Kỳ thực điều này cũng không nên lấy làm lạ, bởi vì từ nhỏ thân thể Thiển Thiển không được
tốt, một học kỳ mười ngày nửa tháng xin nghỉ là chuyện thường xảy ra,
đến muộn về sớm càng là chuyện thường như cơm bữa, giáo sư Nhâm biết
bệnh tình của cô, trong khi cô là học sinh ngoan ngoãn, tính cách có
chút ngốc nghếch, cũng đặc biệt biết chọc giận người khác, vì thế giáo
sư rất bao dung cô, hơn nữa người trong nhà không yêu cầu gì nhiều vào
cô, chỉ hy vọng cô có thể khoẻ mạnh lớn lên là tốt rồi, Khi học tiểu
học, cô còn có thẻ đặc biệt, có thể tuỳ ý ra vào cổng trường. Những
nguyên nhân này gộp lại, mới cưng chiều cô đến nỗi thờ ơ với học như
vậy.
"Sẽ cố gắng không đến muộn?! Em, em, em quả thực tức chết
tôi!" Rốt cuộc trong cơn tức âm thanh rống giận của giáo sư lần thứ hai
đem mọi người doạ sợ. "Em, em. . . Là một người học sinh nên đến đúng
giờ. Mà em! Ngày khai giảng đầu tiên đã đến muộn, còn, còn cợt nhả, đánh trống lảng! Không biết hối lỗi, còn bày ra bộ dáng sẽ cố gắng, em. . .
Ra ngoài cho tôi, ra ngoài đứng, giờ học này không cho phép tiến vào
phòng học!"
Bị mắng như vậy, Thiển Thiển liền ngây ngốc: mỗi cô
câu nói đều rất thành thật trả lời, làm sao đến miệng giáo sư lại biến
thành "Cợt nhả" và "Đánh trống lảng" rồi? Huống chi từ nãy đến giờ cô
còn chưa có cười tiếng nào đâu.
Nhìn cặp mắt to kia trở nên mông
lung, còn có dáng vẻ "Ta vô tội, ta mờ mịt, ta nghĩ không ra vì sao lại
như vậy", vị nữ giáo sư mới vào nghề hai năm, lần đầu tiên đảm nhiệm
chức chủ nhiệm có chút không đành lòng, lên tiếng xin xỏ "Cái này, Giáo
sư, người có thể phạt nhẹ một chút? Dù sao bạn học Nhạc Thiển Thiển chỉ
mới phạm tội lần đầu. . ."
"Vì mới phạm tội lần đầu, nên phải
phạt thật nặng!" Giáo sư nói câu này một cách nặng nề, lời nói ý vị sâu
xa, nói với cô chủ nhiệm lớp "Tiểu Lương à, cô kinh nghiệm làm việc còn
thấp, cô nên biết nữ giáo sư không nên đối xử quá nhẹ với học sinh, đối
xử với mấy bạn học như vậy, ngàn vạn lần không thể lòng dạ mềm yếu được. Nhạc Thiển Thiển hôm nay đến muộn mười phút, cô tha cho em ấy, ngày mai em ấy liền dám đến muộn hai mười phút, ngày kia em ấy liền dám đến muộn nửa giờ, sau này, cả ngày cũng dám không đến! Mà những học sinh khác
cũng sẽ lợi dụng điểm này, đến khi cô muốn quản cũng không được!"
Chủ nhiệm lớp bị giáo sư mắng nhất thời khó xử, nhưng nghĩ tới vẻ mặt
tội nghiệp của Nhạc Thiển Thiển, cô vẫn muốn cãi lí:"Người nói đúng,
nhưng mà..."
Cô còn chưa nói hết, liền cảm thấy tay bị người ta
nhéo một cái, cô quay đầu lại thấy Thiển Thiển vẻ mặt trống rỗng lắc đầu với mình.
"Giáo sư, người không nên tức giận. Tức giận sẽ không tốt cho thân thể. Phạt đứng đúng không? Em đi ngay bây giờ." Nói xong, cô
cười cười với giáo sư nam, xoay người đi ra ngoài tìm kiếm nơi thích hợp để đứng phạt.
Nụ cười của cô, không nịnh nọt cũng không cảm ơn, trong sang tinh khiết, không giống những học sinh khác vì muốn giảm bớt hình phạt mà tận lực tìm cách gạch bỏ, trái lại cô làm theo đúng như
vậy, chỉ đơn thuần để kìm nén cơn giận của ông. Thấy thế giáo sư nam
liền ngẩn ra, cơn tức giận mất đi một nửa.
