Nhờ phúc của Lục Diệp, ngày đó sau khi Thiển Thiển trở về, đừng nói là cảm
hay sốt gì đó, ngay cả ho khan hay hắt xì đều không có, điều này làm cho quyết tâm phải bồi thường một cái áo mới cho Lục Diệp của Thiển Thiển
càng thêm kiên định.
Thiển Thiển nói ý định này của mình cho Lục
Diệp biết, Lục Diệp suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Vậy chiều thứ bảy
này đi, đúng lúc mình rãnh."
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt, cô
nói chuyện này với Lục Diệp là bởi vì muốn thăm dò xem bình thường Lục
Diệp thích mua ở cửa hàng nào, thích mặc chất liệu gì, ưa thích kiểu
dáng nào, làm sao lại biến thành cô hẹn Lục Diệp đi dạo phố rồi vậy? Hai gò má cô ửng đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: "Mình, mình không phải là có ý đó, chỉ là mình chỉ muốn hỏi một chút, cậu thích quần áo như thế
nào......."
"Mình hiểu là cậu đang muốn nói cái gì mà." Lục Diệp
thu bút nói: "Nhưng mà Thiển Thiển này, quần áo không thể nói thích thì
liền chọn được, chất liệu và kiểu dáng cũng vậy, quần áo có thoải mái,
có vừa người hay không, phải trực tiếp mặc lên người mới biết được. Cậu
nói cậu đã ghi nhớ số áo mà mình mặc rồi, nhưng mà mã số cũng có chênh
lệch lớn nhỏ cơ mà, số lớn một chút thì sẽ rộng thùng thình, còn nếu là
số nhỏ, thì phải cất công trở lại đổi thêm lần nữa rồi."
Nghe
cậu nói một tràn đạo lí, Thiển Thiển nghe được có chút sửng sốt, một lúc lâu, mới hồi phục thần trí, mờ mịt gật đầu: "Oh......."
***
Nghĩ đến việc một nam một nữ đi dạo phố mua quần áo quá là mờ ám rồi, cô lại đến hỏi Giang Đường, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân.
Vừa nghe thấy Thiển Thiển nói Lục Diệp cũng sẽ đi cùng, hơn nữa mục đích
của chuyến đi này là mua áo sơ mi và áo khoác cho Lục Diệp, Lâm Nhược
Vân bèn lập tức bày ra bộ mặt "Thứ bảy sao? Thử bảy mình rất bận, mình
phải học khiêu vũ, còn phải học piano nữa, không có thời gian rồi, các
cậu vẫn là tự mình đi dạo phố mua quần áo đi thôi hahahaha.", từ chối
lời mời của Thiển Thiển.
Mà Hạ Văn ăn xong rồi cũng bắt chước
thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Diệp bên kia tràn đầy cảnh cáo, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng với Thiển Thiển nói:
"Hahaha, chiều thứ bảy hả? Thật, rất không khéo nha, mình, mình có việc
bận rồi, có, thật có lỗi quá, Thiển Thiển......"
Về phần Giang Đường......
Kể từ sau khi lần trước tình thế cấp bách mà nói xấu Lục Diệp trước mặt
mọi người, hai ngày nay Giang Đường đều đi đường vòng khi bắt gặp Lục
Diệp. Tuy rằng cảm thấy mình không có nói cái gì sai hết, nhưng mà
cô......Thật sự ghánh không nổi cái mặt lạnh như băng của Lục Diệp kia
nha.
Cũng chỉ có thể có lỗi với Thiển Thiển thôi.
Vì thế.......
Đi mua quần áo vào chiều thứ bảy cũng chỉ có Lục Diệp và Thiển Thiển.
Để tránh cho Thiển Thiển bớt xấu hổ, lần này Lục Diệp cố ý mang Tướng quân và Tướng quân phu nhân theo.
