“Nếu như ngươi cảm ứng được thần hồn của mình, nếu như thu lại được luồng
thần hồn này, ngươi có thể thoát ly khỏi Dương châu?” Ôn Đình Trạm tâm
tư biến động.
“Ngươi thật đúng là vô tình.” Nỗi lòng của Ma quân
mà sửng sốt khi tìm được thần hồn lại nghe được câu hỏi này của Ôn Đình
Trạm không khỏi cảm thấy bi thương, “Ngươi với ta tốt xấu cũng sớm chiều ở chung trải qua hoạn nạn lâu như vậy, ngươi tại sao không có lúc nào
là không nghĩ tới việc xua đuổi ta thế?”
“Ngươi chẳng lẽ không
phải lúc nào cũng muốn có chân thân, thoát ly khỏi bàn tay ta sao?” Ôn
Đình Trạm đạm thanh trả lời, “Hay là ta nói sai rồi, ngươi lưu luyến
muốn nằm trong tay ta?”
Ma quân:….
“Ta cũng không biết thần
hồn của ta vì sao bị phong ấn tại nơi này, ta cảm giác được luồng thần
hồn kia rất bạc nhược, cho nên ta chưa thể trả lời ngươi vấn đề này.” Ma quân suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói, “Bất quá, với tuổi tác của
ta cũng đủ làm lão tổ tông của Nguyên quốc sư mà các ngươi liên tục nhắc tới!”
Nguyên quốc sư cùng lắm hơn bốn trăm tuổi, mà hắn đã hơn
hai ngàn tuổi! Bị nhốt ở Âm Dương cốc đã 1800 năm, cho nên, bất luận như thế nào thần hồn của hắn cũng không có khả năng là do Nguyên quốc sư
giam cầm. Nếu là như vậy, không phải do Nguyên quốc sư giam cầm thì vì
sao lại ở chỗ này?
Ôn Đình Trạm cũng lâm vào trầm tư.
Lúc này Tô Bát nghe thấy lời Dạ Dao Quang liền quay sang nhìn về phía nàng: “Tám mươi mốt căn?”
Tô Bát cẩn thận quét một vòng, đại khái đếm đếm.
“Không sai, tám mươi mốt căn.” Dạ Dao Quang quay đầu lại, nhìn lên tinh không
mênh mông: “Nếu như ta đoán không sai, nơi này dùng tám mươi mốt căn bày ra đại trận.”
Tám mươi mốt căn chính là thuật phong thuỷ học dùng phán đoán mệnh cách cát hung. Vạn vật căn nguyên đều là một số đếm, vũ
trụ cũng là số đếm, từ lúc mới sinh đếm là một, mà chết thì đếm cho tới
mười. Chung quy lại chính là một vòng tuần hoàn vô cùng, không có tận
cùng nhưng cũng không hỗn loạn.
Thời gian cùng không gian là thế
giới của các hiện tượng, vạn vật trong thiên địa đều chuyển động bởi sự
hình thành và hủy diệt của thế giới hiện tượng, tức là số từ một đến
chín phân tán rôi lại tập hợp. Bởi vậy, số tám mươi mốt là bội số của
chín, là một con số toán học, cho nên các con số này đều bao sức mạnh tự nhiên của vũ trụ.
“Vậy thì thực khó...” Tô Bát nhất thời có chút
suy sụp, “Con số tám mươi mốt, mỗi một số đều có hung cát. Một khi đã
định số, chỉ cần một số sai, chỉ sợ chúng ta đều phải táng thân ở đây.
Từ số tám mươi mốt lấy ra năm số, có hàng chục nghìn khả năng xảy ra với năm con số này.”
Bên trong tám mươi mốt số lấy ra chính xác năm
chữ số, hơn nữa còn không biết trình tự của năm số này, thần cũng khó
giải được đề toán này.
