Ha ha... Cô Dương, hôm nay chúng tôi mạo muội đến đây chỉ hy vọng có thể kết bạn với cô Dương, mong cô Dương đừng ghét bỏ. - Fujiki tươi cười.
- Ghét bỏ thì không dám nhưng tiếc là tôi không phải người có thể tùy
tiện kết bạn. Cảm tạ ý tốt của ngài Fujiki. - Dương Tử Mi thản nhiên
nói.
Trên mặt Fujiki vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như thói
quen nghề nghiệp, không thể hiện ra bất cứ giận dữ gì. Có điều, ba tên
sumo sau lưng ông ta lại nhìn cô chằm chằm giống như dã thú nhìn con
mồi, có thể nhào đến bất cứ lúc nào.
- Ha ha... Cô Dương nói chuyện thẳng thắn thật đấy! Tôi rất thích!
Fujiki cười lớn:
- Tuy không thể trở thành bạn tốt nhưng hôm nay chúng tôi đều đã đến tận
cửa rồi. Một người Trung Hoa hiếu khách như cô không phải là nên mời
chúng tôi vào nhà uống chén trà sao?
- Hóa ra Fujiki tiên sinh
muốn tôi mời uống trà? Vậy thì dễ rồi, cách đây không xa có một tiệm
trà, mời mọi người đến đó. - Dương Tử Mi chỉ vào tiệm trà bên kia.
- Cô Dương đúng là thích nói đùa, người Trung Hoa các cô không phải có
câu ngạn ngữ “Có bạn từ xa đến thì còn gì vui hơn” sao? Tại sao cô lại
từ chối mời chúng tôi vào chơi chứ? - Fujiki vẫn nhất quyết không buông
tha.
Dương Tử Mi cố ý tỏ vẻ vô tội không biết gì:
- Ngài
Fujiki, thật là ngại quá! Tôi không đến trường đọc sách, không hiểu ý
nghĩa câu nói kia là gì. Chỗ này là nhà riêng của tôi, chỉ có bạn thân
mới có thể đi vào. Nếu các ông muốn uống trà, vậy thì tôi có thể mời các ông sang bên kia từ từ thưởng thức trà.
- Khốn kiếp!
Cái tên sumo từng bị cô chà đạp lại còn bị cướp mất Ngũ Mang Tinh kia không chịu đựng được nữa, phẫn nộ hét lên một tiếng:
- Chúng tôi đã nể mặt cô, cô đừng có mà không biết điều!
- Ha ha, xem ra ngài sumo đây được người Trung Hoa chúng tôi tiếp đón
nồng hậu quá rồi nhỉ? Thậm chí còn có thể nói ra chữ “nể mặt” với cả
“không biết điều” luôn cơ đấy.
Dương Tử Mi không muốn đụng đến
quá nhiều chuyện phiền phức nhưng cô cứ nhìn thấy mấy người này là lại
bực mình. Giọng điệu cô có vài phần châm biếm:
- Mặt ngài giống hệt mặt heo, lại còn nhiều thịt nhiều mỡ như vậy... Có để lại, tôi cũng không cần!
- Khốn kiếp! - Sumo tức đến thịt mỡ trên khắp người đều run hết cả lên,
từng bước chân đạp mạnh như chân voi tiến đến Dương Tử Mi.
Fujiki tiên sinh ngăn gã lại.
Nét cười trên mặt Dương Tử Mi càng đậm:
- Ngài Fujiki, nếu các ông muốn lấy lại vật này thì tôi cũng có thể trả
lại cho các ông. Tôi chỉ có mấy lời muốn nói với các ông là tôi thực sự
không thích nhìn thấy người cứ khăng khăng đòi đánh chết tôi. Tôi vốn là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, lá gan rất nhỏ nên không chịu nổi mấy
chuyện đáng sợ này.
Fujiki nghe thấy nửa câu nói sau của cô, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Thoạt nhìn cô giống như một thiếu nữ bình thường, nhưng nếu so lá gan thì không ai to bằng cô.
- Cảm ơn cô Dương đã rộng rãi hào phóng.
Fujiki đưa tay muốn nhận lấy Ngũ Mang Tinh. Dương Tử Mi lại rút tay về, mỉm cười:
- Có cái gì đâu mà hào phóng? Cái này không phải là tôi đưa cho mấy ông
mà là do tôi đoạt lấy đem đến. Cô giúp việc nhà tôi rất thích thứ này,
nếu muốn mua không biết ngài Fujiki đây có thể ra giá được bao nhiêu
nhỉ?
- Khốn kiếp! Đây là vật báu vô giá do pháp sư đưa cho ta, ranh con mau trả lại đây! - Tên sumo kia lại đứng lên.
- Năm trăm vạn... Ông thấy thế nào? - Dương Tử Mi lắc lắc thứ trang sức trong lòng bàn tay.
- Cái này cũng có thể tính là một món đồ ý nghĩa. Năm trăm vạn hình như
vẫn hơi ít nhỉ…? - Tên sumo nghe đến đây lập tức nuốt nước miếng.