Nhìn thân ảnh đuổi theo Nguyên Dịch chợt lóe rồi biến mất, Dạ Dao Quang hơi có chút cảm giác nhức đầu.
Sự tình thế nhưng thật sự là như vậy, vị linh tu chi vương này, tu vi có
thể nhìn thấu chỉ sợ đúng là không chỉ dừng ở Độ Kiếp kỳ, vị mẫu đơn
tiên tử thành tiên này, muốn không phải là Nguyên Dịch, mà khẩu vị của
nàng chính là Nguyên Đỉnh! Tuy rằng Dạ Dao Quang thừa nhận Nguyên Đỉnh
xem ra quả thật phong vân lãnh đạm, nhưng mẫu đơn tiên tử thật sự có
khẩu vị nặng như vậy sao?
Bất quá đây là chuyện trong gia đình
người khác, Dạ Dao Quang cũng không có quyền can thiệp. Nhưng thấy tính
tình của mẫu đơn tiên tử mà Dạ Dao Quang rất vui mừng, hoàn toàn không
hề giống cao cao tại thượng như trong truyền thuyết, không ung dung đẹp
đẽ như mẫu đơn quý giá người ta thường nói, còn gì mà không câu nệ thế
tục, tính tình hào phóng sang sảng như gió, thật đúng làm Dạ Dao Quang
phải thưởng thức.
Xoay người, Dạ Dao Quang phải đi tìm Mạch Khâm,
vừa đúng lúc Mạch Khâm đang muốn ra ngoài, Dạ Dao Quang liền hỏi: “Mạch
đại ca, huynh muốn đi đâu thế?”
“Đang muốn đi tìm muội, luyện chế
đan dược cho muội, hôm nay muội ăn vào một viên này là có thể bắt đầu tu luyện, đợi đến khi đạt lại tu vi Trúc Cơ kỳ lại ăn vào viên thứ hai.”
Mạch Khâm thả đan dược vào bình ngọc nhỏ đưa cho Dạ Dao Quang, dặn dò
xong sau hỏi, “Huynh có việc tới tìm ta?”
“Đúng thế, là ta vừa mới gặp được Nguyên Dịch, sau đó...” Dạ Dao Quang tiếp nhận bình ngọc nhỏ,
đem chuyện của Nguyên Dịch cùng mẫu đơn tiên tử nói lại một lần, “Mẫu
đơn tiên tử nói nàng mất chút linh hoa mới có thể cứu ta, Mạch đại ca có biết nàng cứu ta thế nào không?”
“Không nghĩ tới Nguyên gia còn quen biết mẫu đơn tiên tử.” Mạch Khâm chợt lộ
ra thần sắc thoải mái, “Nếu như thật sự là nàng ta ra tay, cứu muội thật đúng không khó.”
“Mạch đại ca, huynh nói qua một chút.”
“Mẫu đơn tiên tử chính là vua của muôn hoa, những nơi nào nàng biến hình tất nhiên là bách hoa nở rộ, rất có thể còn nhận được lợi ích từ nàng mà
thành linh hoa. Trong số bách hoa có một loại hoa chỉ có nơi bách hoa
chi vương sinh ra mới xuất hiện, loại linh hoa này chẳng những có thể
dung hợp khí Ngũ hành chi linh, còn có thể tẩm bổ kinh mạch cho các sinh linh tu luyện.” Mạch Khâm giải thích, “Nàng hẳn là dùng loại linh này
tiêu bớt linh khí của Ngọc Hoàng trong cơ thể muội, đồng thời tẩm bổ cho kinh mạch cùng thần hồn cho muội. Cho nên tu vi của muội không còn,
nhưng vẫn còn linh căn.”
“Thì ra là thế.” Dạ Dao Quang sáng tỏ gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
Nàng cũng không muốn thiếu ân tình Nguyên Dịch mà không thể trả, đã là linh
hoa của mẫu đơn tiên tử, ngày sau nàng có bảo bối có thể tương trợ mẫu
đơn tiên tử thì chắc chắn nàng sẽ tìm đưa lại.
“Dao Quang đang lo lắng Nguyên Dịch phải hy sinh, sợ thiếu ân tình hắn?” Mạch Khâm một mắt thấy tâm tư của nàng.
“Không có biện pháp, ta bị thiên đạo gây tư tưởng độc hại quá sâu, cho tới bây giờ không tin có bánh thịt rơi xuống từ trời, tánh mạng du ngoạn quỷ
quan tất nhiên muốn hỏi rõ ràng.” Dạ Dao Quang nhún vai.
“Bây giờ
cũng đã hỏi được rõ ràng, vậy nhanh đi tu luyện đi, sớm đi khang phục,
đừng làm cho Doãn Hòa đến thời điểm đại hôn không có tân nương tử, ta
nghĩ hiện bây giờ người muốn làm tân nương của hắn chỉ sợ đếm không
hết.” Mạch Khâm nói đùa với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhướn mi: “Các nàng muốn thì cũng phải nhìn xem hắn muốn hay không a, ta tin hắn.”
Mạch Khâm nhẹ nhàng cười: “Hai người thật sự là trong lòng có linh tê.”
“Mạch đại ca nói gì thế?”
“Hắn trước khi đi nói ta tốt chiếu cố muội, ta liền hỏi hắn không sợ ta thừa dịp mà nhảy vào? Kết quả hắn trả lời ta, đó là tâm của ta, cũng phải
nhìn xem ngươi có nguyện ý hay không, hắn tin muội.” Mạch Khâm cười nói.
