Ngọc Chân Tử quay đầu nhìn Ngọc Thanh vẫn ngồi im như cũ:
- Cái chỗ này ngột ngạt muốn chết, huynh còn ngồi đó làm gì?
Ngọc Thanh không nhúc nhích chút nào, chỉ thản nhiên:
- Trời sinh voi sinh cỏ. Huynh đang làm công dân lương thiện lại bị bắt
đến chỗ này, ít nhất cũng phải nghe được một câu giải thích chứ?
Đinh Nghị vừa nghe đến câu này, mồ hôi tuôn như suối, đột nhiên nhớ lại lời
Ngọc Thanh đã nói trước đây. Lúc đó ông ta có nói, đưa thần đến thì dễ,
tiễn đi mới khó.
Đừng nói lão đạo sĩ này sẽ ở mãi trong này không chịu đi thật nha?
Ông cẩn thận liếc liếc mắt nhìn La Anh Hào bên cạnh một cái.
Nếu Ngọc Thanh không chịu đi, ông ta thật sự không lường được đám người này sẽ làm ra chuyện gì.
Ánh mắt La Anh hào hung hăng chém qua, sau đó cậu ta đi vào trong phòng
giam, trang trọng thực hiện một nghi thức chào trong quân đội:
- Đạo trưởng, tôi là thiếu tá La Anh Hào của sư đoàn 17. Do tôi đến trễ, để ngài chịu khổ.
Đinh Nghị vừa nghe đến từ sư đoàn 17, sợ đến nỗi run như cầy sấy.
Danh hiệu sư đoàn 17 ở trong quân đội không ai không biết đến. Không chỉ
thiện chiến gan dạ, lập được nhiều chiến công hiển hách, điểm mấu chốt
nằm ở chỗ nó là cái tên phụ thuộc vào quân đội của “Thái tử”, nắm quyền
lực đặc thù trong tay.
Ngọc Thanh hơi gật đầu:
- Đã khiến thiếu tá La vất vả rồi.
- Đạo trưởng, mời ngài ra ngoài, để vãn bối giúp ngài đón gió tẩy trần.
Giọng điệu La Anh Hào hết sức cung kính.
- Bần đạo là do đội trưởng Đinh mời đến, phải để hắn đại xá mới ra được.
Giọng điệu Ngọc Thanh tuy rằng thản nhiên, nhưng lại mang theo vài phần quật cường trong đó.
Thấy sư phụ như vậy, Dương Tử Mi thật sự phải nhìn người bằng con mắt khác xưa rồi.
Vốn tưởng rằng sư phụ là một người hiền hòa dễ tính, lại không ngờ người
còn có mặt cố chấp như vậy, điều này làm cho cô thật sự kinh ngạc.
La Anh Hào hung hăng quay đầu, trừng mắt liếc Đinh Nghị một cái.
Đinh Nghị sợ tới mức chân run run:
- Chuyện này... Không hề liên quan đến tôi... Là bọn họ làm con trai của
cục trưởng Lý bị thương... tôi chỉ... tuân lệnh bắt bọn họ...
- Lập tức gọi cái tên cục trưởng Lý gì gì đó đến đây!!
La Anh Hào quát lớn.
- Mau gọi hắn đến đây quỳ xuống dập đầu tạ tội với ông tổ.
- Người này là ông tổ gì cơ?
Đinh Nghị nhịn không được, làm liều hỏi.
La Anh Hào ra hiệu cho hắn đưa tai đến gần, nói thầm một câu.
Đinh Nghị quá sợ hãi, toàn thân lại run lên:
- Tôi... Tôi lập tức gọi điện cho cục trưởng Lý.
Tuy rằng khi La Anh Hào nói với Đinh Nghị đã hạ thấp giọng xuống, những
người khác nghe không rõ ràng, nhưng Dương Tử Mi vẫn có thể nghe thấy.
Cô nghe thấy anh ta nói hai chữ “thái tử.”
Thái tử gì cơ?
Dương Tử Mi có chút nghi hoặc nhìn sư phụ mình, lại muốn gọi đến số điện thoại ở thủ đô kia.
Chẳng lẽ, sư phụ còn có chuyện mà mình không biết sao?
Đinh Nghị đã gọi được cho Lý Nhất Nguyên.
Điện thoại vừa được kết nối, ông ta còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh tức giận của Lý Nhất Nguyên:
- Đội trưởng Đinh, con trai của tôi bị người khác đánh cho bị thương như
thế kia, ông phải làm theo lời tôi, bắt cóc mấy người đó, sau đó hung
hăng đánh bọn họ một trận. Tôi sẽ gánh cho ông tất cả hậu quả…
- Cục... Cục trưởng Lý... Chuyện này...
Đinh Nghị ấp a ấp úng:
- Tôi... Thật sự bất lực, lai lịch của bọn họ không hề tầm thường.
- Cái chó gì đấy?
Lý Nhất Nguyên chửi bậy:
- Chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đắc tội với con tôi, lại còn đánh con tôi bị thương?
- Chuyện này... Tôi cũng không thể giải thích rõ. Cục trưởng Lý, nếu
không ông bớt chút thời gian đến đây một chuyến đi, tôi thật sự không
làm gì được.
Đội trưởng Đinh nơm nớp lo sợ.
- Chuyện cỏn
con như này cũng muốn tôi đến? Ông không cần vị trí đội trưởng này nữa
đúng không? Nếu không cần thì cứ nói, tôi lập tức đổi người.
Lý Nhất Nguyên đập bàn.
Đinh Nghị đầu đầy mồ hôi, thều thào:
- Muốn đổi thì ông đổi đi, dù sao cũng dễ chịu hơn là mất mạng.