Tuy rằng nói tai họa theo ngàn năm, nhưng Dạ Dao Quang trong lòng vẫn
ước Nguyên Dịch chết sớm siêu sinh sớm. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm
lại hỏi chút việc trên đảo, nhìn cảm xúc của toàn bộ mọi người càng ngày càng thấp, cũng không tiếp tục hỏi thêm. Sắc trời đã dần tối, cũng may
bọn họ cũng mang phần lớn đồ ở trên thuyền theo, bằng không này chung
quanh nguy hiểm ẩn núp, Dạ Dao Quang cũng không dám giống thường ngày tự đi tìm nguyên liệu.
Cũng không biết trên đảo này có gì có thể ăn được hay không, nhìn sang Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang có chút lo lắng.
Bọn họ mười ngày nửa tháng không ăn không uống hoàn toàn không có bất
luận vấn đề gì, nhưng Ôn Đình Trạm là người phàm.
“Dao Dao không
cần lo lắng cho ta.” Vừa nhìn đã biết Dạ Dao Quang lo lắng cho mình, Ôn
Đình Trạm từ trong ngực lấy ra hai bình sứ nhỏ, đem một cái đưa cho Dạ
Dao Quang.
Dạ Dao Quang hồ nghi mở ra, một cỗ hương khí mê người chảy ra.
“Đây là nguyên khí đan.” Mạch Khâm ngồi ở đối diện Dạ Dao Quang ngửi thấy cổ mùi vị này, bất luận là hơi thở gì của đan dược đều không thể qua mắt
hắn, không có khả năng không biết là đan dược gì, “Nguyên khí đan, một
ngày một hạt, có thể làm cho nguyên khí không hao không tiêu tan, là
người liền không cảm giác đói khát, thân thể cũng không phát sinh các
vấn đề khác.”
Nguyên khí đan được luyện chế từ rất nhiều dược
liệu trân quý, thích hợp với người phàm, người tu luyện không nên dùng.
Có thể bổ túc dinh dưỡng cho người phàm một ngày mà không cần đến đồ ăn
thức uống, giống như đã được ăn đủ ba bữa như hàng ngày, hơn nữa còn
không truyền vào cơ thể những tạp chất như khi ăn, nguyên khí đan có thể nói đối với thân thể rất tốt.
Chẳng qua loại đan dược này cần
rất nhiều dược liệu quý hiếm, một hạt nguyên khí đan chẳng những cần năm ô cốt gà, ba cây nhân sâm năm mươi năm, còn cần lộc nhung làm dược
liệu, dựa theo giá tiền tại nhân gian mà tính, một hạt nguyên khí đan
này có giá trị tới nghìn lượng bạc.
Một ngày ba bữa lại có thể ăn bao nhiêu? Không có mấy người ăn được nhiều, nhưng nguyên khí đan này
đối với người tu luyện người cũng vô dụng, cơ bản rất ít người đi luyện
chế.
“Đan dược này là ta học từ Mạch đại ca.” Hắn là ở Cửu Mạch
tông chữa thương một thời gian, học chút về đan dược, trở về sau hắn đem lò hương Dạ Dao Quang tặng cho hắn phối thành lò luyện đan. Nghĩ những
nơi hắn đi cùng Dạ Dao Quang đều sẽ không phải bình thường. Dạ Dao Quang có thể không ăn không uống, nhưng hắn thì không. Lúc cùng Dạ Dao Quang
đi tới Lan huyện, hắn luyện chế ra hai lọ đan dược này.
Ban đầu chỉ nghĩ tập luyện cho thuần thục những gì đã Mạch Khâm chỉ bảo, không nghĩ tới hôm nay lại lại có thể mang ra dùng.
“Chàng có bao nhiêu?” Dạ Dao Quang quơ quơ cái lọ, nghe âm thanh có vẻ không ít.
“Mỗi lọ có mười lăm hạt.” Ôn Đình Trạm nói, “Dao Dao không cần lo lắng đồ ăn cho ta trong một tháng.”
“Thứ này tốt, chàng ngày sau chuẩn bị nhiều một chút.” Dạ Dao Quang đem lọ
cất đi sau đó lấy lọ khác Ôn Đình Trạm đang cầm trong tay cất vào trong
vạt áo của mình, “Thứ này tốt nhất bảo quản ở nơi an toàn.”Ôn Đình Trạm
không có Ngũ hành chi khí, nếu trên đảo này mà bị rơi mất thì thực sự
phiền phức? Nghĩ vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy toàn bộ đặt ở cạnh người
mình cũng không quá an toàn, đáng tiếc nàng không mang truyền thuyết chi gian, nghĩ đến đây Dạ Dao Quang đưa một lọ cho Mạch Khâm: “Mạch đại ca, huynh giúp muội bảo quản một lọ.”
Mạch Khâm có giới tử, Dạ Dao
Quang biết, tương tự như bảo vật không gian của nàng, có thể thả toàn bộ các đồ vật cần thiết chỉ trừ sinh mệnh. Chính là sinh linh có tình, có
xúc cảm. Như thực vật cũng là có sinh mệnh, có xúc cảm nhưng không có
tình, cho nên thực vật cũng có thể cất vào trong, nhưng động vật thì
không được. Đây là nguyên nhân vì sao Tuyết Vực phải hiện ra bản thể mới có thể cất vào trong giới tử của Mạch Khâm giới tử.