Tìm được chỗ vừa có
thể đứng phạt trên bục giảng, vừa không ảnh hưởng đến bạc học, Thiển
Thiển ngẩn đầu nghiêm túc hỏi: "Giáo sư em đứng ở chỗ này được chứ?"
Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, mình lại không mấy dễ chịu, ho khan hai tiếng nói: "Ừ, có thể, đứng chỗ ấy đi".
Vì vậy trong đời bạn học Nhạc Thiển Thiển lần đầu tiên bị phạt đứng.
Không liên quan, trên sách giáo khoa trung học có một bài văn tên " Lần đầu
tiên thật tốt ", coi như là thể nghiệm cuộc sống. Thiển Thiển nghĩ như
vậy, khóe mắt len lén nhìn lớp học —— giáo sư trên bục giảng tiếp tục
thao thao bất tuyệt, chủ nhiệm lớp không trở về lớp học, mà đứng ở cửa
lớp đưa lưng về phía cô, cứ như vậy cửa lớp học đã bị chặn một phần ba.
Một phần ba cũng được rồi.
Nói như vậy thì là cô lười biếng, giáo sư chắc cũng không chú ý đâu?
Cô thanh thản ổn định vị trí dựa vào tường, chậm rãi co duỗi thắt lưng.
Sáng sớm mùa thu luôn nhẹ nhàng khoan khoái, làm cô buồn ngủ, sau đó ngáp
bốn năm cái, Thiển Thiển bắt đầu tập trung nghe giáo sư giảng bài——
không có biện pháp, chỉ là đếm muộn một lúc lại làm giáo sư tức giận như vậy, nếu như cô ngủ trong thời gian đứng phạt, trái tim yếu ớt của giáo sư phỏng chừng sẽ tức chết tại chỗ.
. . . .
Cô còn trẻ như vậy, không muốn mang tội hại người.
Mà lúc này, vị giáo sư bị bạn học Thiển Thiển gắn cái tên "Tâm can yếu
đuối" dõng dạc giảng giải mục tiêu to lớn của trường học: ". . . Mọi
người điều biết, cho tới nay, trường học của chúng ta tuy rằng tên Nhất
Trung, nhưng thực tế còn thua Hoa Trung, chúng ta chỉ có thể là trường
học đứng thứ hai, nhưng lần thi tốt nghiệp trung học sắp tới, tôi tin
tưởng cục diện sẽ thay đổi: khóa ba, có bạn học Lâm Mạn Kỳ; khóa hai,
có bạn học Nhạc Kỳ Sâm; khóa nhất, chúng ta có bạn học Lục Diệp. Tôi tin ba khóa này sẽ giúp trường chúng ta vượt qua Hoa Trung. Các bạn học,
các em tại sao phải lựa chọn Nhất Trung? Bởi vì lực lượng giáo sư hùng
hậu, hay là bởi vì điều kiện giáo dục ưu việt, hay bởi là vì. . ."
Không, đều không phải như vậy.
Thiển Thiển gãi đầu một cái, nghĩ đến mà chán chết: Cô lựa chọn Nhất Trung,
một là vì gần nhà, lấy tốc độ rùa bò, từ cửa nhà tới trường học chỉ mất
mười phút; hai là bởi vì trung học của cô thuộc các liên trường trung
học, báo điểm trung học sẽ thấp hơn một chút, hơn nữa nếu cô trực tiếp
đi trả lời, thời gian trung học trong trường dành được một ít giải
thưởng còn có thể chia thêm cho cô thì giải thưởng phân chia cho cô liền loại bỏ, nhiều như vậy rất đáng tiếc.
Bất quá những lý do này không thể nói cho giáo sư biết, nếu không ông sẽ tức chết.
Năm phút đồng hồ trôi qua, giáo sư rốt cuộc chốt một câu "Các em tiến bộ,
hay trường học tiến bộ; các em thành công, hay trường học thành công,
hăng hái lên các thiếu niên".
