“Vị tiểu quận chúa này co được dãn được, còn nhìn thấu sự tình.” Dạ Dao
Quang không khỏi khen ngợi, có thể khuyên phụ thân của mình, theo phụ
quốc vương, biến thành hàng thần, đối với chính nàng mà nói chính là
theo mây không ngã vào trong bùn.
“Đáng tiếc.” Ôn Đình Trạm thở dài, “Đáng tiếc sinh ra ở Lưu Cầu.”
Nếu sinh ở Tiêu gia, thì nữ tử còn có cơ hội phát triển. Sinh ra ở Lưu Cầu, tuy rằng nàng ấy đối với Thượng Tường có chút ảnh hưởng, nhưng sự tình
lớn như vậy, nàng hiểu rõ, Thượng Tường mới vài năm làm vương, hơn nữa
vài năm nay Lưu Cầu ở trong tay hắn không được yên ổn, Thượng Tường căn
bản không cam lòng, làm sao sẽ nghe theo lời của nàng.
Người đang được Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang bàn luận —— tiểu công chúa Thượng
Ngọc Yên đang quỳ gối trong vương cung đại điện, nàng đã quỳ ở đây tròn
một ngày. Nguyên bản lúc trời còn tối tăm, cánh cửa khép chặt được mở
ra, Thượng Tường tóc lấm tấm hoa râm từ trong cung chống dù dưới bước
nhanh mà đến, nhìn nữ nhi quỳ gối trước mặt, không khỏi nhíu mày: “Con
trở về đi.”
“Phụ vương, còn kịp, còn kịp, ngài nghe nữ nhi đi, hiện tại đưa Hòa Thị Bích đầu hàng còn kịp.” Đôi môi tím xanh vì ở ngoài thời tiết lạnh giá lâu
gian nan khẩn cầu, Thượng Ngọc Yên vừa động, hai chân cứng ngắc không
cảm giác liền mềm nhũn ngã xuống, nàng cố sức bò đi, thân thủ túm lấy
vạt áo Thượng Tường, “Phụ vương, chúng ta không thắng được, Lưu Cầu từ
sau khi vương bá phụ qua đời đã danh tồn thực vong. Trận chiến này còn
chưa khai chiến, nếu phụ vương đầu hàng, bệ hạ Thiên triều xem như là để chương hiển nhân nghĩa, cũng sẽ đem chúng ta lưu lại Lưu Cầu, chúng ta
còn có thể bảo trụ căn bản. Nếu đã khai chiến, chúng ta không còn đường
rút lui, sau chiến bại...”
“Im miệng!” Không đợi Thượng Ngọc Yên
nói xong, Thượng Tường liền quát lên, “Chúng ta nhiều thế hệ ở lại Lưu
Cầu, bốn phía vùng duyên hải, ngàn năm bao nhiêu lượt triều đình muốn
thôn tính chúng ta, Thiên triều sớm đã thay đổi triều đại bao nhiêu lần, có ai thật sự có thể đem thượng gia lãnh thổ của chúng ta nuốt hết? Yên nhi, con xưa nay thông minh, vì sao lúc này đây lại muốn làm nhụt chí
người khác, diệt đi uy phong của chính mình? Con cũng biết, con làm như
thế đã dao động quân tâm chúng ta, phụ vương không đem con trách phạt đã là nhân từ, con chớ đừng khăng khăng một mực.”
“Phụ vương...”
“Người đâu, đem quận chúa dẫn đi.” Thượng Tường lạnh mặt quát một tiếng.
Thượng Ngọc Yên bị người hầu đưa về cung của mình, rất nhanh thái y đến, đi
theo sau thái y còn có nam tử khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, là ca ca
ruột của Thượng Ngọc Yên, Lưu Cầu thế tử Thượng Ngọc Giác.
“Yên
nhi, muội đừng đi chọc giận phụ vương nữa.” Thượng Ngọc Giác nói khẽ với muội muội, hai người bọn họ đầu được phụ vương mình xem như ngọc bảo
trong lòng bàn tay. Bọn họ đối với nàng cho tới bây giờ đều là hữu cầu
tất ứng* (Cầu gì được nấy), nhưng lúc này đây, liên quan tới tồn vong
của quốc gia, nàng sao dám mở miệng như vậy.
“Ca ca, chúng ta
không thắng được.” Thượng Ngọc Yên cầm lấy vạt áo Thượng Ngọc Giác,
“Chúng ta không thắng được, khai chiến sẽ chỉ làm tướng sĩ chúng ta vô
cớ bị chết. Chỉ có đầu hàng ngay bây giờ, chúng ta vừa bảo tồn thực lực, vừa dự phòng sức lực ngày sau có thể chống lại Đông Sơn tái khởi.”
“Yên nhi, muội vì sao luôn miệng nói chúng ta không thắng được? Muội căn cứ
vào đâu?” Thượng Ngọc Giác có chút phiền chán chất vấn.
“Thiên triều giám quân, chính là người sáu năm trước đi sứ Lưu Cầu, Ôn Đình Trạm.” Thượng Ngọc Yên nói.
“Vì người này?” Thượng Ngọc Giác nhíu mày.
