Chính như Dạ Dao Quang dự đoán, Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang tỉnh lại, liền hận không thể lắp cánh để bay tới ngay, cho nên, buổi sáng Dạ Dao Quang vừa đem Tiểu Quai Quai thả về, đêm hôm đó Ôn Đình Trạm nhận được, ngay
sau đó chưa được bao lâu lại gửi thư bay lại. Sáng sớm ngày hôm sau Dạ
Dao Quang tỉnh lại, liền nghe được tiếng của Tiểu Quai Quai.
Lấy
phong thư từ trên người Tiểu Quai Quai xuống, lời nói của Ôn Đình Trạm
so với ngày hôm qua khác nhau một trời một vực, mỗi một chữ làm Dạ Dao
Quang nổi da gà, thật sự không phải là buồn nôn mà là vô cùng buồn nôn.
Thực chất nội dung bên trong cũng có chút lưu ý khác, nhưng lại là tin
tức rất shock.
Chính là bệ hạ ban hôn Thượng Ngọc Yên làm trắc phi của Tiêu Sĩ Duệ!
Nhận được tin tức này, Dạ Dao Quang đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn núi bên
trong mây mù như ẩn như hiện, tâm tư của nàng có chút phiền muộn, bất
luận là Dụ Thanh Tập hay là Thượng Ngọc Yên đều là nữ tử nàng đánh giá
cao, nhất là Thượng Ngọc Yên, không có lý do rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy
đặc biệt vui mừng.
Có điều Dạ Dao Quang bây giờ mới nghĩ tới hai người thế nhưng cùng một phu...
Nhưng nghĩ đến quan hệ chính trị, Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể than vận mệnh
trêu người. Lưu Cầu là hàng thần, Thượng Ngọc Yên chính là quận chúa
hàng quốc, thân phận cao cũng không phải cao nhưng thấp thì cũng tuyệt
nhiên không phải thấp. Hơn nữa bệ hạ một lòng muốn để Tiêu Sĩ Duệ khai
chi tán diệp* (rose: sinh nhiều con cháu đó), tâm tư của bệ hạ đối với
Tiêu Sĩ Duệ rất nhiều người đều đã nhìn ra, việc lập trắc phi này trực
tiếp ảnh hưởng tới một số người.
Với thân phận của Thượng Ngọc Yên thực sự là lựa chọn thích hợp nhất không
thể nghi ngờ. Thượng Ngọc Yên gả cho Tiêu Sĩ Duệ làm trắc phi, đối với
Lưu Cầu cũng là một loại an ủi, một loại thái độ, biểu đạt bệ hạ có
thiện ý tiếp nhận Lưu Cầu, do đó bệ hạ sẽ phái người rất nhanh đi tiếp
quản Lưu Cầu.
Đây là một bước đi trăm đường lợi.
Nhưng nhìn
như là sự tình có lợi đối với tất cả mọi người, lại duy độc quá mức tàn
nhẫn với Thượng Ngọc Yên. Nàng từng là quận chúa Lưu Cầu lại phải gả cho đích trưởng tôn của hoàng triêu đã diệt cả nhà nàng. Từ đây, lại không
thể không có ý nghĩ an phận, hài tử của nàng vĩnh viễn không có khả năng trở thành người thừa kế, bất luận là nàng hay là con của nàng so với
người khác đều kém hơn một bậc.
Một nữ tử khí chất cao như ngọc như vậy, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài một tiếng: “Ôi...”
“@$#%@...” Ghé vào cửa sổ, Tiểu Quai Quai kêu to hai tiếng, tỏ vẻ nó rất đói bụng.
Dạ Dao Quang lúc này lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt nhỏ u oán của Tiểu
Quai Quai nhìn mình, thói quen lại muốn dùng khí Ngũ hành chải vuốt cho
nó, tay dán trên người nó mới nhớ tới chính mình đã không còn tu vi:
“Thật có lỗi a, Tiểu Quai Quai, khả năng ta một thời gian không thể chải vuốt cho ngươi rồi.”
“@%#$!...” Tiểu Quai Quai lộ ra bộ dáng đáng thương.
Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ ra: “Ngươi đợi chút.”
Nàng xoay người đi lấy hộp gấm Tuyết Vực để lại. Hộp gấm này nhìn so với hộp hôm trước không có sai biệt, nhưng kỳ thực về phương diện này chính là
có linh khí của Tuyết Vực, cỗ linh khí này có thể bảo quản không làm
giảm tác dụng của nhân sâm. Mở hộp ra, nghĩ tới lượng nhân sâm Kim Tử
nuốt vào, lại nhìn thân thể Tiểu Quai, Dạ Dao Quang liền theo trọng
lượng tương đối cắt ra một khối... Nàng đem khối thịt nhân sâm kia đưa
tới cho Tiểu Quai Quai.
Thần kinh Tiểu Quai Quai lập tức run lên,
hưng phấn mà dùng sức mổ, lực đạo mạnh đến mức làm Dạ Dao Quang cảm giác được lòng bàn tay có chút đau, cúi đầu nhìn vết hồng hồng in lại, có
thể thấy được Tiểu Quai Quai vội vàng cỡ nào.
