“Một mũi tên lân này của chàng là trúng bốn đích a.” Dạ Dao Quang không khỏi than khẽ.
Ôn Đình Trạm thích nhất dùng độc chiêu, chuyện này hết thảy đều là hắn tự
biên tự diễn, nhưng cuối cùng những người bị vào vòng đều á khẩu không
trả lời được, không thể phản bác cũng như tìm đường sống.
Nguyên
Dịch để lên được ám sát, phải sử dụng quân cờ cứu sống Vạn chiêu nghi,
nhân tiện cảnh cáo Ôn Đình Trạm một chút. Thế nhưng Ôn Đình Trạm liền
lợi dụng lần ám sát này, sống chết đem tội danh bị vu oan gán lên mình.
Đương nhiên để thực hiện được kế sách này còn nhờ có Nguyên Đình thành
toàn, nếu không có Nguyên Đình quả thật muốn giết Ôn Đình Trạm, chỉ sợ
cũng chẳng tìm được cớ tốt như vậy. Hai vụ việc hợp ở cùng nhau, Ôn Đình Trạm liền gom giải quyết cùng một lúc.
Mà lúc này đây, Nguyên
Dịch sơ sẩy không phòng bị, hoàn toàn là rơi vào bẫy của Ôn Đình Trạm,
bởi vì Ôn Đình Trạm liên tục đi tra Nhiếp gia. Nguyên Dịch cùng Nhiếp
gia lại vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ việc lợi dụng Nhiếp gia một lần duy
nhất là kính dâng một viên hồi hồn đan còn lại quan hệ gì cũng đều không có. Cho nên Nguyên Dịch ngộ nhận là Ôn Đình Trạm sẽ xuống tay với Nhiếp gia, lửa lần này thế nào cũng đều đốt không đến trên người hắn.
Nhưng Ôn Đình Trạm chỉ cần lợi dụng viên hồi hồn đan này, làm Nguyên Dịch
chính là tự dùng tảng đá đập vào chân mình. Cho nên, hắn ngoài mặt mê
hoặc Nguyên Dịch, đi thăm dò sát thủ Nhiếp gia. Nhìn bề ngoài thì thế
nào cũng giống như mọi phiền toái đều do Nhiếp gia gánh chịu..
Ở
sau lưng thì hắn an bài cho người tìm hiểu ở các hiệu thuốc trong vùng,
hỏi thăm đặc điểm hồi hồn đan mà Ninh phi ăn vào, đan dược dùng để cứu
mạng Ninh phi. Bất quá nếu nhờ hiệu thuốc xác nhận là đan dược có thể
cứu mạng? Tự nhiên là không thể.
Sau khi nghe được rõ ràng, Ôn
Đình Trạm đem đặc điểm đan dược nói cho Mạch Khâm. Với năng lực của Mạch Khâm, còn có thể không đoán ra đến cùng là đan dược gì sao? Còn có thể
phỏng chế không ra một loại giống y đúc? Cho nên, vì để cho Mạch Khâm
luyện chế đan dược, hơn nữa đem thành phẩm lấy ra, Ôn Đình Trạm để Nhạc
Thư Ý kéo dài thời gian với Nguyên Đình một tháng.
Thẳng đến khi
kế hoạch của hắn được chuẩn bị kỹ càng, buổi thi họa mục đích chính là
làm Nguyên Đình rơi vào bẫy. Nhạc Thư Ý đưa ra ý để Nguyên Đình dẫn Dạ
Dao Quang đi, kỳ thực chính là ngồi chờ người của Nguyên quốc, vì không
để cho kế hoạch ám sát bị bại lộ, động cơ là giết Ôn Đình Trạm diệt
khẩu.
Chỉ sợ Nguyên Dịch không thể tưởng được, Nhiếp gia hắn không để vào mắt, thế nhưng lại xuất hiện người của Nguyên quốc sư, từ trên
người này còn tìm ra một viên hồi hồn đan giống như đúc.
Nếu như
là người Nguyên quốc sư rời cung ám sát, người Nhiếp gia dâng lên hồn
đan, lại từ trên người Nguyên quốc sư đang ẩn núp ở Nhiếp gia lục soát
ra, bọn họ không phải là một người thì ai tin? Chỉ có duy nhất một lý do giải thích chính đáng, Nhiếp gia cùng người Nguyên quốc sư đạt thành
hiệp nghị, mới có thể đưa ra một người dẫn dụ Dạ Dao Quang đi, một người khác đi giết Ôn Đình Trạm.
Xảo quyệt nhất vẫn là Ôn Đình Trạm
cùng Nhạc Thư Ý để Nguyên Đình lấy Càn Dương làm con mồi, dẫn Dạ Dao
Quang tới nơi Càn Dương đang ở tại Nam viên, còn an bài hai nhân chứng
là Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản. Nói vậy, những lời hắn cùng Nguyên
Đình đối thoại hai nha đầu kia đều nghe được, điểm này là có thể là
chứng cứ có sức thuyết phục.
Hiện bây giờ, Nhiếp gia tẩy thế nào
cũng không sạch, người Nguyên quốc sư biến thành chuột bạch, liền ngay
cả Ninh phi hy sinh hài tử cùng ca ca ruột thịt của mình chỉ sợ cũng đã
khiến cho bệ hạ ngờ vực. Bất quá những gì nàng ta hy sinh thật lớn,
không có chứng cứ trực tiếp phía trước, bệ hạ sẽ không định tội nàng. Có thể nàng hai lần có quan hệ cùng người Nguyên quốc sư, khó tránh khỏi
sẽ lưu lại bóng ma trong lòng bệ hạ.
