Nguyên lai Nguyên Dịch tính kiếm cớ, kéo lấy Ôn Đình Trạm để lui về phía sau, dù sao Sầm Phong cũng không phải hữu danh vô thực, nhưng lại không nghĩ tới người này còn có mối quan hệ đằng sau với Ôn Đình Trạm. Hắn
không tin là Ôn Đình Trạm nắm được nhược điểm của Sầm Phong. Người như
Sầm Phong khó có thể để rơi nhược điểm vào người khác, không nhường bất
luận kẻ nào có cơ hội uy hiếp hắn, cho nên Sầm Phong cùng Ôn Đình Trạm
chỉ có thể là ân tình.
“Điều này thì ta cần cảm tạ ông trời đã
tặng một thê tử nhân thiện cho ta.” Trong đêm tối, đôi mắt tối đen càng
thêm sâu thẳm, giống như viên trân châu đen lưu chuyển ánh sáng, nhìn bộ dáng hắn bình tĩnh nhưng tràn đầy nhu tình nhìn Dạ Dao Quang.
Sầm Phong là một người khô cứng, điểm này Nguyên Dịch biết, Ôn Đình Trạm
cũng rõ ràng. Nếu không có có ân tình năm đó của Dạ Dao Quang, Sầm Phong sẽ không có thói độ như hiện tại với bọn họ, cũng sẽ không thể hoàn
toàn tín nhiệm bọn họ như vậy. Điều này ai cũng rõ bởi Sầm Phong làm
quan luôn tuân thủ nguyên tắc.
Kỳ thực, năm đó Sầm Phong tìm Dạ
Dao Quang bắt quẻ, nếu là một người khác chỉ sợ sẽ không nhiều lời như
vậy, nhiều nhất chỉ biết nói cho Sầm Phong là thai nam, Sầm Phong lúc đó đưa cho Dạ Dao Quang hai trăm hai lượng, đó là toàn bộ gia sản của hắn, nhưng Dạ Dao Quang không gây khó dễ cho Sầm Phong, chẳng những không
đòi thêm, mà chỉ lấy của hắn một trăm lượng.
Chuyện này không
phải quá to tát, nhưng đối với Sầm Phong mà nói thì cực kỳ có ảnh hưởng. Lúc trước hắn bị đè ép, tiền của nhà phu thê nhà hắn có bao nhiêu đều
bị mẹ hắn nắm giữ, mẫu. Mẹ hắn đối với thê tử của hắn càng là có nhiều
bất mãn, luôn luôn tìm cách gây khó dễ, thậm chí sau khi bọn họ từ Vĩnh
An tự trở, toàn bộ đồ đạc đều bị tịch thu, bằng không Sầm Phong khi mang theo thê tử qua cửa, đi về phải viết xuống hưu thư* (kiểu đơn ly dị bây giờ đó…).
Đây là việc Sầm Phong bất ngờ nhất, vì thế hắn mang
theo một trăm lượng còn lại mà Dạ Dao Quang đưa lại cho hắn, mang theo
sáu nữ nhi cùng thê tử trực tiếp tới Đế Đô. Chặng đường gian nan này,
nếu như không có một trăm lượng kia của Dạ Dao Quang, không người thân
hữu, hắn căn bản vô pháp sống qua nổi, càng đừng nói tới tham gia khảo
thí.
Cho đến sau khi hắn đỗ đạt, mẹ hắn mới tìm tới, khi đó hắn
vẫn chưa thể hạ quyết tâm với mẫu thân, thẳng cho đến khi nghe lời nói
của Dạ Dao Quang, phá lệ lưu tâm hơn tới thê tử của mình, phát hiện mẫu
thân mắc bệnh cuồng hành vi, chẳng những vì cứu thê nhi, hắn còn triệt
để hạ quyết tâm. Thậm chí hắn coi chín năm sau này tựa như cuộc sống mới được sinh ra.
Cho nên, hắn đối với Dạ Dao Quang có bao nhiêu cảm kích, người ngoài không thể đong đếm.
