Người bị Ma quân rút hồn tên là Nguyên Cương, từng là một trong những thị vệ bên cạnh Nguyên quốc sư.
Bọn họ là khi Nguyên quốc sư ngã xuống bị đưa đến trên mảnh đảo này. Thời
điểm ban đầu mảnh đảo nhỏ này là nơi thế ngoại đảo nguyên chim hót hoa
thơm, mà Nguyên quốc sư ngẫu nhiên bay qua hòn đảo này, phát hiện đảo
này là nơi thiên nhiên thất tinh tụ linh, vì thế liền tính toán đem nơi
này kiến thành vương quốc của mình, nhất là ở trung tâm đảo phát hiện có Hoàng Ngọc, càng kiên định quyết tâm. Chính là khi đó nhóm người này bị đưa đến trên đảo.
Hoàng Ngọc, chính như tên gọi, là ngọc hoàng
giả, ẩn chứa khí Ngũ hành tinh thuần. Nguyên quốc sư nghĩ đến sau nay
dựa vào Hoàng Ngọc Hoàng mà nghịch thiên, cho nên hắn tỉ mỉ từng chút
một tạo ra chỗ này, cố ý bài trí nguy hiểm trùng trùng bên ngoài, chính
là không muốn sau khi Hoàng Ngọc thoát, có người đến làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Chỉ tiếc hắn không đợi được đến khi Hoàng Ngọc thoát
thai liền cùng Hư Cốc đại chiến. Trước đây vài lần hắn thắng, nhưng có
thể hắn cảm thấy có nguy cơ tới gần, cho đến sau này chính hắn bói cho
mình một ải sinh tử khẳng định không qua được, vì thế chuẩn bị rất nhiều thứ lưu lại, không tiếc cấm thủ nhi tử do chính mình thân sinh, cũng
làm xong cung điện trên đảo.
Chỗ này cần phải có người chờ đợi
hắn, những người biết Nguyên quốc sư duy ngã độc tôn. Hắn cũng không hỏi qua đội hộ vệ của mình có bằng lòng lưu thủ tại chỗ này, liền cho bọn
hắn dùng một loại dược vật, làm cho sinh cơ của họ đông lại, từ đây trở
thành một người thực vật, chỉ có khi bọn hắn nhận công kích, hoặc giả là cung điện bọn họ đang ở sụp xuống, bọn họ có khả năng thức tỉnh. Mà
Nguyên Cương vừa đúng chính là một trong số đó, hơn nữa là người duy
nhất có thể phát hiện ý đồ của Nguyên quốc sư với Hoàng Ngọc ở trung tâm đảo.
Cho nên, khi Nguyên quốc sư đưa cho hắn viên đan dược, hắn
nuốt vào nhưng phong bế ở yết hầu, tìm một thời cơ nhổ ra. Sau đó Nguyên Cương phát hiện các sư huynh đệ khác của hắn đã bị che lại sinh cơ. Sau khi lừa gạt Nguyên quốc sư, hắn trốn thoát, cũng may cung Hoàng Ngọc là hắn tự mình đốc kiến, tất cả các cơ quan hắn đều rất quen thuộc. Nhưng
trốn ra khỏi Hoàng Ngọc cung, hắn lại phát hiện trung tâm đảo khác với
bên ngoài, hoàn toàn không biết tòa đảo này bên ngoài đã biến thành bộ
dáng khác. Ban đầu trên đảo còn nhiều vật đáng sợ hơn nữa, đại đa số đều bị hắn chém giết, nhưng hắn dù thế nào cũng tránh không khỏi hồn Giao
Long.
Năm bảy lượt muốn chạy đi, đều là hắn lợi dụng sự quen thuộc đối với đảo này mà tìm được đường sống trong chỗ chết trong tay hồn
Giao long. Thẳng cho đến vài thập niên trước, hắn cuối cùng tìm được một biện pháp tránh hồn Giao Long, nhưng lại bị vây ở ám đạo. Lui về phía
sau hắn phát hiện có người trên đảo, những người này cùng là hậu nhân
của Nguyên quốc sư.
Vì an nguy của chính mình, hắn lại trốn trở về động, hơn nữa để ngừa vạn nhất, hắn đánh cắp một đôi thi thể kia, ở
trên tấm bia đá phát hiện mộ này một nhà ba người, hai phu thê đều sinh
vào tháng bảy, hoàn toàn không do dự liền quyết định lấy nuôi dưỡng
thành hắc bạch cương thi. Đợi đến khi người của Nguyên quốc sư đi rồi,
hắn tiếp tục tiến vào ám đạo, lại bất hạnh tiến nhập vào tử lộ. Thứ bên
trong tử lộ thật đúng làm Ôn Đình Trạm muốn thoát khỏi trí nhớ của
Nguyên Cương, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sợ.
Ở bên trong ám đạo
Nguyên Cương gặp rất nhiều độc vật, lại không biết là vì sao bị những
độc vật kịch độc kia cắn xé thế nhưng không có chết, cho nên hắn mới
thành bộ dáng này. Trong ám đạo hắn đang chật vật với những độc vật kia
thì thấy đám người Hàm Không tiến vào, sau đó một đường giết ra.