Bởi vì do Nhạc Kỳ Sâm nhúng tay vào, có một khoảng thời gian Thiển Thiển
không được gặp Tướng quân và Tướng quân phu nhân được, thình lình nhìn
thấy Lục Diệp ngồi bên cạnh hai bảo bối đen mun kia, Thiển Thiển nhất
thời cao hứng, nhất thời giao trái tim không được tự nhiên kia quăng lên chín tầng mây, tiến lên ôm Tướng quân và Tướng quân phu nhân như ôm gấu bông.
Qua khoảng hơn nửa năm cùng nhau, vợ chồng Tướng quân cũng đã sớm quen thuộc với Thiển Thiển rồi, và cũng vì mỗi ngày Lục Diệp đều mang đồ của Thiển Thiển cho chúng ngửi qua, chỉ vào trong hình kiên
nhẫn dạy bọn chúng: "Có nhớ cái mùi mới vừa rồi không, không sai, chính
là chị xinh đẹp này đây, sau này sẽ là vợ của ta, ngoài ra không được
quên cô ấy, lần sau gặp cô ấy không cho phép cắn cô ấy đấy, biết
không.". Cùng với mỗi lần đi cùng Thiển Thiển đều cho chúng rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị, độ thân mật của Thiển Thiển và vợ chồng
Tướng quân cũng sắp bằng với độ thân mật của Lục Diệp và chúng rồi.
Không đợi Lục Diệp nói chuyện, Thiển Thiển cao hứng tự dắt Tướng quân và
Tướng quân phu nhân vọt vào siêu thị luôn, mua khá nhiều thịt khô và cá
hộp mà vợ chồng Tướng quân thích ăn, Thiển Thiển mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây không phải để chơi đùa cùng Tướng quân và Tướng quân phu
nhân.......
"Lớp trưởng lớp trưởng, cậu xem này.......Mua đồ cho
Tướng quân và Tướng quân phu nhân xong rồi, có phải cậu cũng nên dẫn
mình đến cửa hàng quần áo cậu thường mua rồi chứ?" Thiển Thiển ôm một
chút đồ vật, cùng Tướng quân và Tướng quân phu nhân cùng tiến đến chỗ
của Lục Diệp, lấy lòng nói.
Lục Diệp nhếch môi cười, cũng không
vạch trần sự thật là trong lòng cô Tướng quân và Tướng quân phu nhân
quan trọng hơn cậu, dẫn cô đi đến một hướng khác.
***
Lục
Diệp dẫn Thiển Thiển đến một cửa hàng mà trước kia mẹ cậu hay dẫn cậu
đến nhất, cửa hàng trang trí đơn giản nhưng rất lớn, quần áo được bày
trí rất phong phú, vừa nhìn là muốn mua.
Thiển Thiển đi theo phía sau của Lục Diệp, cần thận quan sát trang trí của cửa hàng này một
chút, may mắn là hôm nay cô ra ngoài có người đi cùng. Cô không hiểu về
quần áo cho lắm, cũng không thích đi dạo phố, quần áo của cô toàn là
người trong nhà dẫn cô đến nơi nào thì cô mua ở nơi đó, người trong nhà
nói bộ nào đẹp thì cô sẽ mua bộ đó. Cho nên trong tủ quần áo của cô,
quần áo lên đến hàng hiệu, hay quần áo giá rẻ đều có hết. Cũng may là mẹ cô làm nghệ thuật, soi sáng cho cô, cho nên thẩm mỹ của cả nhà đều được tính là bình thường, cũng tương đối thống nhất, cô cũng không mặc kiểu
tây trang đắp quần thường đi ra đường.
Mặc dù như thế, cô cũng có thể nhìn ra quần áo Lục Diệp mặc cũng không phải tầm thường, cái loại
cảm nhận tốt đẹp này có lẽ người bình thường nhìn cũng biết rồi, nhưng
khi cậu tùy ý mặc áo khoác của mình như là đồng phục, so với những sự
việc đã trải qua, có thể đánh giá được cấp bậc rồi.
Lấy cái áo
sơ mi mà cậu cho Thiển Thiển bọc chân mà nói, không phải mua ba bốn trăm thì không được rồi, mà cái áo khoác thì càng quý hơn nữa, kết quả một
món đồ như thế đã bị cô nhào nặn thành mì sợi bẩn rồi.
