“Ôn đại nhân, lúc này Bành Hồ đang nguy cấp, bản quan không có thời gian rỗi cùng ngươi giảng đạo lý, trì hoãn đại sự. Nếu Bành Hồ bị công hãm,
cả ngươi và ta đều không đảm đương nổi.” Đoàn Thác mắt lộ ra hung quang
nhìn Ôn Đình Trạm.
“Đoạn đại nhân, Bành Hồ đã rơi vào tay Lưu
Cầu, bây giờ cầu viện, chỉ là kế Lưu Cầu dụ địch. Nếu Đoạn đại nhân cố ý muốn đi, hao binh tổn tướng không tránh khỏi, vì tiểu mất đại!” Ôn Đình Trạm trầm giọng, gần như gằn từng chữ với Đoàn Thác.
“Ôn Đình
Trạm, ngươi còn dám nhiều lời, bản quan vì ngươi loạn ngôn, nhiễu loạn
quân tâm đem phạt một trăm quân côn!” Nhìn tướng sĩ mặt lộ vẻ trầm tư,
Đoàn Thác đứng ở chiến thuyền lớn tiếng chỉ trích Ôn Đình Trạm.
“Đoạn đại nhân, Ôn mỗ thân là giám quân, có quyền quản hộ vệ. Ta vì thế sự
phía trước, Lưu Cầu có ý đồ gây rối, mong Đoạn đại nhân lấy an nguy của
Bát Mân làm trọng, chớ làm việc qua loa, mắc vào bẫy quân địch!” Ôn Đình Trạm tranh biện.
“Người đâu, đem Ôn giám quân giải xuống, không
có mệnh lệnh của bản quan, ai cũng không được thả người. Nếu hắn chạy
trốn, luận xử theo quân pháp tội đào binh!” Đoàn Thác lạnh lùng phân
phó.
Quân lính thủy sư đều là người của Đoàn Thác, tất nhiên sẽ
nghe lệnh Đoàn Thác, lập tức tiến lên định bắt Ôn Đình Trạm. Ôn Đình
Trạm cả người một cỗ chân khí đánh văng hai tên lính vừa định tới gần.
“Ôn Đình Trạm, ngươi dám cãi lại quân lệnh!” Đoàn Thác nhất thời giận dữ,
từ trong ngực rút ra hỏa thương nhắm ngay người Ôn Đình Trạm.
“Đại nhân đã muốn giam giữ Ôn mỗ, Ôn mỗ không còn lời nào để nói. Nếu như
đại nhân khư khư cố chấp như vậy, tạo thêm thương vong cho quân ta, tội
của đại nhân khó thoát!” Nói xong, Ôn Đình Trạm xoay người rời khỏi
chiến thuyền, áo bào đen của hắn phấp phới trong gió đêm, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
“Tổ Bang, ngươi ở lại trông coi đại doanh,
tạm giam Ôn Đình Trạm.” Đoàn Thác ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn, sau đó
bàn tay to lập tức vung lên, căn cứ vào tin tình báo, Lưu Cầu phái hơn
hai mươi chiếc chiến thuyền đánh lén vây diệt Bành Hồ, cho nên hắn dẫn
theo một phần ba binh lực, lấy ưu thế áp đảo công hướng về phía Bành Hồ.
Nhưng thuyền của bọn họ vừa đi được một đoạn, gió cùng sương biển nổi lên,
cũng may Đoàn Thác ở phương diện này đã là lão thủ nên không vì vậy mà
thất kinh, hơn nữa tấn công ngay khi trời còn là kế hoạch ứng đối tốt
nhất, vì vậy gia tăng tốc độ chạy tới Bành Hồ.
Thượng Tường theo
kế sách của Thượng Ngọc Yên, bố trí trí mười chiếc chiến thuyền ở Bành
Hồ, mượn dùng hướng gió biển và thủy triều quen thuộc, Thượng Tường cùng chơi trò mèo vờn chuột, mục đích là muốn kéo theo Đoàn Thác. Mà giờ
phút này, toàn bộ binh lực Lưu Cầu đã nhắm ngay Kim huyện.
“Cô nương, thiếu gia đã bị Đoàn Thác giam lỏng.”Vì còn nể nang mặt mũi, Tổ Bang không đem Ôn Đình Trạm giam giữ trong nhà
lao mà phái trọng binh coi giữ Ôn Đình Trạm ngay tại doanh trướng, không cho Ôn Đình Trạm xuất nhập.
Sau khi trở lại trạm dịch, ngủ đến
sớm ngày hôm sau mới tỉnh lại, Dạ Dao Quang tu luyện xong lập tức nhận
được tin Vệ Kinh truyền đến, đối với chuyện này, Dạ Dao Quang không để ý lắm: “Sớm muộn gì, sẽ tới lúc bọn họ phải cầu A Trạm đi ra.”
Dạ
Dao Quang rất nhàn nhã đi dùng bữa sáng, sau đó tự mình làm vài thứ,
mang theo hộp thức ăn, lấy khí Ngũ hành giữ ấm đưa tới cho Ôn Đình Trạm. Tuy Ôn Đình Trạm không thể vào cũng không thể ra nhưng không có nghĩa
người khác không thể tới thăm Ôn Đình Trạm.
