Dạ Dao Quang kém chút bật cười, Nguyên quốc sư quả nhiên là da mặt như
tường thành. Thật sự là ông trời làm tự cho chính mình, lấy cái tên nghe kêu đanh đách ‘Đại đạo thông thiên’!
Mặc Như Vân đi theo sau lưng Mặc Hành vào trong điện, mắt tùy ý đảo qua liền thấy một đống vàng bạc
châu báu lóe sáng, không khỏi sợ hãi thành tiếng “Nhiều châu quá!”
Mọi người nghe thấy tiếng nàng lúc này mới phục hồi tinh thần đang rung
động khi đứng giữa đại điện rộng lớn, cũng bắt đầu đánh giá chung quanh, nhất thời bốn phía có rất nhiều châu báu trân quý óng ánh trong suốt,
một đống một đống tụ lại với nhau san sát vách tường, chỗ gần nhất cách
Mặc Như Vân không xa. Trang sức châu báu xinh đẹp sáng bóng, đối với bất luận một thiếu nữ nào cũng có thể nói là dụ cảm trí mạng.
Mặc Như Vân đang muốn vươn tay ra lấy, Dạ Dao Quang một cái lắc mình đã chắn trước mặt nàng: “Đừng đụng lung tung.”
Nàng không phải là để ý tới sống chết của Mặc Như Vân mà sợ hãi Mặc Như Vân
vô tình va chạm vào cơ quan, đến lúc đó khiến cho bọn họ cũng gặp vạ tai ương xui xẻo!
“Dạ cô nương không phải cũng quá cẩn thận rồi sao,
cũng chỉ là châu báu mà thôi, thế nhưng cũng sợ thành cái dạng này.” Mặc Như Vân khinh thường cười một tiếng, nàng tất nhiên là không phải thèm
muốn mấy thứ này, thân là Mặc tộc đại tiểu thư, những bảo bối nàng gặp
qua nhiều vô cùng. Loại đồ chơi này nhiều lắm chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt,
nàng dùng khí Ngũ hành tra xét qua, mới nhịn không được muốn sờ xem đến
cùng mang tính chất gì.
Nhưng giọng nói Mặc Như Vân vừa mới rơi xuống, cách đó không xa truyền đến
một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết! Mọi người kinh động quay đầu
nhìn lại, cũng là một người trong nhóm đi cùng Mặc tộc bị dẫn dắt tới
bên kia, không biết là đệ tử của gia tộc lánh đời nào, tay đang cầm một
viên tiểu châu màu tím, một tay che gương mặt kêu thảm run rẩy, thống
khổ đến cực điểm. Xung quanh hắn quay cuồng, bỗng chốc đánh vào bên cạnh đống vàng bạc châu báu kia. Đống châu báu nhất thời phân tán tách ra.
Chỉ nghe “pằng pằng pằng” mấy tiếng bạo vang, từ trong châu báu ào ào bắn
ra một đống chất lỏng trong suốt, rơi xuống trên người nam tử mà người
đứng ngoài còn nghe thấy được tiếng xèo xèo. Dưới ánh mắt hoảng sợ của
mọi người, một người rõ ràng đang sống sờ sờ, thế nhưng chỉ trong chốc
lát liền hóa thành một bãi máu loãng, khung xương cũng không có thừa
lại!
Thật là bá đạo, thủ đoạn quá độc ác!
Mọi người không
khỏi một trận da đầu tê dại, hết hồn, tâm đang buông lỏng lập tức thổi
bay sạch sẽ, ngực vừa trải qua một trận khủng bố, phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng.
Ánh lửa bên trên chong đèn trong
nháy mắt giống như lay động dựng lên, ánh sáng đèn chiếu sáng tới mọi
người, lại làm cho người ta cảm giác được một cỗ lạnh lẽo đến cực điểm .
“Các ngươi chỉ sợ còn chưa biết nơi này là ai kiến tạo, ta hiện tại không
ngại nói cho các ngươi, chính là mấy trăm năm trước, chính là người khai quốc, đại quốc sư, Nguyên quốc sư sở tạo, Nguyên quốc sư cùng nghĩa phụ ta từng ba chiến hai thua ở trong tay hắn. Người này chính là một đời
kiêu hùng, dã tâm rất lớn, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng để hậu
nhân tiến vào bên trong địa bàn của hắn. Hòn đảo nhỏ này có bảo vật
không phải là giả, bất quá có thể giữ mệnh tới lúc nhìn thấy chúng không lại là vấn đề rất lớn. Ở trong này, bất luận đồ vật nào cũng có thể
mang nguy hiểm trí mạng. Trong châu báu chứa nước hóa cốt, nhưng chỉ là
vừa mới bắt đầu mà thôi.” Dạ Dao Quang dùng thanh âm lạnh như băng mà
nghiêm túc nhàn nhạt nhắc nhở.