“Thế gian này, không có đề nào là không có
cách giải.” Ôn Đình Trạm không tiếp tục nói chuyện với Ma quân, trải qua kích động ban đầu, Ma quân đã bình tĩnh hơn chút, hắn chậm rãi đi đến
bên cạnh Dạ Dao Quang, đem mái tóc đen của nàng bị tinh không chiếu sáng thành màu bạc vén tới sau tai.
Hắn không thích nhìn nàng với bộ tóc trắng, cho dù đây là ánh sáng gây nên, cũng làm hắn cảm thấy chói mắt.
“Đại thiên tài, đề này chỉ sợ thật sự không thể phá.” Am hiểu tám mươi mốt
linh số như Dạ Dao Quang hay Tô Bát hoặc bất luận người nào cũng sẽ đều
hiểu lấy ra năm chữ số ở giữa gian nan cỡ nào.
* 81 linh số: Các
con số bắt đầu từ 1 kết thúc là 10, hết lại quay về 1, tuần hoàn không
dứt. Sự biến hóa của con số nhanh chóng vô cùng, phương pháp vận dụng
tuy khác nhau, nhưng đạo lý của nó thì không thay đổi. Số lý vận dụng
trong chữ viết tên họ, lấy 1 là số đầu tiên, lấy 10 là số cuối cùng, do
10 và 0 cùng là một số, cho nên chỉ còn 9 lần 9 là 81 số. Sự biến hóa
linh động của các con số này có ẩn chứa thông tin Cát-Hung và sức dẫn
dụ.
Sức linh động của nó giao cảm với các con số của ngũ cách gồm
Thiên cách, Địa cách, Nhân cách, Ngoại cách và Tổng cách mà dẫn đến thay đổi vận mệnh. Không thể chỉ dựa vào một, hai số cách mà phải khảo sát
số lý của cả ngũ cách mới có thể phán đoán cát hung trong vận mệnh đời
người. (rose: trên google có cả cách tính, mọi người search tham khảo
hén)
“Dù sao chúng ta cũng bị vây ở chỗ này, Dao Dao không bằng
nói qua chúng ta cách tính năm số từ tám mươi mốt linh số.” Ôn Đình Trạm ôn hòa cười với Dạ Dao Quang, sau đấy còn lôi kéo nàng ngồi xuống cái
bệ dưới một cột bàn long kim trụ. “Chúng ta nhiều người như vậy, mọi
người có ý kiến không.”
“Vẫn là để Tô Bát trưởng lão đến giảng
đi.” Dạ Dao Quang nhún nhường nói, tất nhiên không phải là nàng khiêm
tốn, nàng cho tới bây giờ chưa từng biết khiêm tốn là cái gì, mà chính
là nàng không biết thế hệ đời sau như nàng cùng với thế hệ trưởng lão
trước có gì sai biệt không, trước hết cứ nghe xem Tô Bát nói thế nào,
sau đó nàng sẽ bổ khuyết.
Cũng không biết trên người Ôn Đình Trạm
có một loại ma lực nào, hắn rõ ràng là người không có tu vi nhưng trên
người có khí tức u lộ ngọc tức tự nhiên mà nhuận hòa. Hắn cứ như vậy
đứng ở đó làm bất luận người nào mạnh mẽ đến mấy tâm cũng được lắng đọng lại. Vì thế, mọi người đều ào ào đem ánh mắt hòa khí đồng loạt hướng Tô Bát.
Tô Bát thấy vậy, cũng liền không chối từ, vân vê suy nghĩ
một hồi mới mở miệng nói: “Đối với thuật đoán mạng, có bói toán, có tinh tượng, bát tự để suy tính ra mệnh, nhưng cực ít người biết Tính danh
học* cũng có thể nhìn thấu mệnh (Rose: Tính danh học chính là dùng 81
linh số), kỳ thực cách này cùng đoán chữ có một chút dung hợp, mà tam
tài năm cách tám mươi mốt danh học chính là thông qua tục danh...”
