Đối diện với thời điểm như
thế này, Tổ Bang không ngờ có người nhàn hạ thoải mái đến như vậy, hắn
hận không thể tiến đến đem Ôn Đình Trạm trực tiếp kéo đi: “Ôn đại nhân,
người là không tin mạt tướng?”
“Tổ tướng quân đã có hảo ý, Ôn mỗ
như thế nào có thể không tin?” Ôn Đình Trạm cúi đầu uống cạn một chén
nước trà, nhẹ nhàng cười, đem chén trà đặt xuống, “Ôn mỗ tin tướng quân, cũng cảm ơn tướng quân tin Ôn mỗ, không bằng chúng ta ở một bên tạm
nghỉ ngơi, Ôn mỗ mời tướng quân xem trò hay.”
“Ôn đại nhân...”
“Không chơi nữa!” Dạ Dao Quang đột nhiên ném quân cờ lên bàn cờ, vẻ mặt mất
hứng liếc xéo, “Dám ngược muội, tế bào não bị chàng hại muốn chết rồi,
còn không cho muội thắng một lần.”
Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang ném quân cờ, tuy rằng là ném tùy tiện, nhưng vị trí rất chính xác, vì
thế hắn đưa hai tay dơ ngang mặt, dừng nguyên một vị trí: “Dao Dao, đây
không phải đã thắng sao?”
Dạ Dao Quang lập tức nhìn qua, nhưng
thế cờ vẫn là đang vây gắt gao, nhưng nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm sẽ
không lừa gạt nàng, thẳng đến khi Ôn Đình Trạm hạ một quân cờ khác, nàng thật đã nhìn ra điểm mấu chốt, vì thế nhanh chóng đặt một quân cờ khác.
Ôn Đình Trạm vẫn theo sát sau, mà tất cả các quân cờ của Ôn Đình Trạm đều
cơ hồ như phản chiếu theo suy nghĩ của nàng. Rõ ràng biết đó là đường
chết, nhưng Ôn Đình Trạm không thể cứ như vậy mà tiến vào, rút cục bởi
vì đã không còn đường khác có thể đi, cuối cùng tự nhiên là Dạ Dao Quang thắng.
“Cuối cùng muội cũng thắng rồi!” Dạ Dao Quang cao hứng đứng lên, mặt mũi kiêu ngạo hất cằm nhìn Ôn Đình Trạm.
“Có Dao Dao nơi này, ta chưa bao giờ thắng qua.” Ôn Đình Trạm cười mỉm, đi thu thập bàn cờ.
Tổ Bang ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nhìn đôi vợ chồng này bình thản.
Tai vạ sắp đến nơi, biết rõ tình thế nguy cơ, đã đến thời khắc sinh tử,
bọn họ còn có thể nhàn hạ thoải mái đánh cờ, thế nhưng tới giờ phút này, Ôn Đình Trạm lại còn có tâm tình đi dỗ Dạ Dao Quang.
Hắn quả thực không biết ngôn ngữ gì đến hình dung tâm tình của hắn giờ phút này.
Mà đúng lúc này, động tác nhặt quân cờ của Ôn Đình Trạm dừng lại, rất
nhanh bên ngoài vang lên bước tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một
người. Tổ Bang theo bản năng đứng trước cửa lều, cửa lều vừa vén lên,
đập vào mắt hắn chính là sắc mặt không tốt của Đoàn Thác.
“Ngươi vì sao ở đây!” Đoàn Thác nhất thời ánh mắt lạnh lùng.
“Đại nhân, mạt tướng...”
“Đại Bang Tử, ngươi ở đây là sợ gian tế chạy trốn, cho nên sớm đến coi giữ
sao?” Một người phía sau Đoàn Thác vì Tổ Bang giải vây.
Tổ Bang
nhìn Đoàn Thác hùng hổ, cùng với cảnh thế đơn lực mỏng của Ôn Đình Trạm
cùng Dạ Dao Quang, hắn không có một phần do dự, vẫn như cũ che ở trước
mặt Ôn Đình Trạm: “Đề đốc đại nhân, Ôn đại nhân không phải là gian tế,
hiện bây giờ người có thể cứu Kim huyện, chỉ có Ôn đại nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Đoàn Thác trán nổi đầy gân xanh.
“Đề đốc đại nhân, hiện bây giờ không phải lúc vì bản thân vu hại người
khác. Kim huyện rơi vào tay Lưu Cầu tay, chúng ta càng cần phải...”
“Phanh!”
Còn không chờ Tổ Bang nói xong, Đoàn Thác liền một chân đá vào đầu gối Tổ
Bang, làm Tổ Bang quỳ rạp xuống đất. Nhìn Tổ Bang quỳ trên mặt đất, Đoàn Thác đảo qua sắc mặt hắn rồi trầm giọng nói: “Tổ Bang bị yêu ngôn mê
hoặc, các ngươi đưa hắn kéo xuống, cho hắn tỉnh não!”
“Không có
ai mê hoặc mạt tướng. Đề đốc đại nhân, ngươi như thế là sát hại trung
lương, Bát Mân sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy ở trong tay của ngươi!” Tổ
Bang cả thân người căng cứng, cực lực giãy dụa giữa hai người đang kiềm
chế lấy mình.
