Lục Diệp quay đầu
nhìn, khẳng định hôm nay Nhạc Kỳ Sâm không đi với cô, thắc mắc hỏi: "Anh trai cậu đâu? Hôm nay không về cùng cậu à?"
"Anh ấy đang ở phòng giáo viên, có một số chuyện cần làm ở đó, nên mình về trước." Thiển Thiển vừa đi vừa nói.
Nghe cô nói vậy, Lục Diệp không nghĩ gì mà chạy theo sau, nói: "Vậy để mình tiễn cậu về nhà."
"Hả?" Thiển Thiển ngừng bước chân, "Vì sao?"
"Không phải cậu hay lạc đường à?" Lục Diệp hỏi ngược.
"Nhưng mình vẫn nhớ đường về nhà." Thiển Thiển bĩu môi nói.
Lục Diệp không trả lời, xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi."
Thái độ anh kiên quyết như vậy khiến Thiển Thiển không tiện từ chối, cũng gật đầu tiếp tục đi.
"Ấy ——! Chờ mình với, hai người đừng bỏ mình lại chứ." Diệp Trạch Phong
đang ngẩn người ở đó, không ngờ chẳng ai chú ý, vội vã đuổi theo.
Do không có thời gian, nên Thiển Thiển bước rất nhanh, nhưng so với chân
dài của Lục Diệp vốn chẳng là gì, anh dễ dàng bắt kịp bước chân của cô.
Dù thế, nửa đường Thiển Thiển vẫn nhận được điện thoại của mẹ ——
"Ủa? Thiển Thiển, sao con chưa về? Mười phút trước mẹ có gọi cho anh con, nó nói con đã đi được một lúc rồi, sao chậm vậy con?" Vừa bắt điện thoại
đã nghe được giọng lo lắng của mẹ.
"Con về liền đó mẹ. Vừa rồi có chút chuyện nên bị trễ..." Thiển Thiển bắt đầu giải thích chuyện xảy ra cho mẹ cô.
Để tránh bị tình nghi nghe trộm điện thoại của con gái, Lục Diệp thoáng lui một chút.
Lục Diệp hận không thể theo sát Thiển Thiển cả ngày cuối cùng cũng tách ra, Diệp Trạch Phong nắm lấy cơ hội kéo vai anh qua một bên, thấp giọng
hỏi: "Lý Nam Dương nói nhỏ con nít cậu để ý là đây hả?"
Lúc khoá
quân sự chưa kết thúc, Diệp Trạch Phong nghe Lý Nam Dương nói Lục tiểu
thiếu gia mặt lạnh máu lạnh đã vừa mắt một cô gái kỳ lạ.
Cái tên
Lý Nam Dương lắm mồm kia còn nhiều chuyện hơn con gái. Lần sau gặp lại
cậu ta chí ít cũng phải lột bớt một lớp da mới được.
Trong lòng
đang nghĩ chuyện tàn bạo, động tác tay cũng không dừng lại, dùng sức gỡ
tay Diệp Trạch Phong ra, thoát khỏi vòng tay của cậu ta rồi mới hừ lạnh
một cái: "Cái gì mà nhỏ con nít? Xin tôn trọng chút đi bạn học Diệp
Trạch Phong."
"Được rồi được rồi, thế nào là 'xin tôn trọng chút
đi'? Tiểu thư? Quý cô? Bé gái?" Ánh mắt Lục Diệp càng lúc càng đáng sợ,
khiến Diệp Trạch Phong đành đưa tay đầu hàng, "Được được được, mình sai
rồi mình sai rồi, gọi bạn học, bạn học là được chứ gì?"
Lúc này Lục Diệp mới buông lỏng nắm đấm đang kêu "răng rắc" ra.
"Này này này, cậu tự xem lại cái dáng vẻ bây giờ của mình đi. Cái gì mà 'Vì
huynh đệ không tiếc cả mạng sống, vì bạn gái đâm huynh đệ hai đao', bây
giờ cậu chính là như vậy đó! Đến giờ mình mới hiểu, trong mắt cậu chỉ
còn đủ chứa cô gái tên Nhạc Thiển Thiển thôi," Diệp Trạch Phong vừa lắc
đầu vừa nói, lần thứ hai dùng ánh mắt không tốt lành nhìn Thiển Thiển
đang nói chuyện điện thoại, sờ sờ cằm, "Khó trách cậu không thích nhỏ họ Dương kia, hoá ra mẫu yêu thích của cậu là loại... Ngây ngô tự nhiên
này? So với cái cô họ Dương uốn éo kiểu cách kia thì vừa mắt hơn đó..."
