Bên ngoài Phiêu Hương Lâu, gần một trăm hán tử cưỡi ngựa to lớn xuất
hiện, bốn phía bá tánh lập tức bị dọa đến vội dìu già dắt trẻ trốn vào
trong phòng. Chưởng quầy Phiêu Hương Lâu càng sợ tới mức chỉ kém tè ra
quần. Lúc này, hắn đang bị vài tên hán tử từ Phiêu Hương Lâu kéo ra tới.
"Nói! Nhị đệ ta chết như thế nào!" Một đại hán đầu trọc, trên đầu có
xăm hình một bộ xương khô dữ tợn và cái rìu to, thanh âm như tiếng sấm
quát! Hắn có một đôi mắt to như mắt trâu, tròng mắt che kín tơ máu nhìn
chăm chăm chưởng quầy Phiêu Hương Lâu! Người này, chính là Quỷ Phủ Bang
bang chủ -- Quỷ Phủ!
Chưởng quầy sợ tới mức hai chân nhũn ra, vội vàng bẩm báo sự việc tỉ mỉ, không dám để sót nửa chữ!
"Lạc gia!" Quỷ Phủ nghiến răng nghiến lợi nói ra, đối với Vân Chỉ
Tịch, hắn ẩn ẩn suy đoán, vô cùng có khả năng là người của Vân gia. Mà
Vân gia thì Quỷ Phủ Bang không thể động, nhưng mà thù của huynh đệ thì
không thể không báo! Ngoài sáng làm không được vậy thì làm trong tối!
Còn về Lạc gia --
Nhìn bạch diện quân sư chết không
nhắm mắt, cả người thê thảm máu tươi đầm đìa, Quỷ Phủ cắn chặt răng, nắm tay nắm đến "Rắc rắc" rung động: "Lạc gia! Ta muốn tiêu diệt cả nhà
ngươi!"
Hắn gầm lên giận dữ như cuồng lôi vang dội, khiến tiểu hài tử giấu ở trong phòng gần đó phải "Oa oa" khóc lớn!
... ...
Vân gia nội bảo
Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh sắc mặt âm trầm, Vân Chỉ Tịch quật khởi ở Vân gia bảo đã thành thế không thể đỡ. Không chỉ được Mạc lão càng yêu
thích, Vân Ngạo Thành cũng từ Thập Nhị Tinh Vệ phái ra Vân Thất và Vân
Bát bảo hộ!
"Đại ca, cứ như vậy thì không phải chuyện
tốt!" Tam trưởng lão Vân Ngạo Nghĩa sắc mặt cũng rất khó xem, bọn họ trù tính lâu như vậy không thể bỏ dỡ ở chỗ này!
"Vậy ngươi có biện pháp nào?" Đại trưởng lão thanh âm âm lãnh, hắn đương nhiên
biết như vậy là không ổn, nhưng mà ở tộc hội ngày đó, nha đầu Vân Chỉ
Tịch biểu hiện quá mức xuất sắc, khiến cho những trưởng lão trong tộc
trước kia thiên hướng về hắn đều im lặng!
Tam trưởng lão sắc mặt trầm xuống: "Thật sự không được thì giết chết đi!"
"Giết cái rắm, có Vân Thất và Vân Bát thì có thể là nói giết là giết được sao?" Vân Ngạo Danh cả giận nói.
"Chúng ta không được, người của Quỷ Tông có thể nha!" Tam trưởng lão không cam lòng.
"Câm miệng! Người Quỷ Tông bụng dạ khó lường, ngươi bớt qua lại với
bọn họ! Chờ xem, thời điểm cuối năm thế gia đại bỉ, ta nhất định sẽ
khiến lão già Vân Ngạo Thành khiếp sợ!" Vân Ngạo Danh âm trầm trầm nói!
"Dạ, đại ca! Bất quá ta nghe nói, người của Quỷ Tông gần đây hình như
cùng Quỷ Phủ Bang đang lén lút làm cái gì đó, ở Huyện Thanh Thành rất ồn ào, bằng không chúng ta......"
"Bớt xen vào việc người khác, ngươi có sức thì giúp ta dạy mấy cái tôn tử không biết cố gắng kia đi!"
... ...
Những việc đó Vân Chỉ Tịch hết thảy không biết. Nàng chỉ biết là có
Hỏa Linh Quả, chờ nàng giúp phụ thân chữa khỏi thương thế thì có thể
dùng dược lực thuộc tính hỏa của Hỏa Linh Quả giúp phụ thân bồi bổ kinh
mạch! Cứ như vậy, phụ thân nhiều năm kinh mạch khô héo có lẽ có thể hoàn toàn khôi phục!
Đáng tiếc chính là, Lạc gia chủ không
phải hỏa hệ võ giả, cho nên lúc trước hắn ăn Hỏa Linh Quả không chỉ là
phí phạm của trời mà còn có hại.
Linh khí của linh quả
đạt 500 năm rất lớn, cho nên lần thực nghiệm này có thể nói là thu hoạch lớn với Vân Chỉ Tịch. Không chỉ kiểm nghiệm y thuật của mình, lại kiếm
được một cái bảo bối.
"Chỉ là tình huống của cha tình
huống còn phức tạp hơn Lạc gia chủ, hôm nay ta dùng hết Huyền Kính, cũng chỉ miễn cưỡng cứu trị Lạc gia chủ. Nếu muốn trị thương tật của cha vẫn là không được. Bất quá có thể giả thiết một vài phương án trị liệu, sau đó từng bước một tới hoàn thành. Loại này phương pháp có được hay
không, còn cần phải thực nghiệm." Vân Chỉ Tịch thầm nghĩ, cuối cùng
quyết định tạm thời không chạm đến thương thế của phụ thân.