Ôn Đình Trạm có chút dở khóc dở cười, Dạ Dao Quang đúng như người nghèo sợ rơi của, được một khoản tiền lớn, sợ vô ý làm mất, ngay cả trứng gà
cũng cất trong giỏ dè dặt cẩn thận.
“Hừ, nam nhân luôn sơ ý, cẩn
thận một chút cũng không sai, đây chính là thức ăn của chàng a.” Dạ Dao
Quang nhìn bộ dáng hai người này không khỏi hừ lạnh.
“Đúng đúng đung, lời Dao Dao nói rất đúng, lo trước khỏi hoạ.” Ôn Đình Trạm vội vàng thay đổi thái độ phụ họa.
Dạ Dao Quang nghe xong liền vui vẻ, thân thủ kéo cánh tay Ôn Đình Trạmy,
đầu dựa vào đầu Ôn Đình Trạm đầu, nhắm mắt lại: “A Trạm, chúng ta ngủ
thôi.”
Trong lòng tràn lên ấm áp, Ôn Đình Trạm nhìn những người khác
đều khoanh chân tu luyện, kỳ thực thời điểm người tu luyện nhập định tu
luyện cũng là một loại nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang cũng hoàn toàn có thể như thế. Nhưng nàng lại không để ý ánh mắt của người xung quanh, kỳ thực là không muốn để hắn suy nghĩ.
Làm hắn cũng có thể đi nghỉ ngơi mà
không phải lo ngại. Nếu như một mình hắn đi ngủ, mà bị những người này
xem nhẹ, sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng đại nam nhân của hắn. Mà
hắn lại là một phàm nhân, nếu không nghỉ ngơi, một hai đêm không sao,
nhưng cũng không thể kéo dài, cũng sợ hãi trong lòng hắn nghĩ nhiều.
Ôn Đình Trạm rũ mắt nắm tay Dạ Dao Quang, kỳ thực hắn hiểu rất rõ, không
thể tu luyện chính là không thể tu luyện. Thế gian này có ai nhân sinh
mà không có khuyết điểm? Hắn có thể gặp được nàng, được nàng lưu tâm đã
rất thỏa mãn, con người phải biết đủ mới có thể trường nhạc.
Bất
quá Dạ Dao Quang đã đưa hảo ý, Ôn Đình Trạm tất nhiên là sẽ không phụ
lòng nàng. Cùng nàng dựa vào nhau, Ôn Đình Trạm rất nhanh nhắm mắt. Gió
lạnh vù vù thổi, một cỗ hơi ấm quanh quẩn ở thân hắn, đem ngăn đỡ gió
bên ngoài. Ôn Đình Trạm biết, đây là Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành.
Kìm lòng không đặng khóe môi hắn dương lên, cứ như vậy rơi vào mộng thơm ngọt.
Đêm thứ nhất trên đảo như vậy trôi qua, hai người lần đầu tiên dựa vào nhau ngủ, cơ hồ Dạ Dao Quang vừa mở mắt, Ôn Đình Trạm cũng tỉnh theo. Bốn
mắt nhìn nhau cười, Dạ Dao Quang đi cùng Ôn Đình Trạm tìm một nơi không
xa lắm cùng nhau đơn giản rửa mặt.
Sau đó lấy một hạt nguyên khí đan cho Ôn Đình Trạm: “Chàng nhanh ăn đi, bữa sáng đó!”
Ôn Đình Trạm hé miệng, Dạ Dao Quang đưa tay nhét vào, hắn còn tranh thủ liếm liếm đầu ngón tay của nàng.
Một dòng khí nóng truyền từ đầu ngón tay lên ngực, Dạ Dao Quang không hữu
hảo tức khí trừng mắt nhìn hắn, lấy hết sức vỗ mạnh vào đầu hắn, vừa
đúng bị cái vỗ này, Ôn Đình Trạm đầu quay sang một bên, một nhụy hoa
hồng nhạt có lông màu trắng nhìn rất mềm, vừa hướng tới phía đầu Ôn Đình Trạm đưa ra.
Dạ Dao Quang ánh mắt một ngưng, nhanh chóng kéo lấy Ôn Đình Trạm, ôm Ôn Đình Trạm xoay tròn lùi lại. Nhụy hoa này không
biết tới từ hướng nào, không có một chút thanh âm, không có một chút hơi thở theo hai người mà bay đến. Dạ Dao Quang một tay cầm lấy tay Ôn Đình Trạm, tay kia Thiên lân bay ra, lòng bàn tay của nàng nhanh chóng xoay tròn, tạo nên từng mũi nhọn lãnh liệt theo cổ tay nàng tung bay.
Soàn soạt.
Một đám dài nhỏ nhụy hoa hồng nhạt dừng lại, mặc dù đều đã bị chặt đứt rơi
xuống đất, nhưng chúng như một đám trùng run rẩy trên mặt đất một lúc
mới ‘chết đi’!