Bình
thường tiền bạc trên người của Thiển Thiển cũng chỉ đủ cho cô mua đồ ăn
vặt thôi, để nhiều tiền trên người quá cũng không an toàn. Nhưng tình
huống hôm nay thì khác rồi, vốn dĩ cô sẽ mua quần áo cho Lục Diệp, một
là nhận lỗi với cậu ấy, hai là muốn tỏ lòng biết ơn với cậu ấy, hiển
nhiên không thể có chuyện cô tìm đại một cái áo khoác rồi mang đến quầy
tính tiền thanh toán cho xong chuyện được. Cho nên trước khi ra khỏi nhà có do dự một chút, vẫn là mang theo tất cả tiền tiêu vặt và chi phiếu
tiền mừng tuổi.
Điều này làm cho trong lòng Thiển Thiển cảm thấy
an tâm hơn, chạm trán với Lục Diệp ở phía trước, cô tưởng tượng mình sẽ
có khí phách vạn trượng mà vung tay lên, nói với Lục Diệp: "Cái nào vừa ý thì chọn đi nha, không cần khách sáo với mình đâu, mình muốn cho cả thế giới này biết rằng cửa hàng này đã được mình bao trọn rồi."
Cuối cùng Thiển Thiển xác định là bản thân mình khi ăn cơm nhất định đã tẩy não bởi những lời kịch kia rồi.
Ở một bên, nhân viên đang mỉm cười tiếp đón vì có khách đến thoáng nhìn
thấy hai con chó đen mun đi phía sau Lục Diệp và Thiển Thiển, nụ cười
trên mặt đông cứng lại, mà lại quan sát đánh giá Thiển Thiển đang đi ở
phía sau, sự xem thường của cô cũng sắp lật đổ bầu trời rồi.
Mua
không nổi thì cũng đừng vào đây nha. Nhân viên nọ tức giận thầm nghĩ,
ngay cả câu chào hỏi theo phép lịch sự cơ bản cũng không có, mu bàn tay
phất phất ra ngoài đối với Thiển Thiển, không kiên nhẫn nói: "Sao lại
như thế này? Sao cô lại dẫn chó vào đây cơ chứ? Mau đưa bọn chúng ra
ngoài đi thôi, thế này sẽ làm bẩn quần áo thì phải làm sao đây?"
Giọng nói này thật đáng ghét, giống như những diễn viên trên ti vi hay diễn:
"Đi đi đi, ăn mày thối từ đâu đến đây thế, đừng làm chậm trễ việc buôn
bán của tôi chứ."
Ác ý của nhân viên này không chút che giấu,
cho dù ngốc như Thiển Thiển cũng đã nhìn ra rồi, cô nghi ngờ liếc mắt
nhìn Lục Diệp một cái. Bởi vì trước khi đến đây Lục Diệp có nói với cô
rằng quần áo của cậu có hơn một nửa là mua ở đây, bởi vì chủ cửa hàng
này là bạn tốt với mẹ của cậu ấy, trước khi vào Lục Diệp cũng không có
nói là phải để Tướng quân và Tướng quân phu nhân ở ngoài, cho nên cô
nghĩ rằng nơi này cũng có thể để chó đi vào.
Nghi ngờ cứ nghi
ngờ, Thiển Thiển vẫn lập tức nói một câu "Thực xin lỗi.", sau đó mang
Tướng quân và Tướng quân phu nhân ra ngoài.
"Đợi một chút, Thiển
Thiển." Lục Diệp gọi cô lại, nhưng không có tiếp tục nói chuyện, mà quay đầu nói với nhân viên kia, "Vừa rồi cô nói chuyện ra sao?"
Đối
mặt với nhân viên kia, Lục Diệp sẽ không giống như khi đối mặt nói
chuyện với Thiển Thiển, mà mặt lạnh lùng, ánh mắt ngưng trọng, nhân viên kia bị ánh mắt đó nhìn mình làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, giọng nói cũng
nhỏ lại: "Tôi, tôi nói các người không nên mang chó vào đây......."
