Mang mũ lên còn chưa
đủ, Nhạc Kỳ Sâm lại còn đánh giá Thiển Thiển từ trên xuống dưới một lần, thấy cô kín không kẽ hở, sắc mặt mới hòa hoãn, cười cười với Hạ Văn và
Lâm Nhược Vân đang tò mò trừng to mắt mà nhìn hai anh em chăm sóc lẫn
nhau, nói: "Để các em cười rồi, từ nhỏ thân thể Thiển Thiển không tốt,
nên anh thường xuyên lo lắng hơi quá mức."
Hạ Văn và Lâm Nhược Vân gật đầu một cái, cùng nói: "Em biết."
Nhạc Kỳ Sâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, anh đưa các em đi ăn cơm trước, các em huấn luyện cả một buổi chiều chắc cũng
đói bụng rồi. Thích ăn cái gì? Anh mời."
"À?" Hạ Văn ngây người, "Vậy không tốt lắm. . . . . ."
Cô cũng chỉ là theo tới đây nhìn học thần một cái. Không nghĩ đến sẽ được mời dùng cơm.
"Không có gì phải ngại." Nhạc Kỳ Sâm cười rất ôn hòa, "Các em cùng lớp với
Thiển Thiển, về sau em ấy cần phiền đến các em giúp đỡ rất nhiều, mỗi
ngày anh mời các em ăn cơm cũng không quá."
Thiển Thiển bất mãn lôi ống tay áo của Nhạc Kỳ Sâm một cái: Này này, không nên nói cô thành một người phiền phức được không?
"Nhưng. . . . . ."
Câu nói của Lâm Nhược Vân còn chưa nói hết, Nhạc Thiển Thiển liền giơ hai
tay lên hoan hô nói: "Được, em thích anh mời khách nhất, em muốn ăn đồ
ăn ngon."
"Ý của em là bình thường anh làm thức ăn cho em cũng không ngon?" Nhạc Kỳ Sâm nhíu mày nói.
"Ai nha, không nên để ý loại chi tiết này. Đường Đường thích ăn bánh cá,
Văn Văn cậu thì sao? Còn Nhược Vân nữa? Mấy cậu không nói, đến lúc đó
mình liền tự gọi món mình thích ăn đấy."
Ngay cả Hạ Văn và Lâm
Nhược Vân cũng biết rõ nàng là cô cố ý nói sang chuyện khác, lần này
cũng sẽ không tiện nói từ chối nữa, cũng không thể làm gì khác hơn là
đồng ý.
Mắt thấy bốn cô gái được một chàng trai dẫn vào một tiệm
ăn Trung Quốc trang trí kiểu cách và hợp vệ sinh, Lục Diệp cúi đầu, đá
văng cục đá bên chân.
Sau đó, giọng nói đúng là ‘âm hồn bất tán’
lại truyền đến: "Không cần nhìn nữa, người ta cũng đã chạy theo chàng
trai khác, cậu nhìn nữa cũng nhìn không ra một đóa hoa, vẫn là đi ăn cơm với tôi đi."
Gân xanh trên trán Lục Diệp nổi lên, từ giữa hàm
răng nặn ra một câu: "Lý-Nam-Dương, anh không nói chuyện, không ai nghĩ
anh câm."
Ngày quân huấn cứ như vậy gian nan chịu đựng qua ba
ngày, mệnh lệnh của huấn luyện viên cũng càng ngày càng biến thái, chỉ
là một tư thế hành quân, lần đầu tiên 15 phút liền gấp bốn, biến thành
vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.
Trải qua mấy ngày huấn luyện trước,
Thiển Thiển rõ ràng cảm thấy sức chịu đựng của mình thay đổi tốt hơn một chút, dù sao buổi sáng đứng tư thế hành quân một tiếng cô cũng có thể
cắn răng kiên trì được, điều này cũng làm cho cô có lòng tin với tình
trạng cơ thể của mình hơn.
Mặt trời vẫn nóng như cũ, giống như
hận không thể làm người ta bốc hơi, huấn luyện viên làm mọi tư thế hành
quân, tay Thiển Thiển liền vội vàng dán chặt vào hai bên quần đứng ngay
ngắn.
Thế đứng của cô cũng càng ngày càng tiêu chuẩn. Thiển Thiển có chút hả hê.
