Dương Tử Mi vốn muốn cười nhạo cô ta dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt
mình, nhưng vừa nhìn thấy khát vọng mong muốn có thể lôi kéo được khách
xem bói trong mắt cô ta thì cô không đành lòng khiến cô ta thất vọng,
nên cũng ngồi xuống.
Cô thầy tướng kia bắt đầu nói lung tung từ
mặt tới tay cô một lượt, mà thứ cô ta nói cũng toàn mấy lời vờ vịt muốn
lừa tiền người ta thôi.
Trong lúc cô ta xem bói cho Dương Tử Mi thì Dương Tử Mi cũng thuận tiện mở thiên nhãn để xem giúp cô ấy.
Sau đó, cô phát hiện số mệnh của cô ta thê thảm không thua gì mình ở đời trước.
Cô gái này tên là Lý Chân, lúc sáu tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn xe cộ nên
qua đời hết cả, chỉ còn lại một bà nội bảy mươi tuổi bởi vì thương tâm
quá độ mà bị mù hai mắt cùng với một đứa em trai mới một tuổi, dựa vào
tiền đền bù của cha mẹ mà miễn cưỡng sống qua ngày, bởi vì phải chăm sóc bà nội tuổi già và em trai còn nhỏ, nên cô không thể đi học ở trường,
thế nên đành phải đi theo ông thầy tướng mù ở gần nhà học chút kiến thức xem bói, không có bằng cấp gì cả, nên không thể tìm được việc làm, chỉ
có thể ra ngoài bày quầy làm thầy tướng dỏm kiếm cơm.
Rõ ràng đây đúng là phiên bản khác của bản thân mình kiếp trước, Dương Tử Mi cũng
nhịn không được mà sinh lòng xót thương cho cô ta, bèn móc ra ba trăm tệ từ trong ví đưa cho cô ta.
- Nhiều như thế sao?
Lý Chân
nhìn thấy ba trăm tệ, đôi mắt vốn tối tăm vì bôn ba kiếm cơm nay chợt
sáng lên, cô muốn giơ tay nhận lấy, nhưng suy nghĩ một lúc thì lại rụt
tay về, lắc đầu nói với Dương Tử Mi:
- Không cần đến ba trăm tệ
đâu, chỗ chị xem một lần tốn có năm tệ thôi, giúp hóa giải tai nạn là
hai mươi tệ. Bây giờ chị chỉ mới xem bói giúp em, còn chưa hóa giải tai
nạn nữa, nên chỉ lấy năm tệ là đủ rồi.
Dương Tử Mi nhìn Lý Chân với vẻ kinh ngạc.
Cô thật không ngờ cô Lý Chân này lại chính trực như thế.
Trong hoàn cảnh nghèo khó như thế, đối mặt với ba trăm tệ mà cô ấy chỉ do dự một lúc đã từ chối ngay thì đúng là rất hiếm thấy.
Cô nhớ đời trước mình chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người trả tiền nhiều hơn mà thôi.
- Ra là thế sao.
Dương Tử Mi gật đầu, lại mở ví lấy ra năm tệ đưa cho Lý Chân.
Lý Chân mừng rỡ nhận lấy tiền, vội vàng nói cảm ơn cô.
Có ba trăm tệ thì không lấy, được cho năm tệ lại mừng đến cỡ này.
Cô Lý Chân này đúng là kỳ lạ, không biết nên nói cô ấy ngốc hay nói cô ấy có nhân phẩm tốt đây nữa.
Cô lại nhìn kỹ tướng mặt của Lý Chân, phát hiện tuy rằng cô ấy nghèo khó
thê thảm, nhưng không hề có vẻ chán nản bần cùng, vẫn giữ được lòng tự
trọng và kiêu ngạo.
Hơn nữa, tướng mặt của cô ấy còn chỉ rõ cô ấy có quý nhân giúp đỡ, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Cô nhịn không được bèn bấm tay tính thử, nhưng lại không tính ra được quý nhân của cô Lý Chân này là ai.
Lẽ nào đó lại là mình?
Trông thấy cô bấm tay tính toán trông cũng có bài bản lắm lắm, Lý Chân mới tò mò hỏi lại:
- Em đang làm gì thế? Không phải là em cũng biết tính số đấy chứ?
- Đúng thế.
Dương Tử Mi dừng bấm đốt tay, mỉm cười hỏi cô ấy:
- Chị có muốn đổi sang một công việc khác, không cần phải bày quầy ngồi ở đây giả làm thầy tướng lừa gạt người ta nữa không?
- Chị... Chị đâu có gạt ai đâu.
Mặt của Lý Chân thoắt cái đã đỏ bừng lên, nhỏ giọng vặt lại:
- Chị thật sự biết xem tướng tính mệnh mà.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, bây giờ em chỉ muốn hỏi chị một điều thôi, chị có muốn đổi một công việc khác không?
Dương Tử Mi hỏi.
- Muốn thì đã sao? Chị không được đi học, chỉ biết lõm bõm mấy chữ, cho dù là đi quét đường thì cũng không ai thèm thuê chị.
Lý Chân nói với vẻ uể oải.
- Cha mẹ em đang mở một tiệm bánh, đúng lúc muốn thuê một người tay chân
nhanh nhẹn, lại kỹ tính đến làm, nếu như chị chịu thì em có thể đưa chị
đến xem thử.
Mấy hôm trước, mẹ có nói là tiệm bánh làm ăn khấm
khá lắm, nhưng buôn bán ngày càng đắt khiến cho hai người sắp lo không
xuể rồi, nên muốn thuê thêm một người vào giúp đỡ.