“Có yêu?” Dạ Dao Quang nới lỏng tay, lông mày hơi nhíu lại. Nàng lần nữa vận khí, nhưng vẫn như cũ không cảm giác được một tia yêu khí. Bất quá
linh lực cảm ứng của Kim Tử khẳng định siêu việt hơn nàng vô số lần, vì
thế nàng hỏi, “Người sắp gây tai họa?”
Nếu như không phải người tai họa, vậy cứ cho rằng không biết, tối nay nàng rất buồn ngủ.
“Ác ác ác.” Kim Tử lắc lắc đầu, lại nỗ lực khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang.
“Có người đang giở trò với yêu?” Dạ Dao Quang vui vẻ, nếu vậy đây là lần
đầu tiên nàng gặp một con quỷ bị người khác hại, đương nhiên, không cần
phải nói khẳng định là người tu luyện, vì thế nàng ngáp dài một cái, lôi kéo Ôn Đình Trạm quay lại giường, “A Trạm, không có việc gì, ngủ tiếp
thôi.”
Chỉ cần không giết hại người vô tội, nàng cũng lười không
muốn quản. Đương nhiên nàng cũng không đi hỏi yêu có sạch sẽ hay không.
Giả sử nó là một con yêu sạch sẽ, mà bị người hãm hại. Tuy rằng cũng là
vô tội, nhưng cũng không phải nàng hãm hại, Dạ Dao Quang còn là người.
Bất luận sinh linh nào làm hại tới người vô tội cùng tộc loại với mình,
hơn nữa là yêu hại người, nàng không thể ngồi mặc kệ. Thiên chức của
người tu luyện là trảm yêu trừ ma, nhưng nàng không có nhàm chán đến mức yêu bị hại cũng phải góp một tay, loại việc này chẳng phân biệt được
thiện ác, đây là hành vi không thuộc thiên đạo.
Trên thế gian
này, người tu luyện lấy lý do vì là yêu nên chém giết nhiều tới mức nào? Nàng nếu đều quản, chưa nói tới của nàng không đủ, cứ cho là đủ thì
cũng mệt chết.
“Ô ô ác ác!” Nhưng Kim Tử vẫn phi thường kích động, nhất định muốn lôi kéo Dạ Dao Quang đi ra ngoài.
Kim Tử cho tới bây giờ chưa từng kích động như vậy, xưa nay đối phó yêu ma
quỷ quái, đều là nàng làm chủ, chưa từng có vi phạm qua ý nguyện của
nàng, lúc này lại một lôi kéo nàng ra ngoài, tất nhiên phải có cái gì
hấp dẫn trí mạng đối với Kim Tử.
Ngay tại lúc Dạ Dao Quang còn do dự, bả vai trầm xuống, có áo khoác trùm lên đầu vai nàng. Thanh âm ôn
nhuận của Ôn Đình Trạm truyền đến: “Đi xem xem đi.”
Dạ Dao Quang
gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo vào. Vừa mới mặc xong, Ôn Đình Trạm bên kia cũng đã mặc chỉnh tề, nhìn tư thế này của hắn: “Chàng muốn đi cùng
muội?”
“Tất nhiên.”
Dạ Dao Quang nghĩ rằng bên ngoài lạnh
lẽo, lại đối phó yêu vật đều là tu luyện giả, sợ hắn bị thương. Nàng cảm thấy những lời này rất dễ dàng làm Ôn Đình Trạm tổn thương, dù sao hắn
không thể tu luyện là vì hắn không có căn. Hơn nữa Ôn Đình Trạm ở lại
trạm dịch, tất nhiên cũng sẽ vô cùng lo lắng cho nàng.
“Đi thôi.” Vì thế Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đi ra ngoài.
Bên ngoài tuyết không biết khi nào lại lớn lại, giống như đám lông ngỗng
điên cuồng bay xuống. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nắm tay, khí Ngũ
hành của nàng quanh quẩn, đem hai người bao phủ trong đó, gió tuyết đều
không thể tới gần.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ bị tuyết dày
bao trùm, gần như tung bay nhảy lên núi. Ngọn núi này rất cao, ước chừng cao khoảng 2 km so với mực nước biển.
Theo khí Ngũ hành sao động va chạm vào nhau, Dạ Dao Quang thấy một nam tử có vẻ đẹp không thể hình dung. Hắn có một bộ tóc dài màu bạc rối tung, một đôi mắt vời đồng tử
đen sâu thẳm nhưng sáng quắc. Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng tinh,
còn bị tuyết nhiễm khắp người, gần như cùng thiên địa hòa hợp một thể.
Hắn yên tĩnh ngồi ở trong tuyết, bên trên lông mi dài vểnh ngưng tụ
những bông tuyết, trong tay nắm một cây sáo.
Không có bất luận tiếng sáo nào, đầu ngón tay hắn tiết xuống dưới là yêu lực tinh thuần!
Mà quanh bốn phía hắn là ba người tu luyện, ba người này đều là luyện hư
kỳ. Bọn họ ba người thành thế vạc ba chân đem yêu nam bạch y tuyết sắc
kia vây ở bên trong. Ba người sở chính là tu luyện hành thổ mộc, kim
thủy, cùng lửa mộc khí. Ba người chính là bất đồng song linh căn, lại
vừa đúng góp đủ ngũ hành.