Vậy mà loại hài lòng này cũng không kéo dài quá lâu.
Vừa bắt đầu, Thiển Thiển chỉ cảm thấy hôm nay mình đỗ mồ hôi dường như
nhiều hơn mấy ngày trước, cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng nhìn
xuống ánh nắng chiếu trên mặt đất, cô cũng không quá để ở trong lòng,
trời nóng như vậy, không đỗ mồ hôi không khát nước mới kỳ lạ hơn.
Cũng không lâu lắm, cảnh vật trước mắt cô thỉnh thoảng rõ ràng thỉnh thoảng
mơ hồ, cô tưởng là mồ hôi chảy vào mắt, liền nháy mấy cái, nhưng tình
trạng như thế chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng,
mà tay chân cũng cảm thấy vô lực, lúc này cô đã hiểu vì sao.
Thiển Thiển có "Kinh nghiệm phong phú" lập tức kịp nhận ra là mình bị cảm
nắng, cô muốn giơ tay xin đi nghỉ ngơi, kết quả tay còn chưa giơ lên hai mắt liền tối sầm lại, cả người không được khống chế ngã ra phía sau.
Lục Diệp luôn chú ý Thiển Thiển từng giây từng phút dĩ nhiên là người đầu
tiên phát hiện cô không bình thường. Lúc Thiển Thiển làm tư thế hành
quân dáng vẻ rất nghiêm chỉnh, hai tay dán chặt hai bên người, khóe
miệng mím chặt làm ra một bộ dáng thật đáng yêu, vẻ mặt nghiêm túc, mắt to ngập nước, nhìn ngang phía trước theo yêu cầu,
chỉ có lúc không chịu nổi, mới có thể lặng lẽ đổi trọng tâm cơ thể hoặc
là lau lau mồ hôi chảy tới bên quai hàm, việc làm này đối với Lục Diệp
mà nói, là thứ tiêu khiển duy nhất trong lúc làm tư thế hành quân nhàm
chán.
Cho nên khi nhìn thấy miệng Thiển Thiển vừa mấp máy, bày ra vẻ mặt rối rắm còn đột nhiên trở nên tái nhợt khác thường, hoàn toàn
không thấy gò má ửng đỏ nữa thì Lục Diệp liền ý thức được tình hình
không đúng.
Trong lòng Lục Diệp "Lộp bộp" một tiếng, định xoay
đầu tìm huấn luyện viên đang di chuyển đến sau đội ngũ, kết quả đầu còn
chưa xoay qua chỗ khác, liền thấy thân thể Thiển Thiển không bình
thường. lắc lư hai cái, sau đó cả người liền ngửa ra phía sau. Lục Diệp
sớm đã có chuẩn bị bước một bước dài lên trước, trước khi tất cả mọi
người phản ứng kịp đã đỡ được cô.
Thân thể Thiển Thiển mềm nhũn,
thật mềm, tay chân bé nhỏ một chút hơi sức cũng không còn, nếu không
phải Lục Diệp thường xuyên luyện tập, sớm bị cô ngã đè lên đất. Nhưng
cho dù được Lục Diệp đỡ, cô cũng ngã trái ngã phải. Lục Diệp sợ cô đảo
qua đảo lại như vậy sẽ bị trật chân, dứt khoát ngồi xuống. Thân thể bồng cô lên.
Các học sinh bị tình huống này làm ngây ngẩn lúc này mới phản ứng được là có người ngất đi, rối rít vây quanh ồn ào lộn xộn hỏi
thế nào.
Lục Diệp không quan tâm đến nhóm người kia, chỉ nói với
huấn luyện viên một câu "Bạn ấy bị cảm nắng rồi, em đưa bạn ấy đến phòng y tế." Liền lướt qua mọi người, bước chân vội vã rời khỏi bãi tập.
Bóng lưng bền bỉ cao lớn của Lục Diệp trong vòng mấy cái hít thở liền biến mất ở khúc quanh.
Giang Đường trợn tròn mắt nhìn về phía Lục Diệp biến mất, một câu ‘Em cũng
muốn đi’ cắm ở trong cổ họng, không nói ra được cũng nuốt không trôi.
Lớp trưởng, tôi rõ ràng thấy cậu dùng tốc độ giống như bay để đi là có
chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đây chính là kỹ năng đặc biệt của học thần?