"Tôi hỏi cô làm sao nói chuyện, không phải hỏi cô nói cái gì." Lục Diệp không khách khí cắt ngang lời cô nhân viên.
Mặt của cô nhân viên thoáng chút đỏ bừng, ngập ngừng nói không ra lời.
Thấy cô nhân viên kia khẩn trương đến mức tay cũng không biết phải để đâu,
Thiển Thiển kéo ống tay áo của Lục Diệp nói: "Thôi đi, để mình mang
Tướng quân và Tướng quân phu nhân đi ra ngoài, cậu chọn xong thì nói với mình một tiếng, mình trở vào trả tiền."
Lục Diệp nghe xong,
không chút vui mừng. Muốn cậu tự chọn sao? Vậy cậu không cần phải phí
hết tâm tư muốn dẫn Thiển Thiển theo cùng rồi.
***
Cũng may là vào lúc này, một giọng nữ khác như có vẻ rất quen thuộc xen vào.
"Hồng Hồng, sao thế?"
"Chị Nhan", cô nhân viên như được giải thoát vội quay sang chỗ khác, đi đến
người phụ nữ trẻ tuổi nói, "Vâng, vâng, là người khách này đây, bọn họ
mang chó vào đây, cho nên tôi......"
Cô còn chưa nói hết câu,
người được gọi là "chị Nhan" liền quay sang nhìn Lục Diệp, ngạc nhiên
nói: "Tiểu Diệp, hôm nay sao con rãnh mà đến đây vậy?"
Tiểu tiểu tiểu......Tiểu Diệp?!
Nghe xưng hô này xong, đầu tiên là Thiển Thiển sửng sốt một chút, lập tức
nhìn sang Lục Diệp, chỉ thấy vẻ mặt của cậu có chút kỳ lạ, hai tai trắng nõn có chút đỏ lên.
Thiển Thiển nhịn không được cười trộm hai
tiếng, thật sự là thân thể cường tráng mà nick name thì thật là yếu đuối quá đi, Lục Diệp không tuyệt đối không trả lời!
Nghe thấy giọng
cười trộm của Thiển Thiển, vẻ mặt của Lục Diệp càng trở nên không được
tự nhiên, thái độ của cậu dịu đi một chút, trả lời người phụ nữ kia một
tiếng: "Dì Nhan."
Sau đó lại nói với Thiển Thiển: "Đây là dì Nhan, chính là người mà mình vừa nói với cậu, bạn của mẹ mình."
Thiển Thiển theo lời cậu nhìn khuôn mặt đẹp sắc xảo của dì Nhan, lễ phép chào: "Chào dì Nhan ạ."
"Xin chào.", Nhan Lâm không bất ngờ nhìn khoảng cách giữa Lục Diệp và Thiển
Thiển, xác định là từ trước đến giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Diệp
thân mật với một cô gái như vậy, bà nhíu mày phác họa khuôn mặt xinh đẹp của cô xong, ánh mắt nhìn về phía Lục Diệp có chút trêu chọc: "Tiểu
Diệp, bạn gái của con à?"
"Hả?" Thiển Thiển trợn tròn mắt, vội trả lời: "Không phải không phải, là bạn học, bạn học thôi!"
So với người giấu đầu hở đuôi như Thiển Thiển thì phản ứng Lục Diệp bình
tĩnh hơn, cậu vỗ vỗ vai Thiển Thiển nói: "Chỉ là bạn bè bình thường
thôi, gọi cậu ấy là Thiển Thiển."
"Oh......." Nghe hiểu ngụ ý của cậu, Nhan Lâm cười càng vui vẻ hơn, ý vị mà nói: "Vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi nha."
Thiển Thiển mờ mịt mở trừng hai mắt nhìn, bọn họ nói gì cô nghe cũng hiểu
được một chút, giống như là......Nhưng mà có một số chỗ nghe không hiểu
nha???