Lý Nam Dương ở một bên thu hết một màn kịch hay này vào mắt, vì phải cố
nín cười nên lấy tay bấm đùi mình ở dưới bàn, nhưng sau khi thấy Lục Diệp ngay cả khi uống say cũng chỉ thích làm mặt lạnh
mà bây giờ lần đầu tiên lộ ra loại biểu tình này rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, tiếng cười trộm khúc khích truyền ra từ bàn tay đang che miệng thật chặt.
Khung cảnh màu hồng lần đầu tiên trong đời của
Lục Diệp liền bị tiếng cười này phá vỡ, anh quăng cho Lý Nam Dương đang
cố nén cười đến lông mi cũng vón thành một đoàn một ánh mắt sắc bén, từ
giữa hàm răng nặn ra mỗi một chữ đều lạnh thấu xương: "Lý Nam Dương, tôi thấy anh chán sống rồi."
"Không có, không có, cái này thật sự
không có." Chuyện liên quan đến tính mạng của mình, Lý Nam Dương vội
vàng khoát tay nói, chỉ là những lời ấy vừa nói một câu vừa cười một
tiếng cũng không có bao nhiêu tính thuyết phục, "Tôi tuyệt đối không có ý muốn xem kịch vui, tôi chỉ là phì ha ha. . . . . . Á thật xin lỗi cậu,
tôi không phải có ý chê cười, hôm nay chắc là thần
kinh của tôi bị cái gì rồi. Tôi chỉ là bội phục, không sai, là bội phục. Bội phục Lục Diệp cậu thật là thủ đoạn, tới lúc này chỉ mới không tới
mười ngày liền ôm được người đẹp về. Thật là thủ đoạn, làm sao cậu còn
che giấu chứ, có bí kiếp nên chia sẻ với mọi người mới phải. Tội nghiệp
cho chúng ta khi đi dã ngoại thực tế, 30 anh em cùng ngủ chung, 29 người đều độc thân, còn dư lại một người thì sắp chia tay."
Anh cách
khá xa, mà lúc nói chuyện giọng của Thiển Thiển lại như muỗi kêu, cho
nên anh không biết chuyện Thiển Thiển nhầm Lục Diệp là anh trai của
mình, còn tưởng rằng Thiển Thiển đã bị Lục Diệp "Thật là thủ đoạn" bắt
lại rồi.
Dĩ nhiên, chuyện như vậy Lục Diệp cũng không muốn giải
thích, anh còn mong sao mọi người trên thế giới đều biết Nhạc Thiển
Thiển đã làm dấu trên người anh, chứng tỏ anh là người của Nhạc Thiển
Thiển.
Anh ta càng nói càng không đáng tin cậy, Lục Diệp mới lười phản ứng lại, làm thế nào cũng cảm thấy anh ta rất chướng mắt, phất
phất tay giống như đuổi ruồi: "Đi đi đi đi, anh đi nhanh đi, từ đâu tới
thì về lại chỗ đó, bây giờ lập tức cút khỏi mắt tôi."
Lý Nam
Dương đi vài bước, chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, vẩy vẩy chìa khóa xe
trên tay hỏi: "Thật sự không cần tôi đưa bọn họ về sao?"
"Bọn họ tỉnh rượu sẽ tự về, không cần anh phải quan tâm." Lục Diệp không nhịn được nói.
Khi bữa tiệc sắp tan, thuốc giải rượu cũng phát huy tác dụng, bọn Giang
Đường người này nối tiếp người kia vuốt mắt khôi phục tinh thần, nhưng
đến khi các cô nhìn thấy Thiển Thiển rõ ràng được Lục Diệp ôm vào trong
ngực thì họ không nhịn được hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, ngất đến độ xuất hiện ảo giác rồi sao?
Nhìn Giang Đường, Hạ Văn, Lâm
Nhược Vân cũng bắt đầu có phản ứng đối với tình hình hiện tại, Lục Diệp
cũng biết ít nhất bây giờ bọn họ cũng còn năng lực tìm được đường về
nhà.
Anh nói với ba người kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rơi
vào trong nồi một câu: "Nếu tỉnh rồi liền về nhà đi, mình đưa Thiển
Thiển về.", liền vỗ nhè nhẹ Thiển Thiển say cũng không chịu uống thuốc
giải rượu mềm nhũn như con sâu đang tựa vào trong ngực anh ngủ gà ngủ
gật, nhỏ giọng nói một câu: "Thiển Thiển mau dậy đi, mình đưa cậu về
nhà."