Nguyên Dịch bởi vì sự tình Ôn Đình Trạm kể lại, sắc mặt hơi đổi.
Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống, trên bàn đá đã có điểm tâm cùng
trà mà Sầm Phong cho hạ nhân bày biện, còn có một đĩa hạt hướng dương.
Ôn Đình Trạm thân thủ kéo đĩa đến trước mặt, bóc lấy một hạt đưa cho Dạ
Dao Quang: “Không dễ dàng đảo ra linh ngọc, Nguyên công tử có hào hứng
không?”
“Người tu luyện người, không có người nào có thể cự tuyệt dụ hoặc của linh ngọc.” Nguyên Dịch nói xong, ánh mắt quét đến Dạ Dao
Quang bỗng nhiên dừng một chút, “Tất nhiên, ngoại trừ một người độc hành đặc dị.”
“Tuy rằng ta đối với linh ngọc không có hứng thú, nhưng ta cũng không thể đến sao?” Dạ Dao Quang đem hạt hướng dương đã bóc ném tới miệng.
Kỳ thực đối với linh ngọc, Dạ Dao Quang thật đúng là
không có hứng thú, gặp bảo vật nàng cũng rất vui mừng a, nhưng người
tranh đoạt quá nhiều, nàng cũng không phải là người đặc biệt may mắn,
lần này chỉ muốn đi xem náo nhiệt, còn có thể để Tuyết Vực ở cạnh Mạch
Khâm, mà còn lo lắng cho sự an nguy của Tuyết Vực dưới sự uy hiếp của
Mặc tộc.
Nàng lại yên tâm thoải mái cho Kim Tử ăn một miếng thịt
nhân sâm. Chuyến đi này dù không có được linh ngọc, nàng thế nào cũng
phải đi. Đương nhiên, việc nàng quan tâm nhất là chuyện của Tuyết Vực,
linh ngọc nếu có thì tốt. Nhưng lý do này không thể nói cho Nguyên Dịch
a, cứ để Nguyên Dịch nghĩ nàng vì linh ngọc mà tới đi.
“A, Dạ cô nương khác người như vậy, hóa ra cũng không phải bất nhiễm hạt bụi nhỏ.” Nguyên Dịch ha ha cười.
“Ngươi cứ nghĩ như vậy đi.” Dạ Dao Quang chẳng hề để ý, sau đó Ôn Đình Trạm
lại đưa tới hạt dưa đã bỏ vỏ, nàng hoàn toàn không để ý tiếp nhận. Ngay
khi Ôn Đình Trạm nghi hoặc, nàng cúi đầu kéo tay Ôn Đình Trạm đưa đến
miệng, đôi mắt hoa đào liễm diễm cong thành hình trăng non, “Ta chỉ cần ở cái gì cũng đủ tốt trong mắt một người là được, cần gì để ý tới những
suy nghĩ râu ria của người khác.”
Câu nói này làm Ôn Đình Trạm
trong lòng vui như hoa nở, con ngươi hắn càng thêm nhu hòa: “Dao Dao ở
trong ta hoàn mỹ không sứt mẻ.”
Nguyên Dịch cảm thấy da gà nổi
toàn thân, hai người này thật sự là, thật sự là... Thật sự là không biết liêm sỉ, bọn họ có còn là người tu luyện không thế không biết.
Triệt để bị hai người làm cho phát ghê, Nguyên Dịch cả người không thoải mái, hắn tuyệt không muốn ngốc ở lại đây, một khắc đều không nghĩ tới! Trầm
giọng nói: “Nếu như các ngươi tìm ta không có chuyện gì, vậy xin cáo
từ.”
Vừa đúng lúc này phủ nha vang lên tiếng chém giết, ánh mắt
Nguyên Dịch biến đổi, hắn nhanh chóng muốn chạy qua, đáng tiếc Dạ Dao
Quang lại chắn trước mặt hắn, mà Ôn Đình Trạm chỉ một cái lắc mình biến
mất.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới nơi này cùng Nguyên Dịch
sắp xếp chính là vì khoảng khắc này, giữ lại Nguyên Dịch, không để hắn
đi phá hư.
