“Chân tướng, khi bị vạch trần quả thật kinh ngạc không thôi.”
Vén lộ ra đều là hiện thực tàn nhẫn.
“Vậy chàng đối với ta thì sao?” Dạ Dao Quang xoay người về phía Ôn Đình Trạm.
Đột nhiên, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng giương lên, Ôn Đình Trạm cười có chút
bí hiểm: “Ta đối Dao Dao tốt, tất nhiên cũng không hoàn toàn vô tư, là
có mưu đồ riêng.”
“Nói, chàng có mưu đồ gì với muội?” Dạ Dao Quang vươn ngón tay chỉ vào Ôn Đình Trạm, lộ ra ánh mắt nguy hiểm.
Thuận thế bắt lấy tay nàng, kéo lại về phía mình, cánh tay dài duỗi ra, đem
nàng ôm vào lòng. Ôn Đình Trạm thanh âm đè thấp, ẩn chứa sự nhiệt tình
mà mềm nhẹ, áp bên tai nàng thổi qua: “Là người của muội, được lòng của
muội.”
“Buồn nôn!” Dạ Dao Quang hừ lạnh, sau đó nhìn sắc trời, “Trời đã chuyển tối rồi, chúng ta khi nào trở về?”
“Đêm nay ở lại quân doanh.” Ôn Đình Trạm nói, “Ta muốn nhìn những người này vào sáng sớm thì sẽ có tinh khí như thế nào.”
Dạ Dao Quang nhướng mày, Ôn Đình Trạm chính là còn có chút hoài nghi, nghĩ rằng binh lính có thể đang diễn trò. Ôn Đình Trạm tuy rằng nói là tá
túc ở quân doanh, nhưng không có nói cho Lã Tuấn, mà cùng Lã Tuấn sau
khi rời khỏi, trở về trạm dịch, lại lôi kéo Dạ Dao Quang vụng trộm quay
trở lại, đến vùng núi ngay phía sau quân doanh, ngồi trên mỏm đá có thể
nhìn thấy toàn cảnh trong quân doanh.
“Đã vào mùa đông, chàng thế nhưng còn muốn đưa muội đi hóng mát. Ôn Đình Trạm như thế này là tình
yêu thương phu nhân của chàng sao?” Đứng ở trên mỏm đá, gió đêm càng
thêm mãnh liệt, coi như Dạ Dao Quang căn bản không cảm giác được khí
lạnh, nhưng cũng không chịu nổi sự nhàm chán, rõ ràng sáng sớm ngày mai
có thể tới tới, sao phải nhất nhất đi từ đêm ngồi canh, Dạ Dao Quang
không thể hiểu.
“Phu nhân thấy lạnh?” Ôn Đình Trạm cười, lập tức
hướng tới Dạ Dao Quang bổ nhào qua, đem Dạ Dao Quang ôm vào lòng, cằm
đặt ở trên vai nàng, “Phu nhân, còn lạnh không?”
“Chàng kỳ thực là muốn chiếm tiện nghi của ta, mới cố ý ép buộc ta như vậy đúng không?” Dạ Dao Quang hầm hừ nói.
“Ha ha ha, phu nhân nói đều đúng.” Ôn Đình Trạm cười ra tiếng.
“Nhiều lời, nói mau, chú ý của chàng đến cùng là gì?” Dạ Dao Quang lấy khuỷu tay huých huých vào ngực Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao, nàng không phát hiện, chúng ta hôm nay có một số thứ chưa được nhìn tới sao?” Ôn Đình Trạm nghiêm mặt nói.
“Cái gì vậy?” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, ở trong quân doanh còn có thể
có cái gì. Suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn bầu trời đêm tối đen, Dạ Dao
Quang đột nhiên nghĩ tới một thứ, không khỏi trừng mắt, mắt mang ý khiển trách sâu sắc, “A Trạm, chàng thế nhưng bị cái này mê hoặc!”Lời vừa nói làm Ôn Đình Trạm sửng sốt, nhìn thê tử nhà mình đang kinh ngạc không
thôi, hắn cảm thấy thê tử nhà hắn khẳng định lại nghĩ tới cái gì khác
rồi, ngược lại là hiểu sai, hoàn toàn không biết thê tử nhà mình nghĩ
tới quân kỹ * (Rose: đời sống xxx nha, hahaha…), cho rằng hắn là đến
giám sát sinh hoạt cá nhân, tí ti không rõ mặt đó trong quân doanh thì
có cái gì đáng giá để xem? Trí tuệ vô song như Ôn Đình Trạm cũng là nghĩ mãi không xong.
“Dao Dao, ta nói là chiến thuyền, nàng nghĩ đi đâu vậy?” Đoán không ra, Ôn Đình Trạm chỉ có thể hỏi thẳng.
Đây là thủy sư, nhưng cả ngày hôm nay Ôn Đình Trạm không nhìn thấy thuyền
chiến, mà Lã Tuấn lại coi như lãng quên, cũng không đưa Ôn Đình Trạm đi
xem, Ôn Đình Trạm cũng cố ý không đề cập tới chuyên này. Chiến thuyền
không có khả năng cách quân doanh quá xa, nhưng trong vài dặm lại không
hề thấy, bằng mắt thường vừa nhìn có thể hiểu ngay, như vậy chiến thuyền bị bọn họ đậu ở nơi nào?
Hiển nhiên là bị bọn họ bí mật giấu đi, mà Ôn Đình Trạm hôm nay đột nhiên muốn đến tuần tra quân doanh, thậm
chí lấy mệnh lệnh của bệ hạ, Đoàn Thác không dám cự tuyệt, cho nên bọn
họ chưa kịp đem chiến thuyền lôi đi mới phải. Hiển nhiên, bọn họ cũng
không muốn cho Ôn Đình Trạm biết bọn họ che giấu chiến thuyền như thế
nào.