Lục Diệp cười cười không trả lời, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn về phía Thiển Thiển.
Diệp Trạch Phong thấy Lục Diệp thích nghe người khác khen Thiển Thiển, cậu
ta ấp ủ tâm trạng như thanh niên mới lớn lần đầu biết yêu mà khen tiếp
vài câu, nhưng không ngờ định vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi*: "...Dáng
người được đó, có ngực có mông, so với Dương Gia phẳng lì như sân bay dễ nhìn hơn nhiều..."
*Kiểu như tính nịnh nọt mà không thành.
Lời còn chưa nói hết.
Lục Diệp một tay nắm cằm cậu, gân xanh trên trán hiện thành chữ 'Tỉnh' thật to, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không lên tiếng thì không ai nói
cậu câm đâu. Giờ cậu nói một chữ nữa mình sẽ tháo cằm cậu ra, nhìn người cô ấy lần nữa, mình sẽ móc hai mắt cậu."
Cằm bị bóp chặt khiến
Diệp Trạch Phong khóc ròng trong lòng —— dù tuổi lúc hai người đi tập võ không chênh lệch lắm nhưng cậu đánh không lại Lục Diệp...
Tuy
cậu ta lúc nào cũng làm mặt lạnh, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, nhưng
nếu xét tính cách thật sự thì không tệ. Bây giờ cứ một lúc tâm tình như
ngày xuân hoa nở, giây tiếp theo đã làm mặt lạnh thấu xương khiến người
chịu không nổi. Lẽ nào thích ai đó sẽ khiến cho tính cách một người trở
nên khó lường?
Thiển Thiển vừa cúp điện thoại xoay đầu lại đã
thấy cảnh này, cô chỉ chú tâm nói chuyện cùng mẹ, tuy nghe thấy tiếng
nói chuyện của Lục Diệp và nam sinh bên cạnh anh, nhưng không nghe rõ
gì. Cô nhìn Lục Diệp đang siết cằm nam sinh khiến gương mặt tuấn tú kia
nhăn nhó, khó hiểu hỏi: "Hai người làm gì vậy?"
Nghe giọng cô,
Lục Diệp lập tức buông tay, vừa cười với Thiển Thiển vừa nói: "Không có
gì, vừa rồi cậu ta bị gió thổi tê miệng, mình giúp cậu ta xoa bóp chút."
Diệp Trạch Phong vừa xoa xoa cằm vừa nghĩ xem có phải Lục Diệp đã đi học lén thần kỹ lật mặt gì không, nghe thấy lý do mà sặc đến suýt thổ huyết ——
sợ mình nói nhiều cũng không cần bịa một lý do khó tin đến vậy chứ?
Quan trọng là, cái lý do vừa nghe đã biết linh tinh này mà Thiển Thiển lại tin.
Lại có thể tin...
Lại tin...
Tin...
Thế giới này thật là đáng sợ.
Đi ngang qua bài phường, cách nhà Thiển Thiển không xa. (Các bạn có thể google bài phường là gì)
Diệp Trạch Phong mới im được ba phút đã chịu không nổi lại bắt đầu xem
thường, nắm cánh tay Lục Diệp, dùng âm thanh thầm thì hỏi một cách
nghiêm túc: "Lục Diệp, cậu thành thật trả lời mình đi, cậu có phải cầm
thú không vậy?"
Lục Diệp: "..."
"Lục Diệp mình cho cậu
biết, cô gái với đôi mắt ngây thơ đơn thuần này ngay cả mình còn ra tay
không được, sao cậu lại có ý định chiếm hữu vậy?" Diệp Trạch Phong nắm
cổ áo Lục Diệp, nói như bị điên.
Lục Diệp đương nhiên không có
khả năng sẽ trả lời vấn đề thiếu não này, anh cúi đầu chọn mấy cục đá
dưới đất, đang tìm cục nào cứng một chút, chỉ cần cậu ta nói thêm một
câu, nhất định phải đập chết cái tên ra đường quên mang theo não này.
Đi gần đến trước cánh cửa được xây theo phong cách cổ xưa kia, Thiển Thiển cho tay vào trong ba lô tìm chìa khoá, cô chưa tìm ra thì cửa đã được
mở, một thiếu phụ mặc áo đầm ở nhà bằng vải bông xuất hiện ở gần cửa.
Khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ này, Diệp Trạch Phong huýt sáo một
cái, nói: "Gien nhà cậu ta tốt thật, đây chắc là chị gái cậu ta nhỉ? Cậu có nghe cậu ấy nhắc đến không?"
