Đi rửa mặt, nàng nhịn không được lấy tay ảo não vỗ vỗ mặt. Nàng làm sao có thể không tự chủ như vậy? Nhất định là bị sắc đẹp dụ hoặc, hừ, hắn biết rõ nàng đối vợi sự nhu tình của hắn không có sức chống cự, còn cười
nồng tình mật ý mê hoặc nàng như vậy!
Thật sự là rất xấu xa rồi!
Rửa mặt xong, Dạ Dao Quang liền thất thiểu trở về, cũng may mọi người đều
biết mà không nói thêm gì, trong lòng Dạ Dao Quang cũng cảm thấy thoải
mái không ít. Thu thập đồ đạc xong, bọn họ vội vàng đi tiếp. Dạ Dao
Quang cũng không biết khoảng cách Trường Mao Ngư càng xa, sự uy hiếp của nó đối với sinh linh khác càng giảm hay không, tốc độ cần nhanh hơn,
cũng không thể trì hoãn thời gian.
Thật giận là nơi này không thể
ngự không mà đi, bằng không lấy tốc độ này của bọn họ muốn đi tới trung
tâm đảo chỉ cần một chút công phu, vậy mà hiện tại họ chỉ có thể giống
như phàm nhân trèo đèo lội suối. Thật không biết nơi này đến cùng là
thiên nhiên hình thành như thế nào, có thể hình thành một nơi quái dị
như thế này, nếu biết được ai như thế nào làm ra, Dạ Dao Quang nhất định nguyền rủa hắn xuống dưới mười tám tầng địa ngục.
Làm ra nhiều thứ không bình thường như vậy, vừa nhìn liền biết không có cái gì tốt.
Liên tiếp hai ngày, Dạ Dao Quang đi cũng rất yên bình. Dạ Dao Quang đã bắt
đầu hoài nghi Ôn Đình Trạm không bình thường. Mỗi đêm nói chuyện với
Mạch Khâm còn chưa tính, bởi vì tiểu quỷ kia hàng đêm đều đi vào giấc
mộng, bất luận là hôm nào, Ôn Đình Trạm đi ngủ vẫn là sau nửa đêm mới
ngủ. Đêm nào hắn cũng mơ thấy nó, đúng như Ma quân nói, hắn vô pháp
thoát khỏi.
Ban đêm hôm nay, Dạ Dao Quang không ngủ, dứt khoát nhìn Ôn Đình Trạm cùng
Mạch Khâm tán gẫu, nàng cũng không chen cuộc nói chuyện giữa hai người,
một bên lẳng lặng tựa vào vai Ôn Đình Trạm, cầm lấy cành cây nhàm chán
đào đảo đống lửa.
Cùng Mạch Khâm hàn huyên một lát, Ôn Đình Trạm
liền hiểu rõ Dạ Dao Quang đang muốn làm gì. Đang chuẩn bị nghĩ biện pháp giải thích hợp lý cho Dạ Dao Quang, lại đột nhiên nghe được một tiếng
bén nhọn ầm ĩ truyền đến.
“Cứu mạng a”
Mọi người bỗng nhiên
đứng lên, nhìn về phía truyền tới âm thanh, mà sau khi quay sang nhìn
nhau, Vân Dậu nhíu mày: “Là tiếng của nữ hài tử.”
Trên đảo này
nguy hiểm như vậy, làm sao có thể bé gái bình thường có thể tới nơi này? Mà nếu như không phải nữ hài tử bình thường, như vậy thất kinh kêu lên, có vẻ rất mâu thuẫn, cũng không hẳn là tình huống nên xuất hiện.
“Không có quan hệ gì với chúng ta.” Dạ Dao Quang ngồi bất động, cho rằng không nghe được gì.
Tiếng kêu như vậy rất không bình thường, trên đảo này lại nhiều thứ quỷ dị,
chỉ cần vô ý chính là đem chính mình đẩy vào vạn kiếp bất phục, thế gian này không có đạo lý thấy người khác gặp chết liền phải đi cứu. Dạ Dao
Quang không phải người hay lo chuyện bao đồng, tùy tiện đáp ứng. Đây
chính là nguyên tắc tiên quyết của nàng.
Khi nàng chưa phán đoán
được đây có phải là một cái bẫy hay không, có làm cho nạng bị thương trí mạng hay không, dưới tình huống này, nàng sẽ không đem sinh mệnh chính
mình ra làm trò đùa.
Dạ Dao Quang nói như vậy, những người khác
cũng tự cho là mình không nghe thấy. Người tu luyện tâm đều phải lạnh
hơn so với phàm nhân vài phầnn, bởi vì phàm là người tu luyện chính
thống, đều không thích liên lụy quá sâu vào thế tục, ràng buộc sâu xa
đều là chướng ngại vật ngăn trở bọn họ nâng cao tu vi.
“Sắc trời không còn sớm, đi nghỉ đi.” Dạ Dao Quang ngáp một cái, dựa vào bờ vai Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại.