“Đến rồi đây, ăn bữa
sáng muội làm đi.” Dạ Dao Quang làm cho Ôn Đình Trạm một bát mì điểm
tâm, dùng tôm rau hẹ cùng xương hầm làm nước dùng đưa vào trong doanh
trại, “Muội lần đầu tiên làm đó, chàng mau nếm thử.”
“Ta nhớ đây
là món ăn đặc sắc của Thiểm Tây.” Nhìn món ăn đặt trước mặt, ngửi một
hương vị khó nói lên lời, Ôn Đình Trạm ngón trỏ động, cầm đũa trong tay, cũng không quên khen phu nhân của mình, “Nếu không có phu nhân bên
cạnh, người ta chắc sẽ mỏng như tờ giáy.”
“Thôi đi, chàng nhất
định không ăn đồ trong doanh trại, là đoán chắc muội hôm nay sẽ đưa đồ
vào cho chàng.” Dạ Dao Quang tầm mắt ném qua bàn đồ ăn bên cạnh, “Không
có muội ở đây, chàng không chừng đã sớm ăn uống no đủ.”
“Ăn những thứ này chỉ no được dạ dày, ăn đồ phu nhân làm, là no tâm.” Ôn Đình Trạm
một miệng nuốt xuống, miếng bì giòn thơm, tôm bóc vỏ cùng rau hẹ tạo nên mùi vị rất hợp nhau, “Ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Dạ Dao Quang thân thủ đem nước canh xương hầm ra, lấy một chén nhỏ đưa cho hắn.
Ôn Đình Trạm cũng không từ chối, vẫn như cũ cầm đũa ăn, sau đó uống một
mạch bát canh Dạ Dao Quang đưa qua. Ăn uống no đủ sau thở dài: “Nếu là
kẻ tù tội nào cũng có được sự đãi ngộ như ta, chỉ sợ thế nhân đều nguyện ở trong lao cả đời.”
“Chàng ngồi đó mà tưởng tượng.” Dạ Dao
Quang lấy tay chọc vào trán của hắn, “Chàng còn giám nhận mình là kẻ tù
tội, người đời đối với chàng chưa đủ khách khí sao, chàng cũng không xem xem chàng tính kế người ta thế nào.”
Ôn Đình Trạm chọc tức Đoàn
Thác làm hắn phải lệnh bắt tạm giam, cũng là một kế sách để Ôn Đình Trạm tránh tội. Hắn dù sao cũng là giám quân, thống soái bị trúng kế điệu hổ ly sơn, hắn lại dửng dưng ở trong doanh trại, nhìn rõ tường tận mọi
việc nhưng lại im hơi lặng tiếng để Lưu Cầu cướp lấy Kim huyện, bệ hạ
đứng ra truy cứu, hắn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hiện
giờ, Đoàn Thác chính là cho tạm gian hắn, bên ngoài phát sinh chuyện gì, tất nhiên không thể quản hắn, cũng không nhận được thông tin bên ngoài. Bất luận là Bành Hồ hay là Kim huyện bị vây hãm, đều là trách nhiệm của Đoàn Thác.
“Tính đi tính lại không bằng người, chỉ vậy đã có thể lấp hố.” Dạ Dao Quang cảm thán.
“Đã chiếm tiện nghi còn khoe mã.” Dạ Dao Quang liếc xéo một cái mới tiếp
tục hỏi, “Chàng phỏng đoán sau bao lâu Lưu Cầu có thể chiếm được Kim
huyện.”
“Bằng thực lực của bọn họ, muốn chiếm được Kim huyện cũng không dễ dàng.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang đang thu dọn đồ, trong
lòng cảm thấy không thỏa mãn, “Lưu Cầu binh lực hữu hạn, bọn họ công xa
như thế, kỳ thực là mượn dùng thiên thời địa lợi nhân hoà, bằng không sẽ như giỏ trúc múc nước. Lúc Đoàn Thác biết được đại quân Lưu Cầu công
hướng Kim huyện, hắn sẽ lựa chọn tấn công thẳng vào đảo Lưu Cầu! Nhưng
với hướng gió hôm nay, ông trời không ủng hộ hắn. Thượng gia đã chọn
ngày cực kỳ tốt, mà Thượng Tường lá gan không đủ lớn, quyết đoán không
đủ, may nhờ có Thượng Ngọc Yên ở một bên, không phải hăn không để ý đảo
Lưu Cầu, mà lựa chọn được ăn cả ngã về không khi tấn công Kim huyện. Cho nên phái đến Kim huyện binh lực sợ chỉ có ba phần binh mã của Lưu Cầu,
Kim huyện nguyên trú cũng khoảng năm vạn binh mã, nếu muốn ngăn trở Lưu
Cầu tấn công, mười ngày nửa tháng thì khó nhưng ba ngày hay năm ngày thì không có vấn đề. Thủy sư điều viện quân từ doanh trại nhưng những ngày
gần đây sương mù cực nặng, có nhanh cũng không thể ngay một ngày.”
“Nhưng, chàng đã cài cắm Hà Định Viễn làm loạn ở Kim huyện. Bởi vậy, không quá
một ngày, Kim huyện sẽ rơi vào tay Lưu Cầu tay đúng không?” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm như hết muốn nói.
“Phu nhân tại sao xem thường vi phu như thế?” Ôn Đình Trạm vẻ mặt bị thương, “Cái này gọi là làm gậy ông đập lưng ông.”