạm đang đi sau
nàng, kiễng mũi chân rồi hung hăng hôn một cái lên mặt hắn.
“A Trạm của ta, chàng làm sao có thể đáng yêu thế chứ!” Dạ Dao Quang tâm tình sung sướng khen, “Thật sự là yêu chàng chết mất!”
“Ta còn có chuyện kinh hỉ cho Dao Dao, hi vọng Dao Dao đến lúc đó càng yêu
ta hơn.” Nói xong kéo tay Dạ Dao Quang đi tới một gian phòng, phòng này
là phòng ngủ của Ôn Đình Trạm ở Nam viên, trên bàn có một chiếc hộp gỗ
mạ vàng cao chừng nửa thước cao, rộng ba mươi cm, dài bốn mươi cm.
Ôn Đình Trạm dùng ánh mắt ý bảo, Dạ Dao Quang đi mở ra.
Dạ Dao Quang có chút chờ mong, có chút nghi hoặc tiến lên phía trước, tay
mở chiếc hộp ra, một mũ phượng đỉnh đầu xuất hiện trước mặt Dạ Dao
Quang. Mũ phượng này có hai cái cánh trông rất sống động bằng vàng ròng
hướng ra hai bên mũ giống như đang giương cánh bay. Miệng phượng có trân châu bằng hạt gạo cùng từng chuỗi hạt lưu tô*. Ở giữa lưu tô dùng hồng
ngọc xâu thành một đồng tâm kết tinh xảo. Đồng tâm kết song song với
trân châu, đầu và cuối chuỗi hạt trân châu là hồng ngọc.
*Lưu tô:
là tên gọi của những loại trang sức dạng móc treo dài, có thể dùng để
gắn lên búi tóc của các phi tần hoặc đeo trên trang phục. Trong phim
Hoàn Châu Cách Cách, là một đoạn dây tua rua màu đỏ, được gắn trên chiếc mũ lớn đội đầu của các phụ nữ trong hậu cung. Còn trong Chân Hoàn
Truyện, nó lại được làm bằng các chuỗi ngọc trai kết lại với nhau.
Ở giữa là Phượng hoàng cửu vĩ (*cửu vĩ là chín đuôi) , khảm chín viên
trân châu lớn nhỏ, xung quanh còn được gắn vô số trân châu cùng hồng
ngọc nhỏ. Mỗi một cái đuôi phượng đều có đá quý, phía trước mũ phượng
còn có một rèm trân châu để che mặt, hoa quang lộng lẫy, làm mắt chói
lóa.
“Phu nhân đã làm hỉ phục cho vi phu, vi phu tất nhiên cũng
phải góp một phần sức.” Ôn Đình Trạm đem mũ phượng lấy ra, “Phu nhân có
vui không?”
“Chàng tự tay thiết kế sao?” Dạ Dao Quang trong lòng cực kỳ vui, đôi mắt hoa đào xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn hắn.
“Vi phu cũng không dám kể công, bất quá là cùng công tượng* (công tượng:
người làm nghề thủ công) thảo luận một phen căn cứ trên yêu cầu của ta.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Xem ra phu nhân thực sự là rất vui.”
“Đương nhiên là vui, muội cực kỳ vui.” Dạ Dao Quang nhìn bên cạnh còn có kim
mũ, là của nam, liền biết đó là của Ôn Đình Trạm. Kim mũ tạo hình không
quá cầu kỳ, nhưng cũng lấy hồng ngọc làm chủ đạo, vừa nhìn có thể thấy
là một đôi với mũ phượng của Dạ Dao Quang.
Càng nhìn vào Dạ Dao
Quang càng cảm thấy vui vẻ, ban đêm đi ngủ cũng nhịn không được mang lên giường ôm lấy, làm Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười. Đương nhiên, đây cũng
là Dạ Dao Quang phòng ngừa Ôn Đình Trạm nửa đêm lại bò lên giường của
nàng, gia hỏa này đã từng như chỗ không người, nàng cần phải đề phòng.
Tuy nhiên một đêm này Dạ Dao Quang được an tâm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau
Ôn Đình Trạm cùng nàng dùng xong bữa sáng thì vội đi giải quyết sự vụ.
Dạ Dao Quang cũng có chuyện cần làm, Bách Lý Khởi Mộng cùng mấy nha đầu
lần lượt tìm tới, đưa tặng một phần tâm ý, phần tâm ý này là tình cảm
giữa tỷ muội các nàng, lấy danh nghĩa gia tộc đưa tới phủ làm lễ cho đại hôn của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang đều tiếp
nhận hết, sau đó cùng các nàng dùng bữa trưa, Chử Phi Dĩnh liền ồn ào
nói: “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ còn không có thử áo cưới đi, cũng sắp tới đại
hôn của tỷ cùng Hầu gia rồi, thừa dịp chúng ta đều ở đây, nhanh đi thử
cho chúng ta nhìn xem!”