Nếu không phải bởi vì Thiển Thiển có quan hệ không tệ với
các cô, anh cũng đã sớm đưa Thiển Thiển đi, cũng không phải đợi các cô
tỉnh lại.
"Đưa em về nhà? Anh còn muốn đi đâu? Không phải anh
cùng về nhà với em sao?" Tinh thần không rõ lắm, Thiển Thiển cố chấp
nghĩ Lục Diệp là Nhạc Kỳ Sâm, "Mấy giờ rồi? Có phải mẹ lại tăng ca nữa
phải không? Vậy anh cũng không thể để một mình em ở nhà."
"Được,
được, được, mình cùng về nhà với cậu. Mình cũng không đi đâu cả." Lục
Diệp dụ dỗ nói, "Bảo đảm không để Thiển Thiển một mình, được không?"
"Được." Thiển Thiển hài lòng gật đầu một cái, cầm lấy tay anh đứng lên, phất
phất tay với ba người kia mặt vẫn đang đờ đẫn, nói, "Đường Đường, Văn
Văn, Nhược Vân, hẹn thứ hai gặp lại."
"Đợi chút, Thiển Thiển. . . . . ." Giang Đường nóng nảy, lên tiếng gọi cô.
Lâm Nhược Vân bên cạnh vội vàng kéo cô một cái, sử dụng ánh mắt ý bảo cô nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp đứng lên từ trên cao nhìn xuống, mặc dù vẻ mặt trước sau như một
không chút thay đổi, thế nhưng trong đôi mắt đen không thấy đáy kia lại
hiện cảnh báo rõ ràng.
Giang Đường nháy mắt mấy cái, cực kỳ không có tiền đồ bị dọa sợ.
Thiển Thiển ngẩn ra, thấy Giang Đường gọi cô lại không nói gì hết, cho là cậu ấy không yên lòng mình cứ trở về như vậy, liền chỉ chỉ Lục Diệp bên
cạnh nói: "Đường Đường cậu không phải lo lắng cho mình, anh mình cũng
tới đón mình rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngược lại các cậu đi về phải cẩn thận đấy, đến nhà nhớ nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cho mình nha."
Dặn dò người khác xong, lại cứ nhận lầm người liền chứng tỏ cô đã say đến không thể say thêm nữa.
Đến trình độ này, Giang Đường còn có thể nói cái gì nữa? Trước kia cô chưa
từng thấy dáng vẻ Thiển Thiển uống say, nhưng chỉ bằng vào tính tình của Thiển Thiển, cô cũng biết nếu như mình vạch trần
người đứng ở bên cạnh cô không phải Nhạc Kỳ Sâm mà là Lục Diệp, sẽ xảy
ra tình huống như thế này:
"Thiển Thiển, đó không phải là anh trai cậu, đó là Lục Diệp."
"Lục Diệp? Làm sao có thể, đây chính là anh mình, mình sẽ không nhận lầm."
"Thiển Thiển, cậu uống say rồi, thật sự không phải anh cậu, đó là Lục Diệp."
"Không, đây chính là anh trai mình, người uống say là cậu đấy Đường Đường, cậu
xem cậu đã say đến ngay cả anh mình và trưởng lớp cũng không phân biệt
được."
. . . . . .
Cho nên cô vẫn phải im lặng.
Thấy Thiển Thiển không nói thêm gì nữa, Lục Diệp mới kéo tay của cô, nói: "Đi thôi."
Thiển Thiển liền ngoan ngoãn đi cùng anh, chỉ để lại ba người vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Đường: "Trời ạ, Thiển Thiển uống say thế nào lại là cái bộ dáng này. A a a. Làm sao mình lại mặc cho con sói đuôi dài Lục Diệp kia dẫn cậu ấy đi chứ? Ngộ nhỡ Lục Diệp làm ra chuyện không bằng cầm thú gì, anh trai của cậu ấy sẽ bóp chết mình. . . . . . Không, sẽ bóp chết hết mọi người
đấy."
Hạ Văn: "Có lẽ là mình đang nằm mơ, giấc mơ này quá đáng sợ rồi, mình phải ngủ lại một giấc thật yên tĩnh mới được."
Lâm Nhược Vân: "Mình đã nói Lục Diệp thích Thiển Thiển mà. Nhìn đi. Cái đuôi hồ ly nhanh như vậy đã lộ ra rồi."
Khi Lục Diệp dắt Thiển Thiển đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, một trận gió mát từ ngõ hẻm thổi ra, làm Thiển Thiển giật mình, theo bản năng cô kéo
chặt áo khoác nhỏ trên người, dùng bàn tay vuốt cánh tay để sưởi ấm.