Hạ Văn thấy thế, vội kéo Giang Đường về hàng ngũ, vỗ vỗ đầu cô bày tỏ an ủi.
Lâm Nhược Vân cũng nói: "Không nên quá lo lắng, chỉ là bị cảm nắng mà thôi, sẽ không có chuyện gì lớn."
Nhưng mà trong lòng lại có chút nghi ngờ: Rõ ràng chỗ đứng của Thiển Thiển là giữa hàng thứ ba, mà vị trí của Lục Diệp là đứng đầu hàng thứ tư, cậu
ta làm sao đỡ được Thiển Thiển trước bạn nam đứng phía sau Thiển Thiển?
Bước chân của Lục Diệp như gió mà chạy tới phòng y tế, không cần hoài nghi,
ngay từ lúc biết thân thể Thiển Thiển không được tốt, anh liền tìm đường ngắn nhất để đi đến phòng y tế.
Trực ban chính là một bác sĩ nam khoảng ba mươi tuổi, mang một cái kính không gọng, đang ngồi đọc sách
trước bàn làm việc, thấy có người bị đưa tới cũng không gấp, trong lúc
huấn luyện, mỗi ngày học sinh bởi vì bị cảm nắng mà đưa tới đây, không bảy tám người cũng sẽ có ba bốn người, ông chỉ chỉ
giường bệnh phía sau rèm nói: "Đặt xuống đó đi."
Lục Diệp nghe vậy, cẩn thận từng li từng tí đặt Thiển Thiển lên giường bệnh.
Bác sĩ đi qua, đưa tay muốn cởi nút áo của Thiển Thiển.
Lục Diệp tay mắt lanh lẹ nắm được cổ tay của anh, lạnh lùng nhìn anh, giọng nói không quá hòa hảo: "Thầy muốn làm cái gì?"
"Muốn tôi làm gì?" Lực nắm của anh cũng không nhỏ, bác sĩ bị đau cũng có chút bốc hỏa, "Dĩ nhiên cảm nắng phải giảm nhiệt trước, em ấy mặc kín như
vậy làm sao giảm nhiệt được?"
Khóe miệng Lục Diệp không dễ phát
hiện mà rút rút, nhưng anh vẫn không buông tay ra. Đương nhiên anh biết
cảm nắng phải giảm nhiệt trước, nhưng nghĩ đến đôi tay này, tay của
người đàn ông muốn cởi áo của Thiển Thiển, anh cũng rất khó chịu.
Ánh mắt của bác sĩ liếc tới liếc lui giữa mặt Lục Diệp và Thiển Thiển, cũng đã hiểu đây là chuyện gì, ngay lúc đó vừa bực mình vừa buồn cười, bất
đắc dĩ nói: "Vậy cũng được, tôi không làm nữa, tôi đi lấy thuốc, cậu cởi áo giúp em ấy, như vậy được chưa?"
Lục Diệp lập tức buông lỏng tay ra.
Bác sĩ xoay người đi sang chỗ khác lấy thuốc, vẫn còn rất săn sóc kéo rèm.
Lục Diệp nhìn Thiển Thiển yếu ớt nằm trên giường bệnh, mỗi lần lấy hết dũng khí đưa tay ra, kết quả còn chưa đụng đến vạt áo của Thiển Thiển lại
rụt tay trở về, anh cảm thấy mình như vậy không tốt lắm, giống như lợi
dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng nếu như anh
không cởi, người đàn ông bên ngoài kia sẽ tới cởi, anh lại càng không
nguyện ý nhìn thấy tình huống này. . . . . . Lặp lại như thế mấy lần,
anh căng thẳng đến nổi lòng bàn tay cũng hiện đầy mồ hôi.
Đứng tư thế hành quân một tiếng dưới mặt trời chói chang không làm anh đỗ mồ
hôi, ôm một người hơn 40kg từ bãi tập vọt tới phòng y tế cũng không làm
anh đỗ mồ hôi, nhưng chỉ một vấn đề cởi áo nhỏ nhoi như vậy, lại làm anh khẩn trương không biết làm sao, đầu đầy mồ hôi.
Trong chốc lát, bác sĩ ở ngoài gõ gõ vài cái, hỏi "Cậu làm xong chưa, xong rồi tôi liền muốn vào."