“Các ngươi tìm người cướp ngục?” Nguyên Dịch nhìn Ôn
Đình Trạm biến mất, nhất thời biến sắc, hắn cảm thấy sự tình sẽ không
đơn giản như vậy, nhất định là Ôn Đình Trạm lại mưu đồ gì.
Kỳ thực sự tình Lục Vĩnh Điềm, không phải do hắn trực tiếp gây nên, nhưng hắn quả
thật đã sớm phát hiện âm mưu mà trợ giúp một chút, làm Lục Vĩnh Điềm bị
hãm hại càng thêm triệt để. Bởi vì không phải là kế hoạch của hắn, cho
nên hắn cũng không phí tâm tư đi làm cho người khác phải nhìn chằm chằm, cho nên phát sinh biến cố nào, hắn cho tới bây giờ còn không biết.
“Ngươi không phải tự khoe mình thông minh sao? Ngươi không thử đoán xem.” Dạ
Dao Quang đứng chắn trước mặt Nguyên Dịch mà vui vẻ nói.
“Ngươi đây là muốn kéo dài thời gian của ta đúng không?” Nguyên Dịch hừ lạnh một tiếng, chợt thân ảnh của hắn nháy mắt biến mất.
Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh lùng, tay nàng vừa chuyển, Thiên lân lập tức bay thẳng lên trời, theo tay nàng thủ quyết biến hóa, Thiên lân trở nên to
dần, rồi phân ra thành nhiều mũi đao nhỏ, tất cả theo tay Dạ Dao Quang
vung lên mà bay tới tứ phía, rất nhanh ở một góc có bức bình chướng vô
hình tựa như vừa mới được hình thành ngăn những mũi đao phóng tới, tiếng va chạm vang lên còn phát ra những tia sáng sau va chạm.
Dạ Dao Quang ánh mắt dừng ở bức bình phong vô hình: “Đồng dạng một cách thức, đừng nghĩ qua được ta lần thứ hai.”
Lúc trước Nguyên Đình dùng thuật pháp này chạy trốn, nàng âm thầm khổ tâm
nghiên cứu, hơn nữa còn hỏi thăm Trường Diên sư huynh đây là thuật pháp
gì. Tuy rằng nàng hiện tại chưa tìm ra biện pháp khắc chế, nhưng ít ra
sẽ không tiếp tục chịu thiệt.
Không hiện thân ra ngoài, Nguyên Dịch nói: “Ta từng nghĩ ngươi không đánh để tâm, bây giờ xem ra, có chút bản lãnh thật sự.”
“Tu vi của ngươi ở trên ta, ta tất nhiên khó có thể gây thương tổn tới
ngươi, cũng không đánh thắng ngươi, nhưng muốn kéo theo ngươi cũng không khó.” Dạ Dao Quang khẽ nhếch cằm, mang theo điểm khiêu khích nhìn về
phía Nguyên Dịch, “Ngươi không dám giết ta.”
Nguyên Dịch không
dám giết Dạ Dao Quang, bởi vì Nguyên thị sợ bị Duyên Sinh quan điên
cuồng trả thù. Dạ Dao Quang cũng không dám giết Nguyên Dịch, không nói
tới năng lực, mà là có năng lực cũng không dám giết. Bởi vì Duyên Sinh
quan ngược lại cũng sẽ bị Nguyên Đỉnh điên cuồng trả thù.
Hiện tại như thế, Dạ Dao Quang muốn vây khốn Nguyên Dịch rất dễ dàng.
“Ngươi nói rất đúng.” Tiếng chém giết bên kia không sai biệt lắm đã sắp kết thúc, Nguyên Dịch cũng lười uổng phí khí lực.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang cũng thu lại Thiên lân, Ôn Đình Trạm rất nhanh đã trở lại, đạm mạc cười nhìn Nguyên Dịch: “Nguyên công tử, nhà tù bị cướp,
đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi, không cần cảm tạ Ôn mỗ.”