Khi gặp gỡ bọn họ, hắn sở dĩ hạ sát đối với Hàm Không cùng người của hai
môn phái cũng không hẳn có mục đích rõ ràng gì, hắn chỉ cảm thấy có tư
vị không nói được, hắn muốn ăn thịt! Hắn có khát vọng với thịt sống máu
tươi vô pháp khắc chế. Đây cũng là lý do vì sao biết rõ không phải là
đối thủ của đám người Tô Bát, nhưng không thể khống chế được mà đánh
tới, bắt đi sự đệ của Hàm Không. Tuy rằng Nguyên Cương uống máu hai
người, lại không nghĩ tới bọn họ có thể đối phó hắc bạch cương thi,
chính mình cũng rơi vào hoàn cảnh người không ra người, yêu không ra
yêu.
Ôn Đình Trạm yên lặng xem hết đoạn ký ức này, mấu chốt nhất
là ở trung tâm đảo là cung Hoàng Ngọc nhưng người cùng cung đường lại
không thấy rõ. Ôn Đình Trạm biết mười phần là Ma quân cố ý, đoan chắc Ôn Đình Trạm muốn tìm lộ tuyến đồ của Hoàng Ngọc cung. Sợ rằng sau khi lấy được Ôn Đình Trạm sẽ qua cầu rút ván, bất cứ thời điểm nào muốn dùng
Dương châu liền sẽ không chút do dự lựa chọn vứt bỏ hắn!
Đối với chuyện này, Ôn Đình Trạm tuyệt nhiên không giận, nhân tính đã có thể như thế, ma tính càng không cần nói.
Ôn Đình Trạm vận chân khí một vòng lên người, những cảm giác trong đầu bị
xua đi. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ngay trước mặt là dung nhan
như hoa đào của Dạ Dao Quang, khẽ nhấc tay vuốt ve khuôn mặt không có
biểu cảm của nàng: “Ta vẫn còn tốt, Dao Dao chớ đừng lo lắng.”
Tay đè lên bàn tay hắn đang dán vào mặt mình, Dạ Dao Quang nói: “Chàng không có việc gì thì tốt rồi.”
Nắm lấy bàn tay của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đứng lên nói với mọi người:
“Đã làm chư vị lo lắng, thật sự có lỗi. Canh giờ cũng còn sớm, chúng ta
hiện đi tới trung tâm đảo.”
Nếu trời muộn, Ôn Đình Trạm lo lắng
cũng sẽ có biến cố, thật sự là trên đảo nguy hiểm còn nhiều lắm, bọn họ
cũng không muốn lại trì hoãn thời gian. Đây cũng là ý tưởng của toàn bộ
mọi người. Tuy rằng không biết trung tâm đảo như thế nào, nhưng ở lại
đây có thể có vô số phiền toái khác.
Mọi người lại một lần nữa đi
tới hoang hải phía trước, vẫn như cũ dập dờn trên biển, làm Dạ Dao Quang có cảm giác hơi say sóng. Mặt biển rất rộng, từ nơi này nhìn đến trung
tâm đảo, một tòa đảo nho nhỏ. Không thể ngự không mà đi chỉ có thể ngự
“vật” mà đi, chỉ sợ sẽ phải ở trên biển một canh giờ.
Điều kiện tiên quyết, còn phải là gió êm sóng lặng.
Tô Bát cùng Hàm Không ở phía trước, Vân Dậu cùng Thái Hưu đứng phía sau,
Qua Mậu cùng Thương Liêm Súc hai bên trái phải, bọn họ ba người ở bên
trong, đều tự chuẩn bị sẵn tâm lý cùng đồ dùng, khí Ngũ hành hộ thể, chỉ có Dạ Dao Quang phía sau dựa vào Ôn Đình Trạm, hai tay của hắn gắt gao
vòng qua thắt lưng nàng.
Gió biển từng đợt thổi tới, dù cạo cũng
không thể xâm nhập qua khí hộ thể của bọn họ, dưới chân binh khí cũng
sắp đặt như cành hoa, nước hai bên dù bắn vào cũng dính không được góc
áo. Kim Tử đi theo Mạch Khâm, Dạ Dao Quang chậm rãi tựa vào người Ôn
Đình Trạm, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lồng ngực dày rộng của hắn,
nhịn không được nghiêng người nhoẻn miệng cười với hắn.
Đôi mắt tối đen như trân châu phảng phất hoa quang nội liễm đồng dạng chỉ có hình ảnh ngược của nàng, ý cười lưu chuyển.
Rõ ràng bên trên đảo cũng không có bao lâu, nhưng liên tiếp gặp phải nguy
hiểm không chút ngừng nghỉ, làm nàng cảm giác như đã thật lâu rồi chưa
được lẳng lặng ngắm nhìn hắn, không khỏi sinh ra một tia tham luyến.