Đoàn Thác nghe xong lời này, nhất thời giận dữ, hắn nhấc chân muốn đá tiếp vào người Tổ Bang, Ôn Đình Trạm đầu ngón tay vừa động, một quả hắc tử bay nhanh tới, đánh vào bên trên bàn chân vừa nâng lên của Đoàn Thác. Nhất thời chân Đoàn Thác như bị ma làm, một trận vô
lực, hắn nghiêng người sang một bên, được người bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Đoàn Thác ánh mắt sắc bén nhìn Ôn Đình Trạm: “Người đâu, Ôn Đình Trạm thân là giám quân, lại bắt tay với Lưu Cầu cấu hại thủy
sư, thông đồng với địch bán nước, đem bắt lại, nếu phản kháng, giết
không cần tra!”
Lời Đoàn Thác vừa dứt, một loạt ánh sáng của đao
rút khỏi vỏ lóe ra, từ bên ngoài xông vào mười mấy tị vệ thân thủ nhanh
nhẹn. Nhưng ngay lúc Đoàn Thác muốn lui ra phía sau, nhường những người
này động thủ là lúc những người này thân thể vừa chuyển tất cả đao đều
để trên cổ Đoàn Thác.
Chuyện này vừa ra làm những người đi theo
sau Đoàn Thác giật nảy mình. Những binh lính này đều là Đoàn Thác thân
binh, ngoại trừ Đoàn Thác căn bản không người có thể ra lệnh được, nhưng hôm nay...
“Các ngươi đây là muốn làm phản sao?”
“Người muốn làm phản là ngươi!” Lúc này bên ngoài vang lên một giọng nói cứng cáp.
Thanh âm này làm toàn bộ người ở đây sững sờ, cũng làm thân thể Đoàn Thác cứng đờ.
Một người mái tóc trắng xoá, lão giả tuổi chừng sáu mươi một thân chiến
bào, mang theo một thanh đại đao cùng mười mấy thân binh và một nam tử
trung niên tiến vào.
“Đại tướng quân!” đám người Tổ Bang nhìn người vừa tới, trong mắt tràn đầy kính ý.
Người này không phải là ai khác, đây là đề đốc thủy sư tiền nhiệm Hồng Chinh, cũng chính là nhạc phụ Đoàn Thác, mà phía sau hăn ngoại trừ thân vệ, đó là hai con trai của hắn, con cả Hồng Vận, tiểu nhi tử Hồng Đô.
Hồng Đô nhìn về phía Đoàn Thác ánh mắt hận không thể cắn hắn một miếng.
“Phụ, phụ thân...”
“Im miệng, lão phu không xứng với làm phụ thân của đề đốc đại nhân!” Hồng
Chinh tuy rằng đã cao tuổi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, đôi mắt
không đục ngầu mà rất sắc bén, “A Đào là ngươi giết chết.”
A Đào, là tục danh đích nữ của Hồng Chinh, nơi này rất nhiều người đều biết,
bởi vì bọn họ đều từng là thủ hạ của Hồng Chinh. Vừa nghe thấy câu nói
này, tất cả mọi người không thể tin nhìn Đoàn Thác.
Nếu như phu
nhân đề đốc là bị Đoàn Thác giết chết, Đoàn Thác thế nhưng còn mặt mũi
dùng cái chết của phu nhân mình làm lý do xuất binh đối đầu với Lưu Cầu. Chuyện vô sỉ này đã vượt qua giới hạn quân nhân bọn họ có thể chấp
nhận!
“Phụ thân, ngài nói mê sảng gì đó!” Đoàn Thác đồng tử co rụt lại, cực lực phủ nhận.
“Cha không nói mê sảng, là ngươi, là ngươi giết chết tỷ tỷ, niếp niếp ngươi
chính miệng nói với ta!” Hồng Đô ánh mắt nổi hồng, “Ngươi giết tỷ tỷ,
còn cùng yêu đạo Lưu Cầu thông đồng, làm hắn mê hoặc thần trí của ta,
tìm người giả trang tỷ tỷ ta, để ta tận mắt thấy tỷ tỷ bị đâm chết, cũng may trời cao có mắt, ngày hôm trước ta gặp được một vị cao tăng, nói
thần trí ta bị mê hoặc, mới làm cho ta nhìn rõ sự ghê tởm của ngươi!”
“Hồng Đô, ngươi chớ đừng ngậm máu phun người!” Đoàn Thác biết bí mật của hắn đã không còn được bảo đảm.
“Ta nói bậy?, ngươi luôn miệng nói Xử Chân đạo nhân, ngươi cho hắn là ai?” Hồng Đô đem một bức mở ra trước mặt Đoàn Thác.
Trên tranh thật sự là bức tự họa của Xử Chân, một thân đạo bào, rất giống
một người tu đạo, thể hiện kỳ vọng cùng khát vọng của chính mình, cho
nên họa phá lệ rất giống. Người này ra vào doanh trại không ít lần,
người ở đây đều có thể nhìn qua.
“Là quận vương Lưu Cầu!” Có một tiếng thét chói tai vang lên.