Dạ Dao Quang nghe xong mặt mày hớn hở, tâm tình sung sướng, giơ bình ngọc nhỏ trong tay lên: “Ta đi đi tu luyện.”
Nhìn Dạ Dao Quang đi xa, Mạch Khâm nở nụ cười tươi, ánh mắt lộ ra sự chúc phúc thật tâm.
Dạ Dao Quang nuốt viên đan dược vào, vì không muốn Kim Tử tiếp tục dùng
tiếng huyên náo của nó đi gây độc hại cho những người khác ở Duyên Sinh
quan, liền xách theo Kim Tử làm hộ pháp. Sau đó nàng viết một phong thơ
dặn dò Kim Tử, cho nó đi gửi cho Tiểu Quai Quai mang trở về.
Lần
bế quan này chính là hết bảy ngày, nhưng qua thời gian bảy ngày nàng đã
có thể đạt lại tu vi Trúc Cơ kỳ, mặc dù càng lên cao càng gian nan,
nhưng Dạ Dao Quang tin tưởng nàng không cần tới hai năm, nhất định có
thể khôi phục tu vi Luyện hư kỳ.
Còn có sáu ngày nữa chính là ngày nàng cùng Ôn Đình Trạm đại hôn, sau khi xuất quan nhận được thư Ôn Đình Trạm gửi cho nàng, chính là một xấp dày. Nàng vội vàng mở ra xem, một
nửa thư phía trước là dặn dò nàng chuyên tâm bế quan, đừng nghĩ chuyện
khác, càng về sau càng để lộ ra sốt ruột sợ đại hôn không có tân nương
tử.
Dạ Dao Quang đọc xong trong lòng thấy ấm lên, nàng cũng ngồi
không yên, trực tiếp đi tìm Trường Diên sư huynh cùng Mạch Khâm nói lời
từ biệt, nhưng lúc này mới biết ngày thứ hai nàng bế quan Mạch Khâm đã
trở về Cửu Mạch tông, bất quá nhờ Trường Diên sư huynh nhắn lại với
nàng.
“Đại hôn của muội, Mạch thiếu tông chủ nói hắn nhất định sẽ
trình diện.” Nói xong Trường Diên lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Dạ Dao
Quang, “Đây là chút tâm ý của sư phụ cùng các sư huynh, Duyên Sinh quan
cùng triều đình có chút quan hệ, đại hôn của muội sư huynh cùng sư phụ
không thể đi, đợi đến khi các ngươi khi nào rảnh, cùng đến Duyên Sinh
quan kính sư phụ một ly trà.”
“Đa tạ sư huynh, ta sẽ.” Dạ Dao Quang thành khẩn gật đầu.
“Còn có một chuyện khác...” Trường Diên nhẹ nhàng thở dài rồi mới mở miệng
nói: “Sư muội, ngươi phải nhớ kỹ, Duyên Sinh quan là có thể coi là nhà
của muội, sư phụ cũng thật sự đối đãi với muội như nữ nhi của mình,
Chuyện tại cung Ngọc Hoàng, có chút làm sư phụ bận tâm.”
Dạ Dao
Quang ánh mắt run rẩy, mới nghiêm mặt nói: “Là ta cậy mạnh, sư huynh
thay ta nói lời xin lỗi với sư thúc, ta ngày sau sẽ không như thế, huynh xem ta gặp phải báo ứng lớn như vậy, về sau nếu gặp phải chuyện gì
không bình thường, ta nhất định tới tìm sư thúc hỗ trợ đầu tiên. Chuyện
lần này do ta gây ra, chỉ hy vọng các sư huynh cùng sư thúc không chê ta phiền.”
Thiên Cơ sư thúc là trách nàng khi gặp Mặc Không Tư người đầu tiên nghĩ tới để cầu cứu không phải là hắn, bằng không nàng cùng Ôn Đình Trạm cũng sẽ không chịu kết quả lớn như vậy. Đây là xuất phát từ
một sự trân trọng bằng cả tấm lòng. Nhưng nàng cũng có suy nghĩ của
nàng, nàng không thể cứ gặp gỡ chuyện gì khó ứng phó lại gọi tới Thiên
Cơ sư thúc như triệu hồi linh thú? Nàng cần có bản lãnh của nàng.
Nhưng chuyện này hiện tại không thể nói, không có lo lắng cùng không có tư
cách, vì thế nàng tốt nhất nên nhận sai. Nhưng sau khi trải qua biến cố
lần này, Dạ Dao Quang vẫn là ngã một lần khôn ra một lần, tiếp theo nàng liền sẽ không tái phạm việc ngu xuẩn như vậy.
“Sợ muội không đủ
phiền.” Trường Diên ôn hòa nói, “Tuy rằng muội tạo sát nghiệt, nhưng hóa giải oán long trợ nó phi thăng, đây là thiên đại công đức, trên người
muội cũng không có nghiệt duyên thêm thân, cũng không cần bởi vậy mà
sinh tâm ma, chuyên chú tu luyện, có rảnh thì về đây.”
“Được, sư huynh, ta đã biết!” Dạ Dao Quang lập tức cam đoan.
Dạ Dao Quang trao đổi thêm với Trường Diên vài lời, sau đó đi nhìn hài tử
của Bách Lý Khởi Mộng rồi mới mang đưa theo Chử Phi Dĩnh hướng tới Đế
Đô! Nhưng mà, nàng trước đó cũng không có thông báo trước cho Ôn Đình
Trạm, muốn cho hắn một cái đại đại kinh hỉ!;