Rốt cuộc Vân Nhất Minh bị thương đã mười mấy năm, khác xa Lạc gia chủ.
"Đôi mắt tâm linh khá ổn, nhưng khi thi triển Bàn tay thần thánh thì
cần tiêu hao lượng lớn Huyền Kính. Cho nên y thuật của ta vẫn như cũ có
cực hạn, chỉ có đề cao tu vi mới là căn bản." Vân Chỉ Tịch trải qua lần
thí nghiệm này đã nhìn ra lợi và hại của đôi mắt tâm linh và bàn tay
thần thánh tay.
Nghĩ đến đây, nàng đang muốn tiến vào Linh Lung Tiên cảnh tu luyện thì bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa phòng .
"Kẹt --" Cửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, một bóng dáng trắng như tuyết thong thả ung dung tiến vào. Lúc này hắn đi vào từ đại môn chứ không
như lúc trước chẳng biết từ chỗ đi vào.
"Không biết gõ cửa sao?" Vân Chỉ Tịch tức giận nói.
"Ngươi không phải đã biết sao?" Dung Hoàng nói, đã đóng tới cửa đi về phía nàng.
Vân Chỉ Tịch vô ngữ trừng hắn một cái, cũng biết hắn lúc này xem như
chào hỏi. Nếu không bằng thói quen đi tới vô ảnh đi vô tung thì nàng căn bản không thể phát hiện hắn đã tới.
"Đưa tay ra đây." Dung Hoàng đi đến trước mặt Vân Chỉ Tịch, há miệng nói.
Vân Chỉ Tịch hơi giật mình, không chỉ không đưa tay ra mà còn đem đôi
tay giấu ở sau người, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi giám thị
ta?!"
Dung Hoàng không nói, thấy nàng đang bình thường
bỗng nhiên toát ra khí lạnh, mày kiếm thon dài hơi hơi nhíu một chút,
tựa giải thích nói: "Không phải giám thị."
"Còn không thừa nhận?" Vân Chỉ Tịch trừng mắt hắn, trong lòng tự nhiên thấy tức giận.
Dung Hoàng thấy trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, hình như có một tia
bị tổn thương thì ngẩn ra. Vốn dĩ hắn không có giám thị, chỉ là trên
người nàng có ấn ký hắn để lại. Trên người nàng có dao động kỳ dị, hắn
thường xuyên có thể cảm nhận được. Bất quá có đôi khi lại bị ngăn cách,
cũng không biết nàng dùng biện pháp gì. Hắn đương nhiên không biết, hắn
cảm giác bị ngăn cách là khi Vân Chỉ Tịch ở Linh Lung Tiên Cảnh.
"Không cần tức giận, ta chỉ là cảm giác được thay đổi trên người của
ngươi, cho nên dùng thần thức xem xét." Dung Hoàng nhịn không được nói
rõ ràng hơn, hắn cảm thấy nếu cùng nàng nói rõ ràng thì hậu quả nhất
định sẽ thực phiền toái.
Vân Chỉ Tịch cúi mặt, trên mặt không có dao động, trong lòng lại khiếp sợ không thôi! Hắn chỉ dùng
thần thức xem xét liền biết tay nàng có dị thường! Gia hỏa này rốt cuộc
tu vi tới đâu rồi?!
"Đưa tay ra đây, được không?" Dung Hoàng hỏi lại, trong giọng nói nhiều một phần mềm mại mà không hề biết.
Vân Chỉ Tịch tay ở sau lưng nắm chặt, nhưng mà không chịu đưa ra.
"Ngươi làm gì?!" Vân Chỉ Tịch tức tối ngẩng đầu, nhìn đến chính là cái cằm thanh nhuận như ngọc của hắn. Lúc này nàng đã bị hắn ôm trọn vào
lòng, bàn tay cầm lấy đôi tay nàng nắm chặt nhau ở sau lưng.
"Ta nhìn một chút." Dung Hoàng mở bàn tay nàng ra, chậm rãi nghiêm túc đánh giá lòng bàn tay.
Vân Chỉ Tịch vô pháp giãy giụa, chỉ có thể bị hắn ôm chặt! Khuôn mặt
xinh đẹp đối diện ngực của hắn, không khí hô hấp đều là phạn hương thanh nhã trên người hắn. Mùi hương ấy cực kỳ thoải mái, dường như muốn dập
tắt ngọn lửa trong lòng nàng.
Hắn vì để dễ dàng xem tay nàng, lại xoay người nàng lại, để lưng nàng chạm vào khuôn ngực rộng
lớn của hắn, như vậy hắn có thể cầm tay nàng để trước mặt xem xét.
Vân Chỉ Tịch đã chết lặng, cũng không thèm rút tay mình ra, hắn nếu muốn xem liền xem cho đã đi.
"Đem linh khí đều tập trung ở lòng bàn tay, lại lấy Huyền Kính chuyển
tới đầu ngón tay." Đôi mắt đen của Dung Hoàng ngưng đọng, ngón tay thon
dài như ngọc nhẹ nhàng chạm qua mỗi một ngón tay của nàng. Sự đụng chạm
này khiến ngón tay Vân Chỉ Tịch hơi ngứa, phản xạ run run.
Tay nàng vừa đẹp lại vừa mềm, ngón tay như búp sen, mềm mại như bông.
Hắn nắm tay nàng trong tay mình làm đáy lòng hắn có một cảm giác thật kỳ lạ.