Ngay cả Nguyên Dịch cũng bị
bệ hạ bức bách không thể không quyết liệt với người Nguyên quốc sư, bốn
đích này của hắn đều được bắn chuẩn xác!
“Ta nhớ được tu vi của
phu nhân, đó là Đại Thừa kỳ, nếu là ở địa bàn của nàng thì đừng mơ tưởng thắng được nàng.” Cuối cùng, Ôn Đình Trạm cười nói, “Cho nên, ta mới
dám để Nguyên Đình đem nàng dẫn về phủ trạch.”
Nghe xong sự việc từ đầu đến cuối, Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.
Thấy phu nhân nhà mình nhìn lại bằng ánh mắt quái dị, Ôn Đình Trạm có chút bồn chồn hỏi: “Sao vậy? Dao Dao.”
“Muội rất muốn tách đầu của chàng ra xem bên trong có cấu tạo giống như những người khác hay không.” Tâm Dạ Dao Quang đã bị Ôn Đình Trạm kích thích
đến chết lặng.
Người kia luôn là một lần lại một lần làm nàng thán phục mưu trí của hắn.
“Dao Dao đánh giá ta như thế sao.” Ôn Đình Trạm cũng theo Dạ Dao Quang nói.
“Cảm tạ lão thiên gia, không có để muội gặp gỡ một địch nhân biến thái như
chàng.” Dạ Dao Quang hai tay tạo thành chữ thập đối với lão Thiên Sát
cúi đầu.
Nghĩ tới Nguyên Dịch cùng người Nguyên quốc sư bây giờ bộ dáng nghẹn khuất, Dạ Dao Quang liền cảm thấy nếu đổi lại là nàng, nàng
thà rằng đi tìm cái chết, cũng không muốn bị Ôn Đình Trạm đùa chết.
Đương nhiên, đây là nàng với chỉ số IQ như người bình thường thì sẽ nghĩ như vậy, nhưng Nguyên Dịch chỉ số IQ cao hơn người bình thường người,
chỉ sợ sẽ càng không phục, ý chí chiến đấu càng sục sôi.
“Phu nhân không phải hẳn là cảm tạ lão thiên gia, để nàng gặp một phu quân như ta sao?” Ôn Đình Trạm có chút vô tội hỏi lại.
Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt u buồn: “Việc này có gì phải cảm
tạ, nếu chàng dùng trí thông minh, muội dùng sức xông vào hang bắt trộm, cũng không cần chàng phí đầu óc, dùng đầu ngón chân nghĩ kế sách cũng
có thể có gạo ăn!”
Dạ Dao Quang nói xong, Ôn Đình Trạm thế nhưng không có phản bác, mà là ngẩng đầu nhìn trời âm u.
“Chàng làm gì thế?” Dạ Dao Quang có chút không hiểu.
“Ân, tháng mười một, tuyết rơi cũng là bình thường.” Ôn Đình Trạm một bộ
nghiêm trang nói, “Phu nhân nói xem, cũng không thể ở tháng sáu.”
Tháng sáu tuyết rơi, chính là có oan khuất rất lớn.
“Tốt lắm, Ôn Đình Trạm, ý chàng nói là muội oan uổng chàng có phải hay
không!” Dạ Dao Quang đứng lên liền làm bộ muốn giáo huấn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm vội vàng chạy, còn không quên quay đầu thêm dầu vào lửa: “Phu nhân chẳng lẽ chưa từng oan uổng ta sao?”
“Chàng đứng lại đó cho muội, muội nói cho chàng biết, muội mới không oan uổng chàng, muội chỉ biết dùng quyền chiêu đãi chàng!”
Ôn Đình Trạm cũng không có ngoan ngoãn nghe lời đứng lại, vì thế hai người ở trong sân truy đuổi, chạy nửa canh giờ, Ôn Đình Trạm mới đầu hàng,
nhìn Dạ Dao Quang tâm tình đã chuyển tốt, mới ôn hòa nở nụ cười.
Dạ Dao Quang bắt được Ôn Đình Trạm, lúc này cũng hiểu rõ dụng ý của hắn.
Nàng bởi vì đêm nay không thể không tiễn bước Nguyệt Cửu Tương, có chút
phiền muộn, Ôn Đình Trạm đây là chọc nàng vui vẻ, bởi vậy nàng có thể
lấy lại tinh thần.
“Chàng, chàng nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, muội dựa vào cái gì mà phải cảm tạ lão thiên cho gặp gỡ chàng.”
Chạy một vòng rồi dừng ở dưới cây mai, Ôn Đình Trạm thân thủ đứng phía sau
ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Dạ Dao Quang, đem cằm đặt ở bên trên bờ
vai nàng: “Bởi vì ta thuộc về nàng.”
Bởi vì ta thuộc về nàng,
nguyện ý trở thành trường kiếm trong tay nàng, chỉ hướng tới những gì
muốn gây bất lợi cho nàng, gặp thần sát thần, gặp ma tru ma; Bởi vì ta
thuộc về nàng, nguyện ý trở thành mặt khiên cho nàng, bất luận là cuồng
phong hay là mưa lớn, ta đều sẽ kiên định không dời; Bởi vì ta thuộc về
nàng, nguyện ý trở thành người pha trò cho nàng, xua tan đi phiền não
của muội, đuổi đi hết ưu sầu.
Lời nói mềm nhẹ theo hương mai tản
ra, Dạ Dao Quang liễm diễm mắt hoa đào lưu chuyển, ngọt ngào ý cười,
nàng gật đầu: “Ân, cảm tạ lão thiên gia nhường muội gặp gỡ một người như chàng, mà hơn nữa chàng lại thuộc về ta.”