Tiểu Quai Quai ăn
hết chỗ thịt nhân sâm, cả người nhất thời có một cỗ linh khí bao bọc,
đột nhiên bay vọt ra ngoài cửa sổ, Dạ Dao Quang không nghĩ tới nó sẽ có
phản ứng này, lập tức đuổi theo.
Liền nhìn thấy Tiểu Quai Quai chỉ bay lượn trên không thuộc địa phận Duyên Sinh quan, không ngừng bay
lượn vòng quanh, phát ra tiếng kêu Dạ Dao Quang nghe không hiểu, nghe
như có vẻ thống khổ, Dạ Dao Quang sợ tới mức nghĩ rằng có phải nó không
thể ăn tuyết sâm hay không, tâm bất chợt nhíu chặt.
Không nói đến
cảm tình của Tiểu Quai Quai cùng bọn họ, Tiểu Quai Quai chính là Ôn Đình Trạm, nếu như nó có việc bất trắc, Dạ Dao Quang tuyệt đối đau lòng hơn
cả khi Kim Tử bị thương. Đương nhiên, đây không phải là bất công, có ai
không biết nàng yêu Ôn Đình Trạm còn hơn yêu chính mình đâu?
Cũng
không biết Tiểu Quai Quai bay được bao nhiêu vòng, Dạ Dao Quang kinh
ngạc phát hiện thân hình nó bỗng chốc lớn hơn, từ một con bồ câu nhỏ giờ có thể cùng diều hâu trưởng thành sánh vai!
Thân thể biến lớn
không có bao lâu, nó liền bay nhào xuống dưới, tốc độ kia chỉ trong nháy mắt đã đáp xuống, ánh mắt cũng lớn hơn không ít, mắt có sự sắc bén
giống như chim diều. Nó ngồi xổm ở trên cánh tay Dạ Dao Quang đưa ra,
thật sự nặng trịch đối với người vừa mất tu vi như nàng, Dạ Dao Quang
còn có chút suy yếu suýt nữa không thể chống đỡ.
Tựa hồ nhìn thấy
Dạ Dao Quang có chút không chịu được, Tiểu Quai Quai tự động giảm bớt
sức nặng, kêu to hai tiếng với Dạ Dao Quang, thanh âm kia cũng phát sinh biến hóa.
“Vốn định để cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, buổi tối mới gửi thư, nhưng ta thấy tinh thần ngươi vô cùng tốt, như có tinh lực
không thể đợi phát tiết, vậy ngươi hiện tại xuất phát đi.” Dạ Dao Quang
nói xong, liền đem Tiểu Quai Quai đưa trở về phòng, thả ở bên án thư,
sau đó nghiền bút hồi âm.
Nàng có chút khẩn trương muốn biết Ôn
Đình Trạm khi nhìn thấy Tiểu Quai Quai như vậy sẽ có biểu cảm thế nào.
Trên thư, nàng cũng đem sự tình của Kim Tử viết rõ ràng, sau đó liền để
Tiểu Quai Quai đi truyền tin, nhưng điều Dạ Dao Quang vạn lần không nghĩ tới chính là trời vừa tối nàng đã lại nhận được hồi âm từ Ôn Đình Trạm!
“Tốc độ của ngươi thế nhưng sao nhanh hơn nhiều như vậy!” Dạ Dao Quangcả kinh.
Tiểu Quai Quai lúc trước từ Duyên Sinh quan đến Đế Đô đi tới đi lui cần mười hai canh giờ, hiện tại chỉ cần sáu canh giờ.
“Cô cô cô...” Tiểu Quai Quai phi thường đắc ý vỗ cánh.
Dạ Dao Quang thân thủ vuốt ve đầu nó sau đó mới mở ra phong thư, gia hỏa
Ôn Đình Trạm này quá vô sỉ, đem chuyện Dạ Dao Quang cho Tiểu Quai Quai
ăn tuyết sâm xuyên tạc vì Dạ Dao Quang quá mức tương tư hắn cho nên mới
muốn tăng cường thể lực cho Tiểu Quai Quai, ý đồ để nàng và hắn tâm sự
được nhiều hơn.
Dạ Dao Quang:…
Không muốn tranh luận với
hắn, Dạ Dao Quang quyết định không lập tức hồi tin, mà uống canh dược
rồi ngủ một đêm, sau đó mới chậm rì rì đề bút, châm chọc hắn một trận
sau đó mới nhường Tiểu Quai Quai truyền tin trở về.
“Sư phụ sư phụ, xiêm y của ta thế nào?”
“Sư phụ sư phụ, tóc của ta thế nào?”
“Sư phụ sư phụ, ta muốn ăn canh chua cá, ngươi nói sư bá phân phó phòng bếp làm cho ta...”
“Sư phụ sư phụ, ngươi cùng ta trò chuyện đi a, ta rất vui có thể cùng sư phụ nói chuyện!”
“...”
Hai ngày này, Dạ Dao Quang thật sự hối hận vì đã cho Kim Tử ăn thịt nhân
sâm, phát hiện nó ngoại trừ huyên náo bên ngoài, không có thêm công năng nào khác, cũng không biết có phải thật vất vả có thể nói tiếng người
hay không, vẻn vẹn chỉ hai ngày, nó làm tất cả mọi người trong Duyên
Sinh quan nhìn thấy nó liền trốn.