Sẽ có những lúc nước xôi lửa bỏng của Dạ Dao Quang ít nhiều cũng lộ ra
trước mắt Ma quân. Cho nên, bất luận hắn có bị che mờ ý chí cũng sẽ có
lúc tỉnh táo lại. Bởi vì Ma quân là người không có tiết chế, cũng không
hiểu cái gì phi lễ chớ nhìn. Ôn Đình Trạm hơi hơi lơi lỏng một chút, hắn sẽ tìm cơ hội rình coi! Tạm thời hắn tìm không được lý do không làm cho Dạ Dao Quang hoài nghi mà đem Dương châu rời xa một chút, chỉ có thể
đợi sau đại hôn tìm một lý do danh chính ngôn thuận.
“A Trạm.” Dạ
Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, ánh mắt không khỏi liếc xuống, dừng ở giữa hai chân hắn, “Chàng có phải hay không có bệnh khó nói?”
Ôn Đình Trạm mặt tối sầm, hắn nghiến răng: “Dao Dao, sẽ có một ngày, nàng sẽ chịu trách nhiệm vì những lời nói hôm nay.”
“Ho ho, cái gì, sắc trời không còn sớm, chúng ta mau đi làm cơm trưa...” Dạ Dao Quang nói xong, liền chuồn mất.
“Ha ha ha ha...” Dạ Dao Quang vừa đi, Ma quân liền bừa bãi cười, “Phu nhân
của ngươi lúc nào cũng hoài nghi năng lực nam nhân của ngươi, ngươi thế
nhưng vẫn muốn nhẫn nhịn sao, không tự mình đi thực nghiệm một chút?”
“Nếu như ngươi còn muốn sống để nói chuyện, tốt nhất câm miệng của ngươi lại.” Ôn Đình Trạm cơ hồ như gằn từng chữ một.
Ma quân:…
Cuối cùng hắn vẫn là khuất phục dưới cái uy Ôn Đình Trạm, kỳ thực hắn cũng
không phải cố ý làm xấu chuyện tốt của Ôn Đình Trạm, nhưng hắn là ma a,
trời sinh lấy việc phá hư chuyện người khác làm niềm vui. Hơn nữa càng
tiếp cận lâu với Ôn Đình Trạm, Ma quân lại càng tò mò, mỗi lần khi Ôn
Đình Trạm ý loạn tình mê, hắn liền nhịn không được, thừa dịp hắn thần
thức lơi lỏng lén nhìn ra bên ngoài.
Chỉ tiếc mỗi lần như vậy Ôn
Đình Trạm đều có thể phát hiện ra ý niệm của hắn, còn chưa chờ hắn hành
động, Ôn Đình Trạm đã tỉnh táo lại, cường thế ngăn cách hắn!
Thực
quá tức giận a, chỉ kém một chút là có thể nhìn thấy truyền thuyết tuồng trong cung, đương nhiên Ma quân đối với chuyện này kỳ thực chẳng phải
cảm thấy quá hứng thú, nhưng đây không phải là người khác, mà là Ôn Đình Trạm a, chỉ tiếc gặp Ôn Đình Trạm này là người tự chủ siêu cường, đừng
nói tuồng trong cung, liền ngay cả cái miệng nhỏ cũng chưa kịp nhìn
đến...
Ngồi trên bàn cơm, Dạ Dao Quang vẫn có chút không được tự
nhiên, cắm xuống bàn dùng cho xong bữa trưa. Vừa vặn sau khi ăn xong, Lã Tuấn một lần nữa tìm đến, thái độ cùng hôm qua nghênh đón bọn họ giống
nhau, coi như sự tình tối ngày ngày hôm qua chưa từng phát sinh.
“Hôm nay đến, là nghe nói Ôn đại nhân đã gặp qua tri phủ đại nhân.” Lã Tuấn
đặt xuống chén trà, đối với Ôn Đình Trạm nói, “Lúc này mới nghĩ đến năm
ngày trước, huyện lệnh An huyện có tới doanh trại thủy sư cầu viện, ta
dẫn người hỗ trợ truy bắt một đám người, những người này lúc đó xác thực tự xưng là triều đình phái tới, nhưng ta nghĩ người triều đình phái tới sẽ không thể vô pháp như vậy, giữa ban ngày ban mặt cường đoạt dân nữ
bất thành, liền giết người diệt khẩu. Cho nên cũng đã giao cho huyện
lệnh giam giữ, nhưng là tri phủ đại nhân thấy chuyện này liên lụy huyện
lệnh, huyện lệnh sợ vì tị hiềm không sáng tỏ, cho nên tự mình thẩm tra
xử lý.”
“Chuyện này, tri phủ đại nhân đã báo, ta đều đã biết.” Ôn
Đình Trạm thái độ vô cùng ôn hòa, phảng phất không còn nhớ chuyện hôm
qua, “Những người đó thật sự là hộ vệ của ta.”
“Quả nhiên là hộ vệ Ôn đại nhân?” Lã Tuấn kinh ngạc không thôi, phảng phất có chút khó có
thể tiếp nhận người triều đình phái tới lại có phẩm hạnh như vậy.
“Đúng như vậy, bất quá lần này hành hung người, chính là đích trưởng tôn của
Giang Tây đô chỉ huy sứ, cùng nghị quốc công phủ Lâm Nghi có hôn ước.”