Vốn có lệ tiền hôn thử áo cưới, Dạ Dao
Quang cũng cần nhiều người giúp nàng nhìn xem còn chỗ nào chưa thỏa
đáng, vì thế cũng không ngại ngùng, lập tức đưa theo Nghi Ninh cùng Nghi Vi giúp nàng đi thay. Mặc xong tầng tầng lớp lớp áo cưới đỏ tươi, ngồi ở trước bàn trang điểm, Nghi Ninh hỏi: “Cô nương, đằng nào cũng thử một
lần, đem mũ phượng cũng đội đi.”
Dạ Dao Quang động tâm liền nói: “Được.”
Người đến đều là những người có cảm tình sâu, vậy mình có thứ tốt chia sẻ với bằng hữu tốt chính là đạo lý, Dạ Dao Quang cũng muốn cho bọn họ nhìn
xem mũ phượng Ôn Đình Trạm đã làm cho nàng. Đợi đến thời điểm đại hôn,
các nàng đều là các cô nương chưa xuất các, không thể tới nháo động,
chưa hẳn có thể xem được.
Hàng thật giá thật từ vàng ròng và châu
ngọc, mũ phượng vừa đội lên làm Dạ Dao Quang có chuẩn bị tâm lý cũng cảm thấy thật sự nặng, bất quá nhìn mình đội mũ phượng trong gương quả thật đẹp không gì sánh nổi, chính nàng cũng nhịn không được mê luyến, Dạ Dao Quang cuối cùng hiểu rõ vì sao nhiều nữ nhi vì sắc đẹp mà không ngừng
ép buộc thân thể mình.
Dạ Dao Quang xuất hiện trước mặt Chử Phi Dĩnh cùng những người khác, một đám đều nhìn đến ngây người.
“Đừng trưng một bộ như chưa từng trải việc đời nữa, tốt xấu gì các ngươi cũng đều là cô nương đại gia tộc, có gì mà chưa gặp chứ.” Thấy đám Chử Phi
Dĩnh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Dạ Dao Quang không khỏi ra
tiếng nói.
“Chước Hoa tỷ tỷ, mũ phượng này của tỷ đẹp quá!” Trác Mẫn Nghiên vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Đại hôn của nàng cùng Lục Vĩnh Điềm định ở tháng tư, mũ phượng của nàng
cũng đã chuẩn bị tốt, hơn nữa nàng cũng đã thử qua, luôn cảm thấy chính
mình đã đẹp không sao tả xiết, nhưng lúc này so sánh thì...
Dạ Dao Quang thân thủ sờ vào chuỗi rèm ngọc phủ trước mặt, cười diễm như hoa
đào: “Đây là A Trạm cố ý cho người làm cho ta, chỉ có cái duy nhất,
không có cái thứ hai!”
“Hu hu hu...” Chử Phi Dĩnh òa một tiếng
liền giả khóc, “Chước Hoa tỷ tỷ, đừng làm cho mấy cô nương chưa gả chúng ta phải suy nghĩ được chứ? Ngươi như vậy, chúng ta nếu đều gả không
được, chẳng lẽ chính là tội nghiệt sao?”
Dạ Dao Quang ánh mắt hấp háy: “Nếu nhìn không được, cũng đừng nhìn a.”
“Ta không nên tới, thật sự!” Trác Mẫn Nghiên vỗ ngực liên tục.
“Ngươi còn một tháng nữa, nói Lục đại nhân sửa cho ngươi lần nữa, sửa phải đẹp hơn của Chước Hoa tỷ tỷ.” Chử Phi Dĩnh giựt dây nói.
Lục Vĩnh Điềm lập công ở Lưu Cầu, hiện tại là quan ngũ phẩm, cho nên Chử Phi Dĩnh gọi hắn là Lục đại nhân.
“Ta mới là hết hy vọng a, chờ hắn sửa cho ta, không chừng càng sửa càng
không như ý.” Trác Mẫn Nghiên bĩu môi nói, đột nhiên ánh mắt sáng ngời,
“Không bằng chúng ta xem xem, ngày đại hôn nên làm khó Hầu gia thế nào,
không để hắn dễ dàng cưới được Chước Hoa tỷ tỷ của chúng ta!”
Trác Mẫn Nghiên hào hứng nói xong, không nghĩ tới toàn bộ mọi người nhất thời lùi cách xa nàng.
“Các ngươi này là có ý gì?” Trác Mẫn Nghiên không hiểu, các nàng không phải hẳn là cảm thấy rất hứng thú sao?;