“Chính là người này.” Đôi mắt sáng sủa của Thượng Ngọc Yên như lóe ra hào
quang, “Ca ca, muội không biết hắn vì sao phải tấn công Lưu Cầu, mà năm
đó hắn cũng đã nói qua với phụ vương, Lưu Cầu bị quy vào bản đồ của
Thiên triều là việc sớm hay muộn. Từ khi biết hắn đi sứ Lưu Cầu, muội
liền hỏi thăm tin tức cùng thân thế của hắn. Nếu đã hành động, tất sẽ
không tay không mà về. Nếu lần này người đến không phải là hắn, muội còn có thể có một chút tin tưởng, nhưng người đến vẫn cứ là hắn. Muội có dự cảm, chiến sự chỉ cần khởi dậy, hắn nhất định sẽ làm đề đốc mất quyền
lực, tự mình dẫn dắt Bát Mân thủy sư tấn công mà đến, đến lúc đó chúng
ta không có bất luận điều kiện gì để trao đổi mà lấy đường sống...”
“Muội muội, muội có phải đang bị ảo giác không?” Thượng Ngọc Giác hoàn toàn
không tin lời nói muội muội của mình, “Ta thừa nhận Ôn Đình Trạm kia là
nhân vật phi phàm, nhưng hắn mới vào triều được nửa năm, lại trừ bỏ thời gian năm đó đi sứ Lưu Cầu, hắn cùng Bát Mân không có nửa điểm liên
quan, Bát Mân thủy sư đề đốc chính là con rể của đề đốc tiền nhiệm, cắm
rễ ở doanh trại biết bao nhiêu năm, hắn mới đến chưa tới nửa tháng, có
bản lĩnh gì lấy mất quyền lực đề đốc? Lại còn có thể hiệu lệnh được mấy
vạn thủy sư?” Thấy muội muội muốn nói lại thôi, Thượng Ngọc Giác lại
tiếp tục, “Tốt, đó là hắn trí kế vô song, nếu thật sự làm được tới bước
này, có thể đề đốc chi còn có Chiết mân tổng đốc, trừ phi hắn tính kế đề đốc trước, lại tính kế tiếp cả tổng đốc, bằng không quân quyền thế nào
cũng không có khả năng rơi vào trong tay giám quân.”
“Ca ca, huynh phải tin Muội. Muội hiểu rõ thủ đoạn của người này!” Thượng
Ngọc Yên thân thủ bắt lấy tay áo bào Thượng Ngọc Giác, nàng lắc đầu nói, “Muội tin tưởng, nếu như không có mưu đồ, hắn tuyệt đối không nhận lấy
chức giám quân. Ca ca, huynh cũng nói hắn vào triều mới nửa năm, huynh
suy nghĩ một chút, tại sao chuyện này hắn phải tự mình đến, hắn tội gì
phải làm con chim đầu đàn, tới nơi này đối địch với Đoàn Thác. Con người Đoàn Thác lòng dạ hẹp hòi, ngay cả hoàng tử Thiên triều đến làm giám
quân hắn cũng có thể ngáng chân, huống chi là quan cư tứ phẩm tham
nghị?”
“Đây là hoàng mệnh, không phải ý của hắn?” Thượng Ngọc Giác phản bác.
“Hoàng mệnh?” Thượng Ngọc Yên đè thấp cười, “Hoàng mệnh ở trong mắt Ôn Đình
Trạm, nếu như hắn phụng thì đó là mệnh, còn hắn không phụng thì cái gì
cũng không phải. Ca ca, muội hiện tại trong đầu đang rất loạn, muội
không biết bước tiếp theo hắn muốn làm cái gì, nhưng nhất định là trước
khi khơi mào trận chiến này, hắn đối với Lưu Cầu có nhất định có chi
tâm.”
“Được rồi Yên nhi, muội mệt rồi, sớm đi nghỉ ngơi, chuyện
triều đình, muội đừng đa tâm, đây là chuyện của phụ vương cùng ca ca,
nếu như...” Thượng Ngọc Giác dừng một chút nói, “Nếu như thành tội nhân, cũng là phụ vương cùng ca ca vô năng, đừng làm phụ vương phải lo lắng
cho muội nữa.”
“Ca ca...”
“Yên nhi, nghe lời huynh.”
Dưới thái độ cưỡng chế củ Thượng Ngọc Giác, Thượng Ngọc Yên cuối cùng đi
uống thuốc, cơ thể mệt mỏi mê man ngủ thiếp đi. Nhưng nàng ngủ chẳng
được an ổn, nàng nỗ lực nghĩ, nếu như nàng là Ôn Đình Trạm, ngoại trừ đi phỏng đoán lý do Ôn Đình Trạm muốn tấn công Lưu Cầu, Ôn Đình Trạm đến
cùng phải làm như thế nào cho Lưu Cầu không có đường sống, không thể
không ứng trận chiến này.
Đang ngủ mơ bừng tỉnh lại, Thượng Ngọc Yên cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, mặt nàng trắng bệch: “Hòa Thị Bích, là Hòa Thị Bích...”
Vén chăn lên, nàng khoác áo bào, bất chấp đầu gối vẫn đang đau nhức, hướng tới mật cung chạy vội mà đi.
Mà cùng trong lúc này, Lục Vĩnh Điềm cùng Kim Tử đã xâm nhập Lưu Cầu vương cung. Năng lực của Kim Tử tuy rằng không lợi hại như chuột tiền tài,
nhưng khả năng cảm giác so với Dạ Dao Quang không thua kém. Hòa Thị Bích lại không phải giống như linh ngọc, bởi vậy rất mau chóng tìm được
trong Lưu Cầu vương thất nơi cất giấu Hòa Thị Bích.