Cho là bọn hắn ba người thi triển ngũ
hành cục, ý đồ đem yêu nam vây chết ở trong đó. Ôn Đình Trạm nhìn không
hiểu nhưng Dạ Dao Quang lại có thể hiểu. Khí Ngũ hành kia phá lệ dầy
đặc, một luồng năm căn sắc móng lan tràn từng chút, một chút hướng tới
gần yêu nam.
“Nó không địch lại.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình
Trạm. Yêu nam này tu vi còn chưa đủ để ứng phó với ba tu luyện giả luyện hư kỳ. Nhìn yêu nam kia ngồi yên tĩnh, mặt không biểu lộ cảm xúc, phảng phất như không phát hiện chính mình không địch lại, hoặc mặc dù đã biết nhưng cũng không ngại.
“Ô ô nha!” Kim Tử lập tức cầm lấy tay Dạ Dao Quang, biểu đạt ý tứ của nó, muốn Dạ Dao Quang ra tay cứu giúp.
Dạ Dao Quang khoác cánh tay: “Ngươi không tự đi cứu?”
Kim Tử tuy rằng chưa trưởng thành nhưng tu vi đã tiếp cận tới Hóa Thần kỳ,
ngay cả Càn Dương cũng không phải là đối thủ của nó. Hơn nữa nó có kỹ
năng độc đáo, lực sát thương cũng không phải bình thường.
Nhưng
Kim Tử chính là quyết tâm muốn Dạ Dao Quang động thủ, chạy đến phía sau
Dạ Dao Quang, hai móng vận khí Ngũ hành đẩy Dạ Dao Quang tiến lên.
Dạ Dao Quang bị hành động này của nó cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Nó là cha ngươi a, ngươi gấp như vậy!”
Thực chất Dạ Dao Quang cũng biết không có khả năng này, nhưng không chịu nổi sự năn nỉ của Kim Tử liền đem Ôn Đình Trạm giao cho Kim Tử, nàng một
bước nhảy người bay đi. Thiên lân trong cánh tay bay ra, ở trên không
tuyết rơi xuất ra một đạo hàn liệt hào quang, hướng tới khí Ngũ hành
đang lan tràn tới yêu nam kia xua đi.
Một đao kia Dạ Dao Quang
vận đủ khí Ngũ hành, chém mạnh xuống, trực tiếp đem khí Ngũ hành của ba
người chặt đứt, còn phản phệ đánh thẳng tâm mạch của ba người.
Ba người nhất loạt đồng tử mắt co rụt lại, muốn thu lực cũng đã không kịp. Dạ Dao Quang thừa dịp cơ hội này, vung tay lên, khí Ngũ hành tỏa ra như vô số tuyết bay, hình thành một đạo tuyết, bay cuộn tới bọn họ, nàng
thì xoay người bắt lấy bả vai yêu nam, nhanh chóng mang theo hắn nhảy
đi.
Ba người kia bị nội thương ngã xuống đất. Sau khi đánh nát
màn tuyết của Dạ Dao Quang thì thấy nơi này không còn bóng người? Ba
người tuy rằng biết Dạ Dao Quang là không muốn lộ diện, nhưng có thể dễ
dàng phá vỡ ngũ hành cục của bọn họ, chứng minh người này tu vi không
thấp, hơn nữa bị thương nên cũng không dám đuổi theo.
Dạ Dao
Quang bắt lấy yêu nam yên tĩnh, thấy một sơn động trên đường bọn họ thấy lúc đi lên, Kim Tử đi sau liền chạy lại, Dạ Dao Quang đi đến trước mặt
Ôn Đình Trạm, đem Kim Tử đá thẳng vào: “A, ngươi muốn ta cứu yêu, bản
thể của nó là gì?”
Dạ Dao Quang rất kỳ quái, ở khoảng cách gần
như vậy, Dạ Dao Quang không cảm giác được yêu khí, hơn nữa yêu lực của
quá mức tinh thuần, nàng thậm chí cũng không cảm giác yêu lực này, cho
nên hoàn toàn không biết bản thể.
“Ta là nhân sâm tuyết ngàn năm
tu luyện thành tinh.” Không cần Kim Tử trả lời, yêu nam kia liền mở
miệng, hắn thanh âm đôn hậu mà thanh lãnh, rất dễ nghe.
Rầm rầm,
vừa nghe đến lời nói của yêu nam, Dạ Dao Quang nhịn không được nuốt nước miếng. Phải là nhân sâm tuyết ngàn năm a, Dạ Dao Quang thèm đến mức
nhìn chằm chằm, nếu như đem yêu nam này ăn vào...
Nàng ít nhất cũng phải tiến thăng vào Hợp Thể kỳ, chỉ sợ còn không dừng ở đó.
Sau khi bị cơn dụ hoặc vĩ đại, Dạ Dao Quang nhanh chóng tỉnh táo lại: “Bản
thể ngươi là nhân sâm tuyết ngàn năm, ngươi vì sao sa vào yêu đạo?”