Nhưng là hôm nay Lã Tuấn dùng xong rất nhiều thứ khác ý đồ
làm Ôn Đình Trạm không thể đi điều tra chuyện này, Ôn Đình Trạm cũng như hắn mong muốn. Thứ này Ôn Đình Trạm sớm hay muộn muốn nhớ tới, nhất
định bọn chúng sẽ không chờ Ôn Đình Trạm cảm thấy không đúng, không bằng đêm nay đem chiến thuyền mang đi, ngày mai lại tìm một lý do khác lừa
gạt, sau đó để Ôn Đình Trạm lại đến tuần tra một lần.
“Cho nên,
chàng là đoan chắc tối nay bọn họ muốn đem chiến thuyền mang đi, mới tới chỗ này ôm cây đợi thỏ?” Ôn Đình Trạm hiểu rõ mục đích quân quyền, nếu
ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng không biết, sớm hay muộn cũng sẽ
bị lừa gạt. Nhưng Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy buồn bực: “Chiến thuyền này
lớn như vậy, nhưng lại không nhìn thấy một chiếc, nơi nào mới có thể
giấu được?”
Tránh khỏi sự ôm ấp của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang đứng dậy nhìn ra xa.
Ôn Đình Trạm cũng đứng lên theo, ánh mắt của hắn dừng ở đường chân trời
mùa đông cùng đêm đen hòa hợp một thể với mặt biển: “Chiến thuyền không
thể rời khỏi quân doanh, đây là tối kỵ. Quân doanh phụ cận, chỉ có hai
cái địa phương có thể bỗng chốc giấu được chiến thuyền.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm ngón tay chỉ mặt biển, lại chỉ dưới chân.“Trong nước, hoặc là trong núi?” Khẳng định sẽ không phải là trong nước, chiến thuyền chủ yếu là đầu gỗ, đầu gỗ trường kỳ ngâm nước sẽ không thể sử
dụng, cho nên ánh mắt của nàng quay lại nhìn về phía sau.
Dạ Dao Quang vừa nhìn xuống, nhìn thấy một đoàn binh lính mặc trang phục
lính thủy, đồng dạng đi dưới sự dẫn dắt của Lã Tuấn, dọc theo chân núi
chỉnh tề chạy đi, vây quanh bãi cát thành một nửa vòng tròn, cuối cùng
biến mất ở trong tầm mất của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cùng Ôn
Đình Trạm đạp Thiên lân bay qua, tầm mắt lướt qua vách núi cao lớn, lại
thấy được tích họ bọn tung, cuối cùng bọn họ đứng ở hai bên đều tảng đá
thạch bích miệng hố trời. Dạ Dao Quang một bước bay vút qua, nhìn đến
này hai khối thạch bích cao ngất hình thành một hố thiên nhiên rộng lớn, bên trong là từng chiếc thuyền sắp hàng chỉnh tề với hình dạng bất
đồng, ước chừng có ba bốn mươi chiếc.
“Bát Mân chỉ có từng ấy chiến thuyền?” Dạ Dao Quang nghĩ không đúng.
“Còn chưa hết.” Đợi đến khi ba bốn mươi chiếc chiến thuyền chạy ra ngoài bãi doanh địa không xa, thế nhưng theo sau từ trong khối thạch bích mở ra
ước chừng ba bốn mươi chiếc khác, đợi đến khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình
Trạm trở về, nhìn chi chi chít chít chiến thuyền, ít nhất cũng có gần
150 chiếc.
“Đoàn Thác vì sao phải đem chiến thuyền giấu đi?” Dạ Dao Quang lkhông rõ hắn có ý đồ gì.
“Dụ địch.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Đoàn Thác là đang sợ trận này đánh bất thành.”
“Đánh bất thành?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Ngay trong trận chiến Lưu Cầu lại phát sinh sự tình ngọc Hòa Thị Bích, còn
tự xưng thừa thiên mệnh. Nhưng mà Dao Dao, nếu Lưu Cầu nghĩ linh ngọc
không có thật, phải phản bác mới đúng.” Ôn Đình Trạm giải thích nói,
“Một khi Lưu Cầu chứng minh còn đây là lời nói vô căn cứ, trận đánh bất
thành. Đánh bất thành trận, Đoàn Thác làm sao có thể triển khai kế hoạch lớn, từ chỗ nào lập công?”
“Lưu Cầu cho đến đến bây giờ đều chưa từng phản bác...” Dạ Dao Quang mới chợt nhớ ra.
Nguyên bản Lưu Cầu có ngọc Hòa Thị Bích là bố cục của Nguyên Dịch cùng Đơn Cửu Từ bố trí nhưng vì sao Lưu Cầu đến bây giờ nguy cấp vẫn không kêu oan?
Bọn họ biết rõ kết cục thắng bại của trận chiến này.
“Lưu Cầu chỉ sợ thật sự có ngọc Hòa Thị Bích, chẳng qua bọn họ liên tục cất giấu,
nhưng lại không biết như thế nào để Nguyên Dịch phát giác, lần này tin
tức Lưu Cầu có linh ngọc được truyền ra ngoài chính là vì Nguyên Dịch
muốn đến tranh đoạt linh ngọc, cho nên đem sự tình Lưu Cầu giấu riêng
Hòa Thị Bích lộ ra.” Ôn Đình Trạm phân tích cho Dạ Dao Quang nghe.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích vì sao Lưu Cầu đến bây giờ còn
không ra mặt, bởi vì bọn họ chột dạ. Tuy rằng bọn họ không có tự xưng
thừa thiên mệnh, nhưng để bệ hạ biết bọn họ giấu riêng Hòa Thị Bích rồi
lại kêu oan thì ai tin?