Giáo sư hưởng thụ tiếng vỗ tay
nhiệt liệt sau đó hài lòng rời đi, ông chiếm hơn nửa tiết học trên bục
giảng, trước khi đi còn không quên dặn chủ nhiệm lớp trẻ tuổi vài câu:
"Bạn học Lục Diệp tuy rằng điểm vào không tính là cao, nhưng tuyệt đối
không thể vì vậy mà đối đãi em đó nhưhọc sinh bình thường,em ấy thế
nhưng được hiệu trưởng phân phó là đối tượng bồi dưỡng quan trọng! Vốn
dĩ thành tích của bạn học Lục Diệp thuộc ban mũi nhọn của Hoa Trung,
không biết vì sao lại dứt khoát vào trường học của chúng ta, tiền đồ của em ấy không thể xem thường. Coi như cô vận khí tốt, lần đầu tiên làm
chủ nhiệm lớp lại có được học sinh ưu tú như thế, tôi kiến nghị cho bạn học Lục Diệp đảm nhiệm chức lớp trưởng. Phải nắm bắt cơ hội, tiểu
Lương."
Nói nhiều như vậy, trọng điểm cũng chỉ ở "Tôi kiến nghị cho bạn học Lục Diệp tới đảm nhiệm chức lớp trưởng" của khóa ba?
Vị giáo sư kia thấp giọng nói bên tai cô chủ nhiệm, những học sinh khác
cũng không biết giáo sư nói gì với chủ nhiệm lớp, nhưng Thiển Thiển đứng rất gần chủ nhiệm lớp nên nghe được tất cả.
Cô nhìn những đám mây lơ lửng trên bầu trời, làm một bộ chính mình đang ngẩn người cái gì cũng không nghe được.
Giáo sư vừa ra khỏi lớp liền thấy dáng vẻ ngây ngô của cô, vốn trong lòng
muốn xin lỗi đột nhiên biến mất, sau đó liền phất tay áo đi thẳng.
Thiển Thiển: ". . ."
Xét thấy Thiển Thiển bị giáo sư trách phạt, chủ nhiệm lớp cũng không thể
giáo sư chân trước vừa đi, chân sau đã để Thiển Thiển vào lớp học,
không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi: "Còn hơn mười phút nữa là
tan lớp, kiên trì một chút nữa là tốt rồi?"
Thiển Thiển hiểu chuyện gật đầu.
Chủ nhiệm lớp lúc này mới đi vào phòng học, trong chốc lát, Thiển Thiển chợt nghe thanh âm ôn ôn nhu nhu của chủ nhiệm lớp —
"Các học sinh, cô tên Lương Huệ, là chủ nhiệm lớp, cũng là giáo sư môn tiếng anh của các em. Lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, khó tránh khỏi làm
không tốt, mong các em giúp đỡ, để chúng ta có thể cùng nhau vượt qua
thời gian kế tiếp. Như vậy các em có gì muốn hỏi không?"
"Có! Giáo sư thoạt nhìn còn rất trẻ, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
"Bao nhiêu tuổi sao? Cái này. . . Cô 21 tuổi tốt nghiệp đại học, năm nay là năm công tác thứ ba ."
"Nói cách khác giáo sư 24 tuổi sao? Kêu chị nghe hay hơn đó. Giáo sư, em nghĩ có thể gọi cô là chị Huệ không?"
"Nếu các em thích xưng hô như thế thì cô cũng không có ngại đâu. Nhưng trước mặt lãnh đạo và các giáo sư khác thì phải giữ mặt mũi cho cô một chút,
nếu không mọi người sẽ hoài nghi cô không đủ năng lực đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp."
"Được!"
. . . .
Nói chuyện hài hước
vui vẻ đã kéo gần khoảng cách giữa giáo sư Lương và học sinh trong lớp,
khiến bầu không khí trở nên sinh động hơn, sau đó thấy thời gian không
còn nhiều, giáo sư Lương vỗ tay một cái, nói: "Là như vầy, hôm nay lĩnh
sách trường học phát xuống và đồ rằn ri quân sự, buổi chiều các em bắt
đầu luyện tập huấn luyện quân sự, nhưng để cho các học sinh sớm quen
thuộc, trường học sẽ tổ chức một số hoạt động buổi tối, nhằm huấn luyện
các loại, có lẽ có ý định cho các bạn học biểu diễn một chút tài
nghệ,tám giờ bắt đầu tan học. Đồng thời cô cần một bạn học có thể ở lại
giúp cô một số việc, cũng đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng. Chức vụ lớp
trưởng này cô tạm thời chỉ định, sau đó chờ huấn luyện quân sự kết thúc, sẽ do học sinh trong lớp bỏ phiếu bầu tuyển cử ra ban cán bộ lớp chính
thức, có được không?"