Phượng Cửu đặt chén trà xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười
nhàn nhạt, nàng biết mấy nam tử trẻ tuổi phía sau kia đang nhìn
nàng không chớp mắt.
Nàng đưa mắt nhìn mấy nam nhân trung
niên đang ngồi trong sảnh, cuối cùng nhìn về phía nhị thúc công kia,
cười nói: “Nhị thúc công có lòng, bây giờ mọi thứ trong phủ bọn ta đều
ổn cả, cũng không cần thúc thúc đến quản lí thay Phượng gia bọn ta.”
Giọng của nàng hơi ngừng, mang theo chút thờ ơ: “Huống hồ, tuy mọi người là
người Phượng gia, nhưng Phượng phủ từ thời gia gia, các vị trưởng bối đã dọn ra ăn riêng ở riêng cả rồi. Nên chuyện của Phượng gia bọn ta, nhị
thúc công không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.”
“Ngươi nói gì
vậy? Có người nói chuyện với trưởng bối giống như ngươi sao?” Hắn nói
với giọng điệu không vui, khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn cũng trầm
xuống, rõ ràng là không ngờ nàng chỉ là tiểu bối lại dám nói chuyện
với bọn họ như vậy.
“Phượng Tiêu cũng đã ngã xuống rồi, ngươi xem, ngay cả một đứa nhóc cũng không có quy củ.” Đám người đàn ông
trung niên ngồi hai bên cũng trầm giọng nói, ánh mắt chỉ trích nhìn
Phượng Cửu.
Mà mấy nam tử trẻ tuổi đứng đó thì lại đang suy
nghĩ, nếu bọn họ có thể nhập vào dòng chính Phượng phủ thì sau này
cũng có thể thân cận thêm với tiểu đường muội này. Còn có thế lực của
Phượng vệ, nếu do người của chi thứ hai quản lý thật, thì coi như chi
thứ hai của bọn họ thật sự đã có thể đoạt quyền rồi.
“Ha ha...”
Nghe từng lời lời chỉ trích của bọn họ, Phượng Cửu cười khẽ một tiếng. Nàng
hơi dựa vào đằng sau ghế ngồi, tay nâng sợi tóc rũ ở bên cạnh lên nghịch nghịch rồi thưởng thức. Vẻ mặt mang theo mấy phần thờ ơ, phong thái
lười biếng cũng theo đó tỏa ra.
Dường như tiếng cười của nàng vừa vang lên, khí tức cả người cũng bắt đầu thay đổi. Nếu nói ban nãy nàng
ngoan hiền như một con mèo nhỏ, khiến người ta cảm thấy yếu đuối có thể
lấn lướt, thì lúc này nàng lại lười biếng như một con sư tử đang say
giấc, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng, một luồng khí lạnh từ dưới chân dâng lên khiến bọn họ
đứng ngồi không yên.
“Ngươi cười gì đấy?” Bởi vì bị nụ cười của nàng dọa sợ, một người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
Phượng Cửu khẽ chớp mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn họ, khóe môi hơi cong
lên: “Đương nhiên là cười các ngươi không biết tự lượng sức mình rồi!”
Lời nàng vừa nói ra khiến mọi người xấu hổ một lúc, chỉ thấy lão giả
kia nặng nề gõ gậy xuống mặt đất, lớn tiếng quát lên: “Đối với
trưởng bối mà lại vô lễ như vậy! Ngươi thật láo xược! Gọi gia gia ngươi ra đây! Ta muốn hỏi xem hắn dạy dỗ tiểu bối như thế nào mà lại để cho
một tiểu bối không đặt trưởng bối vào mắt như vậy.”
Rõ ràng,
Phượng Cửu thấy vẻ mặt của mỗi người họ đều rất tham lam, nhưng lại làm
ra dáng vẻ hiên ngang chính nghĩa, nên vô cùng chướng mắt.
Ngón
tay trắng nõn tinh tế của nàng gõ nhẹ lên bàn, thấy từng người họ lộ ra
vẻ mặt không cam lòng, tất cả đều muốn chiếm đoạt Phượng phủ của
nàng. Nghĩ vậy, khóe môi cong nhẹ thành một nụ cười, trong mắt bỗng lóe
một tia gian xảo, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần lười
biếng của nàng vang lên.
“Các ngươi đã nói muốn giúp chúng ta
quản lý Phượng phủ, thì chắc hẳn phải có vài phần thực lực. Nếu không,
đừng nói gia gia ta không chịu giao quyền lớn của Phượng phủ ra, ngay cả ta cũng không đồng ý, chứ đừng nói đến Phượng vệ của Phượng phủ bọn
ta.”
“Có điều...”
Giọng của nàng hơi ngừng, mỉm cười nhìn bọn họ.
Nghe thế, con ngươi của những người trong sảnh sáng lên, trong mắt bắn ra
tia sáng nhìn về phía nàng, vội vàng hỏi: “Có điều gì?”