Ánh mắt Lục Diệp vốn luôn dính
vào người Thiển Thiển, nghe Diệp Trạch Phong nói vậy mới lơ đễnh nhìn
sang người kia. Mặc dù vẫn có nghi hoặc với người có khuôn mặt giống
Thiển Thiển đến bảy phần, nhưng anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không nghe, mình chỉ biết cậu ấy có một người anh
trai, là Nhạc Kỳ Sâm học lớp 11B20, chắc cậu nghe tên rồi."
"À,
chính là cái người có biệt danh "Học Thần" đó hả?" Diệp Trạch Phong gật
đầu, lại nhìn về hướng thiếu phụ và Thiển Thiển, lẩm bẩm, "Vậy đó là ai? Biểu tỷ hay đường tỷ*? Nhìn giống người đã kết hôn rồi, tiếc thật..."
*Biểu tỷ: con gái của cô hoặc cậu, lớn tuổi hơn gọi là biểu tỷ.
*Đường tỷ: con gái của chú bác dì, lớn tuổi hơn gọi là đường tỷ. (Tiếng việt chỉ có chị họ, không thay được)
Cậu ta ở bên này tiếc nuối, thiếu phụ kia lại bước nhanh đến trước mặt
Thiển Thiển, nắm tay cô nhìn một lượt, mắng khẽ: "Nếu lần sau tan học
muộn thì con cứ đón xe về, có chuyện gì cần nán lại trường trước hết
phải gọi điện thoại về nhà. Con có biết đúng giờ mà chưa về đến nhà
khiến người khác lo lắng không?"
Nghe Thiển Thiển xưng hô, Diệp Trạch Phong kinh ngạc đến nỗi đôi con ngươi
mở lớn —— người phụ nữ này thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, là... mẹ
của Thiện Thiển?
Cái thế giới này làm sao vậy?
So với biểu tình sợ hãi của Diệp Trạch Phong thì Lục Diệp trấn tĩnh hơn nhiều. Anh
nhìn khuôn mặt hai mẹ con Thiển Thiển, nghĩ thầm: Nhìn thế nào cũng thấy sự ngây thơ và gương mặt trẻ con của Thiển Thiển đều di truyền từ mẹ
cô.
Nghĩ đến đây, Lục Diệp lại thấy bế tắc: Tuy có nghe nói những người có gượng mặt kiểu này thường ít già, nhưng lần này sao cách biệt
thế? Dựa theo tuổi tác của Nhạc Kỳ Sâm, mẹ của Thiển Thiển ít nhất cũng
đến bốn mươi rồi. Một phụ nữ tuổi bốn mươi mà nhìn chỉ như ba mươi, đây
chẳng phải là ví dụ cho anh và Thiển Thiển sao. Đợi bọn họ cùng ba mươi
tuổi, Thiển Thiển vẫn như cô gái đôi mươi, đợi bọn họ bốn mươi, Thiển
Thiển trông như ba mươi, đợi bọn họ năm mươi tuổi, Thiển Thiển mới bốn
mươi... Vậy đến khi anh năm sáu mươi tuổi rồi còn phải bảo vệ Thiển
Thiển khỏi những người ngấp nghé nhòm ngó?
Ác thật! Thế giới này đúng là đáng sợ!
Thấy Thiển Thiển vâng lời vậy, bà cũng không càm ràm thêm nữa. Tuy thân thể
Thiển Thiển không khoẻ khiến người khác lo lắng, may thay cô rất ngoan
ngoãn nghe lời, điều này khiến bọn họ hết sức vui mừng.
Bà vỗ vỗ
lưng Thiển Thiển, đang định bảo cô vào nhà ăn cơm, đột nhiên phát hiện
cách đó bốn năm bước chân có hai nam sinh, thấy ánh mắt hai người luôn
nhìn bên này, bà nghi ngờ hỏi: "Thiển Thiển, hai nam sinh bên kia là bạn học của con à?"
Được bà nhắc nhở, Thiển Thiển mới nhớ ra Lục
Diệp và bạn anh còn đứng ở bên kia, vội vàng đi tới, đứng giữa hai người mà giới thiệu: "Mẹ, đây là Lục Diệp lớp trưởng lớp con. Lúc con giao
tài liệu cho cậu ấy, không thấy anh trai bên cạnh, lại biết con không
giỏi nhớ đường nên tiễn con về. Còn cậu này là..." Thiển Thiển ngoảnh
đầu nhìn Diệp Trạch Phong, đột nhiên ngừng lại —— cô cũng không biết cậu ta là ai ==!