Thật vất vả lại có nhạc đệm này, làm Dạ Dao Quang kiên trì níu chặt hắn, Ôn
Đình Trạm tự nhiên là cũng rất nhanh nhắm hai mắt, tay hắn nắn bóp lá
bùa triện trong lòng. Lá bùa này là hắn tranh thủ lúc Dạ Dao Quang không để ý, đem chuyện này nói cho Mạch Khâm, Mạch Khâm thay hắn nhờ Tô Bát
vẽ ra.
“Ngươi áp chế Dương châu để tiểu quỷ tiến vào trong mộng
ta, ta không tính toán với ngươi. Nhưng ngươi còn dám động chân tay tới
phù triện của ta, đừng trách ta không khách khí.” Ôn Đình Trạm nhắm mắt
lại, dùng thần thức truyền lời cho Ma quân.
Trên người hắn có
Dương châu, hẳn là tà linh không xâm nhập được, nhưng vẫn cứ ở thời điểm hắn ngủ say, tiểu quỷ có thể xem nhẹ Dương châu mà tiến vào mộng của
hắn. Vậy chỉ có thể suy ra là thời điểm hắn tiến vào mộng đẹp cũng vô
pháp khống chế Dương châu. Ma quân tiếp nhận Dương châu, ức chế Dương
châu, mới để tiểu quỷ lợi dụng thời cơ.
“Ta không phải cố ý.” Ma quân bất đắc dĩ nói.
Thứ nhất thời điểm trễ, vừa đúng lúc hắn đang tu luyện, nào biết tiểu quỷ
thừa dịp hắn lợi dụng khí cương dương trong Dương châu, chui vào chỗ
trống, vào trong mộng của Ôn Đình Trạm. Ma quân tuy rằng là ma, ma tu
cũng là tu luyện, sinh linh khi tu luyện đều hiểu rõ có một số việc
không tìm tới cửa cũng liền thôi, tìm tới cửa vậy khẳng định sẽ không
phải khách qua đường. Cho nên, nó liền như cũ tự cố tự tu luyện.
Dù sao thời gian Ôn Đình Trạm cho hắn tu luyện cũng không nhiều lắm. Khi
Ôn Đình Trạm tỉnh táo, hắn không có cách nào khống chế dương khí trong
Dương châu, mỗi ngày đều phải đợi Ôn Đình Trạm ngủ say mới có chút thời
gian, làm sao hắn có thể để việc khác làm trì hoãn?
Ôn Đình Trạm không nói gì, nếu không phải biết Ma quân không cố ý, đã sớm cho hắn một trận rồi.
Có phù triện của Tô Bát, Ôn Đình Trạm liền ngủ say, một đêm này quả nhiên
không mơ thấy tiểu quỷ kia. Một đêm ngủ ngon, vốn đã trong tư thế chuẩn
bị bắt Ôn Đình Trạm nửa đêm tỉnh ngủ, chờ Ôn Đình Trạm không thể chống
chế mà bắt tại trận, thế nhưng Dạ Dao Quang không có được như ý. Nàng
nghĩ hay do nàng đa tâm, ngược lại trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi,
điều này chứng minh Ôn Đình Trạm không có chuyện gì.
Kỳ thực, Dạ
Dao Quang chưa bao giờ nghĩ tới Ôn Đình Trạm sẽ bị thứ gì đó không sạch
sẽ bò lên, dù sao trên người Ôn Đình Trạm có Dương châu. Ôn Đình Trạm
không dám nói cho Dạ Dao Quang nguyên nhân quan trọng nhất, một khi Dạ
Dao Quang biết hắn bị quỷ báo mộng, sẽ sinh nghi với Dương châu.
Bởi vì xác định Ôn Đình Trạm không có chuyện gì, tâm tình Dạ Dao Quang bỗng chốc cũng cực tốt, hoàn toàn quên chuyện đêm qua nghe thấy tiếng thét
chói tai, thế nên khi bọn họ đụng phải một thiếu nữ cả người rách tung
toé, tràn đầy máu đen, bọn họ xác thực kinh ngạc không thôi.
“Ngươi, ngươi là người Mặc tộc.” Quần áo thiếu nữ tuy rằng hỗn độn, nhưng bên
hông nàng vẫn rõ một đóa hoa mực làm dấu hiệu, tất cả đều rơi vào mắt
Mạch Khâm.
“Ta là nữ nhi của trường lão thứ hai của Mặc tộc, Mặc
Khinh Vũ.” Nàng kia vội vàng chạy vội tới trước mặt đám người Qua Mậu,
“Không biết các vị trưởng lão đến từ môn phái nào, khẩn cầu các vị
trưởng lão ra tay cứu giúp, cứu tỷ tỷ của ta.” Cặp mắt sáng sủa đầy nước mắt phảng phất thấy được ánh sáng hi vọng, tràn đầy khẩn cầu thống
thiết nhìn đám người Qua Mậu.
“Hai nữ tử các người, làm sao có thể đơn độc lên hoang đảo này?” Tô Bát chất vấn.