Lúc này Lục Diệp mới phục hồi tinh thần lại, căng thẳng trả lời một câu
"Chưa, chờ một chút." Mới cắn răng, nhắm mắt lại đưa tay về phía trước. . . . . .
Sau đó liền chạm đến thân thể mềm mại của con gái.
Anh đỏ mặt cởi nút áo của Thiển, lại đỡ cô dậy tựa vào người mình, cởi quần áo quân sự ra.
Bởi vì mặc đồ quân sự rất nóng, bên trong Thiển Thiển chỉ mặc một chiếc áo
lót, áo lót đen trắng đã bị mồ hôi thấm ướt không sai biệt lắm, Lục Diệp chỉ không cẩn thận liếc một cái, liền. . . . . .
Mũi liền nóng lên, một giọt máu đỏ tươi chói mắt rơi lên áo trước ngực Thiển Thiển.
Lục Diệp cả kinh, phản ứng đầu tiên là rút khăn giấy trên bàn tới lau, kết quả. . . . . .
Khi trong lúc vô tình tay đè lên, khi xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến não. . . . . .
Máu mũi càng thêm sôi trào mãnh liệt.
Bác sĩ vén rèm lên lúc đi vào nhìn thấy chính là một bộ cảnh tượng: Đồ quần sự của Thiển Thiển đã bị cởi ra rồi, nhưng có mền che trước ngực, Lục
Diệp đứng ở bên cạnh, một tay dùng khăn giấy che mũi, trên mặt lộ ra đỏ
ửng mất tự nhiên.
Nhìn máy điều hòa đang thổi vù vù một chút, lại nhìn vết máu trên tờ giấy kia một chút, bác sĩ rất mịt mờ nói: "Hay là
tôi cho cậu một viên thanh nhiệt trừ hoả nhé."
Lục Diệp rầu rĩ đáp một tiếng.
Bác sĩ đưa lọ cồn và bông gòn cho Lục Diệp, trưng cầu ý kiến của anh: "Thoa lên huyệt thái dương và lòng bàn tay cho giảm nhiệt, tôi truyền dịch
cho em ấy. . . . . . Hay là truyền dịch cũng để cậu làm?"
Lục Diệp thật muốn, nhưng mà. . . . . .
"Tôi sẽ không truyền dịch."
Lục Diệp nói xong, liền ném khăn giấy dính máu vào thùng rác, lấy bông gòn thấm cồn lau trán cho Thiển Thiển.
Thật may sẽ không làm. Bác sĩ nghĩ thầm, ngay cả truyền dịch cậu ta cũng biết, vậy ông còn đứng ở chỗ này làm gì?
Sau khi lau cồn và truyền dịch, cuối cùng hơi thở của Thiển Thiển không còn gấp rút nữa.
Bác sĩ dặn dò một câu: "Chỉ cần em ấy tỉnh sẽ không sao nữa, cậu có thể ở
đây coi chừng em ấy, tôi đi viết giấy báo bệnh cho em ấy, thân thể của
em ấy quá yếu, trời nóng như vậy vẫn là không nên tham gia huấn luyện
nữa." Nói xong liền kéo rèm, trở lại chỗ ngồi tiếp tục xem sách.
Lục Diệp kéo một cái ghế ngồi ở trước giường bệnh coi chừng Thiển Thiển,
nhìn thấy Thiển Thiển không còn khó chịu nữa, lại nhìn lên nhìn xuống
ngực của cô, cuối cùng đỏ mặt chuyển mắt sang hướng khác, ánh mắt rơi
vào cánh tay cô để bên người.
Tay của cô nho nhỏ, da rất trắng, ngón tay vừa nhỏ vừa dài, móng tay cũng chăm sóc rất tỉ mỉ.
Quan trọng nhất là, tay của cô đang ở trước mắt anh.
Lục Diệp không tự chủ nuốt ngụm nước miếng.
Trải qua một trận đấu tranh kịch liệt trong lòng, cuối cùng Lục Diệp chậm
rãi, chậm rãi đưa tay ra, cầm bàn tay mềm mại như không có xương vào
trong lòng bàn tay.
Anh thở phào một hơi thật dài, máy điều hòa
24 độ trong phòng thổi không tan cảm giác nôn nóng lúc nãy, trong nháy
mắt như kỳ tích không còn sót lại chút gì nữa.