Sự tình Nguyên quốc sư, hiện tại
cũng không cần thiết phải che đậy, nàng cũng đã dùng thập thần của
Nguyên quốc sư để mở ra cửa này, cũng đã xác định chắc chắn. Dạ Dao
Quang dứt khoát nói ra để cảnh tỉnh một số người không biết trời cao đất rộng, chỉ thích dây vào rắc rối.
Nguyên quốc sư là một người
cuồng vọng, đã muốn đem nơi này tạo thành hậu hoa viên hoặc vương quốc
riêng của hắn, nói nơi này nhất định có bảo, nhưng một đời làm cường
giả, dám dùng thiên đạo lừa bịp người, hắn nhất định sẽ không tùy tiện
để a miêu a cẩu* tiến vào lãnh địa của hắn, khẳng định trên đường sẽ bố
trí trở ngại, nhất là ‘Hậu hoa viên’ này vẫn là cái bán thành phẩm chưa
hoàn thiện.
*A miêu a cẩu: chó mèo
“Ai nếu như không muốn đi tiếp, hiện tại tốt nhất là trở về, bảo vật cũng phải giữ cái mệnh mà đi lấy.” Thương Liêm Súc cau mày nhìn Mặc tộc bên kia, làm người tu luyện, điểm ấy dụ hoặc đều kinh không qua nổi.
Dạ Dao Quang đảo mắt
quanh một vòng, lại phát hiện không có một người lui bước, không khỏi
thầm than, ai cũng muốn bảo vật mà không muốn sống, chỉ tiếc, linh ngọc
kia các ngươi không biết có mệnh để nhìn thấy hay không.
Kinh
nghiệm từ đống châu báu này tương đối lợi hại, mọi người không muốn lưu
lại, dè dặt cẩn trọng tiến về phía trước, bốn người Tô Bát cố ý vô tình
để Dạ Dao Quang giữ ở giữa, một đường tinh thần kéo căng, nhưng lại
không gặp vật dị thường khác, rất nhanh liền đi tới dưới cửa đá màu xanh vĩ đại.
Vừa nhìn gần, cửa đá kia còn có một loạt chữ nhỏ.
“Hoàng Tuyền lộ, Vong Xuyên độ, muốn sinh trở ra, muốn chết đi vào.”
Nếu như là ở một khắc phía trước, nhìn đến câu nói này, chỉ sợ người người
đều sẽ cười nhạo một người chết làm sao còn năng lực, nhưng hiện bây
giờ, nhìn đến một đoạn chữ nhỏ như vậy, trong lòng mọi người lại đều là
một trận lo sợ bất an.
“Cửa này không có cơ quan, chỉ cần dùng sức có thể đẩy ra.” Thương Liêm Súc là luyện khí sư, đối với cơ quan cũng
có nghiên cứu, cẩn thận quan sát nói, “Chúng ta hiện tại chỉ có hai con
đường, hoặc là lui về, hoặc là đi vào.”
Mọi người trầm mặc một lát, nhưng vẫn như cũ không có người muốn lui về.
“Nếu đây là đường ra duy nhất, vậy chỉ có thể động thủ.” Vân Dậu than thanh
nói, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc tộc bên kia, “Chúng ta bên này, ta xuất
lực, các ngươi cử ai?”
Người Mặc tộc bên kia đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi lâu Hàm Không mới tiến lên: “Ta đi.”
Mọi người lui về phía sau, bọn họ hai người tay vận đủ khí đẩy về phía cửa
đá. ‘Phanh’. Một tiếng nổ lớn, hai tay khô gầy chụp ở trên tảng đá trước cửa, điện phủ phảng phất đột nhiên rung lên một chút, cửa đá bị đẩy về
phía trước, chỉ nghe “Lộp bộp lộp bộp” tiếng mở làm người ta phải nghiến răng, bụi đất bay lên mù mịt. Khi Hàm Không cùng Vân Dậu dừng lại, cửa
hoàn toàn rộng mở!
Một trận gió mãnh liệt đột nhiên từ trong cửa
đá thổi ra, cơ hồ thổi trúng người nào người đó không mở ra được mắt,
mọi người đồng thời vận khí chống đỡ, miễn cưỡng đứng ổn định thân thể,
đi về phía trước ước chừng nửa nén hương, nhìn đến tiền phương lại là
một mảnh kinh ngạc, trước mắt là ba các thông đạo tối đen, đều có đá cẩn thạch bóng loáng đóng giữ, mỗi một thông đạo sâu không thấy đáy không
biết thông tới hướng nào, đứng trước những lối rẽ làm cho người ta trong lòng càng thêm hoang mang.
Ôn Đình Trạm hơi thở vừa động, tựa hồ
ngửi thấy một cỗ mùi gay mũi, hít sâu một hơi, giống y hệt mùi khi mới
tiến vào, tức thời biến sắc: “Không tốt! Giống như cửa vào!”
------
Rose: Cuối tuần rồi, nghỉ ngơi chút nha mọi người.