Ôn Đình Trạm chậm rãi nói, “Ta cùng với Tiểu Lục là bạn học tại học viện Bạch Lộc, hắn xưa nay là người biết tiết chế, lại có tình cảm sâu đậm
với quận chủ Lâm Thiến, là một mỹ nhân nổi tiếng. Ta thật sự tò mò nữ
nhân kia tuyệt sắc thế nào làm Tiểu Lục vừa gặp đã thay đổi.”
Lời
nói của Ôn Đình Trạm làm Lã Tuấn sắc mặt đình trệ: “Người này đã chết
vài ngày, chỉ sợ dung nhan cũng không được như ban đầu, bất quá lúc đó
huyện nha khám nghiệm tử thi, còn lấy ra từ trên người Lục công tử da
thịt của nạn nhân, chắc chắn là chứng cớ vô cùng xác thực. Bổn huyện
huyện lệnh còn cùng người khác không giống nhau, chính là cháu ngoại của Chiết Mân tổng đốc thân, ngay cả đề đốc đại nhân cũng phải nhường hắn
ba phần...”
“Nhường?” Ôn Đình Trạm hếch mày kiếm, “Xem ra này
huyện lệnh là cái lấn lũng đoạn thị trường, là người không tuân thủ luật lệ, bằng không cớ gì mượn danh của tổng đốc đại nhân, ngay cả đề đốc
đại nhân cũng dám mạo phạm?”
Ôn Đình Trạm lời này vừa ra, Lã Tuấn
hận không thể rút lại lời nói, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn Ôn Đình
Trạm, thấy Ôn Đình Trạm vẫn như cũ vân đạm phong khinh, nhớ tới khí thế
sắc bén của Ôn Đình Trạm đêm qua, lại liên tưởng đến những thông tin
nhiều ngày tra ra về Ôn Đình Trạm, trong lòng có chút bồn chồn. Hắn luôn cảm thấy bọn họ làm việc có vẻ rất qua loa, không chú trọng nhưng khi
mở miệng thì khó có thể nói lại.
Việc đã đến nước này, bọn hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng, bây giờ đại chiến Lưu Cầu đang hết sức căng
thẳng, cho dù Ôn Đình Trạm có bản lĩnh thông thiên, rửa sạch tội oan của đám người Lục Vĩnh Điềm, lại còn có thể cắn ngược lại bọn hắn, nhưng
nếu vì vậy mà trì hoãn chiến sự ở Lưu Cầu, Ôn Đình Trạm có mười cái đầu
cũng không đủ chặt.
Nghĩ như vậy, Lã Tuấn sống lưng cũng thẳng
lại, hắn ý cười khơi khơi: “Nếu Ôn đại nhân đã biết chuyện này, không
quấy rầy Ôn đại nhân tự mình đi tra rõ. Nhưng bất cứ khi nào Ôn đại nhân cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể sai người đến Lã phủ, Lã mỗ sẽ dốc toàn lực.”
“Đa tạ Lã đại nhân.” Ôn Đình Trạm bưng lên chén trà, cũng chỉ dùng một bộ bưng trà tiễn khách, không có ý muốn đứng lên tiễn.
Lã Tuấn ý cười cũng duy trì không dừng, lạnh mặt rời khỏi trạm dịch.
“Bọn họ hẳn là đoan chắc chàng không động được bọn họ.” Dạ Dao Quang nhìn thân ảnh Lã Tuấn dần khuất, ánh mắt hoa đào lạnh lùng.
Ôn Đình Trạm thân thủ phủi phủi nếp nhăn áo bào, đứng dậy, khóe môi ý cười thanh thiển: “Thế gian này chỉ có ta không muốn động tới người khác,
chứ không có người mà ta không dám động.”
Dạ Dao Quang bởi vì câu
nói ôn nhuận này mà chấn động, nàng quay người nhìn về phía Ôn Đình
Trạm, Ôn Đình Trạm hình như bắt được cảm xúc của nàng liền ôn hòa cười.
“Chàng đã có đối sách?” Dạ Dao Quang trong lòng hiểu rõ, đây là điều tất nhiên.
“Ta thật sự còn muốn cảm tạ hành động lần này của bọn hắn, để ta có thể
danh chính ngôn thuận đem đám người Tiểu Lục cùng Hà Định Viễn đưa đến
trên chiến trường đi lập công.” Ôn Đình Trạm mi phong giương lên.
“Vậy muội an vị nhìn chàng như thế nào xoay chuyển Càn Khôn.” Dạ Dao Quang lộ ra bộ dáng chờ xem kịch vui.
Ôn Đình Trạm cười nhẹ không nói.
Tới xế chiều, một tin tức được truyền đến, làm Dạ Dao Quang trong lòng có
chút thống khoái, Đoàn Thác hôm nay khi tuần tra quân doanh, để biểu
diễn kỹ thuật bắn cung điêu luyện của hắn trước mặt binh lính, hắn hoàn
toàn không biết vì sao khi dùng sức kéo dây cung thì ngay lập tức dây
cung bị đứt và bắn ngược trở lại, làm cho một nửa bên mặt của hắn bị
đánh sưng, suýt nữa hủy một con mắt.
“Đây là tác dụng của khí Âm
sát.” Dạ Dao Quang vui vẻ, dây cung của quân đội làm sao có thể dễ dàng
kéo đứt? Nhất là đối với Đoàn Thác là một cao thủ lão làng, giương cung
cần bao nhiêu lực hắn hiểu rõ hơn ai hết, “Còn nhiều việc đang chờ hắn
chịu!”