Tô Bát chậm rãi giải thích tam tài năm cách tám mươi mốt danh học, ở đây
cơ bản mọi người đều có thể nghe hiểu, tuy rằng tu luyện giả có thể là
thuần túy tu luyện, không am hiểu kỳ môn phong thuỷ thuật, nhưng rất
nhiều đạo lý ở bên trong công pháp tu luyện cũng đều có sự tham khảo và
học hỏi, cho nên bọn họ lý giải được cũng không khó. Ôn Đình Trạm thì
không chỉ có cái đầu thông minh mà còn bởi vì Dạ Dao Quang nên bù lại
rất nhiều kiến thức về phong thuỷ, các thuật ngữ từ cơ bản tới chuyên
sâu hắn đều biết đến là có ý tứ gì, hơn nữa Tô Bát nói dễ hiểu, hắn cũng hoàn toàn hiểu được.
“Vậy không phải đơn giản sao?” Đợi đến khi
Tô Bát nói xong, Thái Hưu vỗ đùi nói, “Năm cách chẳng lẽ không đúng với
năm số của Nguyên quốc sư? Chúng ta lấy tục danh của hắn tới lấy số,
chẳng lẽ không được?”
Mọi người nghe xong đều quay ra nhìn hắn.
Nhưng Hàm Không cùng Thái Hưu từng chung hoạn nạn, còn có chút đồng bệnh
tương liên, hơn nữa hai tộc bọn họ ở Lưu Cầu cũng lui tới lẫn nhau nhiều năm như vậy, vì thế có chút hảo tâm nhắc nhở Thái Hưu một câu: “Thái
Hưu trưởng lão, ngươi thấy chúng ta kêu Nguyên quốc sư lâu như vậy,
ngươi chắc có người biết tục danh của hắn?”
Thái Hưu sửng sốt, hình như thật sự không có...
Vừa nghĩ như vậy Thái Hưu cũng buồn bực không thôi, rõ ràng bọn họ đều
khinh thường Nguyên quốc sư, thậm chí còn có thể nói là nghiến răng
nghiến lợi, nhưng vẫn gọi hắn là Nguyên quốc sư, nghe không giống như là tôn xưng...
Nguyên lai chính là không có ai biết tục danh của Nguyên quốc sư.
“Nguyên quốc sư tục danh, ta cũng không biết.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, hắn từng
xem qua vô số điển tịch ghi chép lại về Nguyên quốc sư, trong đó tất cả
xưng hô đều là quốc sư, chưa từng có đề cập tới tên đầy đủ, “Nghe nói
hắn lúc trước gặp gỡ Thái Tổ bệ hạ, vì thăm dò Thái Tổ bệ hạ xem có khả
năng đảm đương làm chủ một quốc gia hay không, hóa thành một người ăn
xin, tuy rằng dùng họ thật nhưng tên lại là giả. Cho đến sau này, hắn
sáng minh thân phận, bệ hạ hỏi hắn tên thật là thế nào, hắn thập phần
tiêu sái trả lời ‘Danh bất quá một chữ Hĩ’, từ đây hắn vẫn như cũ dùng
tên kia, đến sau này khi hắn trở thành quốc sư, không người nào dám đề
cập tới tên của hắn, liền ngay cả tên giả cũng bị người đời lãng
quên...”
“Cáo già.” Dạ Dao Quang không khỏi buông một tiếng châm
chọc sau đó nhìn tám mươi mốt bàn long kim trụ như chọc thủng trời mây,
“Cũng không biết hắn khi đó đã có tính tình như thế này chưa hay là đã
sớm tính toán. Hiện bây giờ, chỉ sợ chỉ có Nguyên Dịch mới biết năm căn
này phải lấy như thế nào, Ngọc Hoàng này không chừng là hắn muốn lưu lại cho hậu bối!”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền hơi có chút rã rời,
thật vật vả mới có thể vượt qua Nguyên Dịch một chút, còn không đắc ý
được bao lâu liền gặp gỡ phiền toái này. Cũng may Nguyên quốc sư đã
chết, nếu hắn còn sống, không chừng mới là họa lớn của nàng cùng Ôn Đình Trạm.
Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang liền hạ quyết tâm, dù phải trả giá cỡ nào cũng không thể để hắn trùng sinh!;