“Diêm chủ, lúc ngủ ta không mặc quần áo đâu…”
Bước chân hắn dừng lại, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, âm thanh giống như rượu ngon khiến người ta say đắm: “Không sao, bổn quân
không ngại.”
Nàng cười híp mắt giống như hồ ly: “Biết
Diêm chủ đến đây, sao ta dám không mặc quần áo chỉnh tề? Vì
vậy tối nay ta cố ý mặc sẵn quần áo để chờ Diêm chủ.”
“Chờ bổn quân?”
Hắn đi đến bên giường, dừng chân lại, từ trên cao nhìn xuống nữ
nhân đang ngồi ôm chăn ở trên giường. Mặc dù nàng vẫn mặc một
thân nam trang nhưng bởi vì đang nghỉ ngơi nên tóc nàng vẫn buông
xõa.
Nhìn những sợi tóc đen nhánh buông xõa của nàng,
còn có mấy sợi rũ xuống ở một bên mặt khiến cho nàng càng
trở nên quyến rũ, hắn không nén nổi tâm tư ẩn giấu trong lòng.
Thấy vậy, sắc mặt Diêm chủ tối sầm lại, không
hiểu là do đầu óc của nàng chậm chạp hay do hắn tỏ tình chưa
đủ thành ý?
Diêm chủ thấy Phượng Cửu đang dùng gương mặt vô tội nhìn hắn, dường như nàng không hiểu tại sao hắn lại
tức giận, vì vậy hắn cũng có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt hắn lập tức thay đổi, hắn đột nhiên cúi đầu, đè nàng xuống
giường.
"Ngươi làm gì đó!"
Hành động diễn ra bất ngờ của hắn làm nàng
sợ, hai mắt nàng trừng lên, theo bản năng chống hai tay lên lồng ngực
hắn không để hắn đè xuống. Nhưng hơi thở nam tính bất ngờ sát lại gần,
khuôn mặt tuấn tú đầy mị lực đột ngột phóng to trước mặt, khiến cho
trái tim vừa hạ xuống của nàng đột ngột nhảy dựng lên.
Ánh mắt sâu xa của Diêm chủ chăm chú nhìn nàng, hai tay chống hai bên người
nàng, cả người phủ lên người nàng, vây nàng dưới thân không để nàng trốn thoát.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, nghe thấy mùi thuốc tươi mát thuộc về nàng, ánh mắt của hắn sâu dần, yết hầu chuyển động, giọng
nói trầm thấp mang theo từ tính (*), hơi khàn vang lên: "Ngươi thật sự
không biết bản quân muốn gì sao?"
Phượng Cửu nhìn thấy khuôn mặt
tuấn tú phóng to sát mặt nàng, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ
giọng nói: "Chuyện này… Diêm chủ, hai ta đều là nam, nếu ngươi ép ta lên giường thì quả thật không tốt lắm, để người ta nhìn thấy sẽ hiểu
lầm đó…”
Tuy nàng cảm thấy hắn rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng toàn thân người đàn ông này chứa đầy hơi thở nguy hiểm. Nàng sợ nếu chọc
phải thì về sau sẽ gây phiền toái cho mình. Huống hồ nàng không thể nào nhìn thấu sức mạnh của hắn, đánh cũng đánh không lại, nên tốt nhất
vẫn không nên có bất cứ quan hệ gì với hắn.
"Ngươi là nam sao?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn xẹt qua một nụ cười, lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức không thể nào phát hiện.
"Đương nhiên!"
Nàng cao giọng nói, nhưng đang ở vị trí bên dưới nên giọng nói và phong độ không đủ mạnh mẽ.
Diêm chủ nhìn dung nhan tinh tế tuyệt đẹp dưới thân mình, hô hấp càng thêm nặng nề.
Khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của nàng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn, trơn bóng mọng nước của nàng
nói một hồi, hắn nhận ra bản thân hắn hoàn toàn không nghe nàng nói gì,
vì tất cả lực chú ý đều nằm trên cánh môi ướt át, kiều diễm, thoạt nhìn
hết sức xinh đẹp của nàng.
Thật muốn hôn lên, nếm thử mùi vị đó…
Suy nghĩ trong đầu, cộng với thôi thúc trong lòng khiến hắn thật sự làm như vậy, cả người hắn dần dần hạ thấp xuống, ánh mắt sâu thẳm càng
lúc càng nóng bỏng của hắn rơi trên đôi môi mê người kia.
Phượng Cửu ngây dại!
Thấy khuôn mặt hắn thấp dần xuống, nàng giật mình mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Người đàn ông này thật sự là đại thúc ria mép bất tỉnh vì bị nàng không cẩn thận hôn trúng trong rừng Cửu Phục kia sao?
Từ khi nào hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy?
Mắt thấy đôi môi mỏng gợi cảm sắp hôn lên môi nàng, hai tay chống trên lồng ngực hắn của nàng bỗng nhiên vô lực, làm cách nào cũng không đẩy hắn
ra được, giống như một ngọn núi lớn đè xuống. Thấy vậy, ánh sáng trong
mắt nàng vừa chuyển, lập tức lên tiếng.
"Đại thúc!"
Tiếng
đại thúc này quả nhiên làm Diêm chủ ngơ ngẩn cả người, ánh mắt vốn chỉ
rơi trên môi liền nhích lên một chút, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tủi
thân đang nhìn hắn của cô gái nhỏ, tựa như hắn đã làm chuyện gì đó vô cùng độc ác.
Dù da mặt hắn dày đến đâu thì lúc này cũng không tiện tiếp tục nữa.
"Đại thúc, tuy ngươi thích nam sắc, nhưng cũng không nên xuống tay với ta!
Ta chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, là cỏ non mới ló đầu ra ngoài,
ngươi còn không biết xấu hổ muốn ăn ta sao?"
Nghe đến lời này, khóe miệng Diêm chủ không nhịn được giật giật, gương mặt tuấn tú cũng
tối sầm lại, ánh mắt hắn lành lẽo quét qua vẻ mặt vô tội của cô gái
nhỏ, khí nóng giống như nghẹn trong bụng không phát ra được.
"Ý của ngươi có phải là con trâu già như bản quân đây không nên ăn cây cỏ non như nhà ngươi sao?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
Nếu có thể, hắn quả thật muốn bóp chết cô gái nhỏ luôn khiến người ta tức chết này.
***
(*)Từ tính: Giọng nói trầm ấm, cuốn hút giống như lực hút của nam châm.
"Ha ha, ta cũng đâu có nói như vậy."
Nàng ngượng ngùng cười,
thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt có vẻ xấu hổ thì vội nói: "Mau
đứng dậy đi, hai người đàn ông làm như vậy rất dễ khiến người
khác hiểu lầm!”
Nghe đến đây, Diêm chủ bực bội nở nụ cười, lui lại từng bước, sau đó lấy một vật trong không gian ra, nhét thẳng vào
ngực nàng, còn hắn thì đen mặt xoay người bỏ đi.
Phượng Cửu
giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã sờ trúng cái đầu đầy lông mềm
mại nên lập tức cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt không khỏi sáng rực lên: "Ồ? Đây là chó con sao? Đẹp quá đi!"
Con vật trắng mềm bụ bẫm trong lòng giống y như một quả cầu thịt, bộ lông xù trắng như tuyết.
Lúc này, đôi mắt xanh biếc của nó đang trừng lên nhìn nàng chằm chằm.
Thân hình nhỏ bé của nó làm ra dáng vẻ hung ác như vậy khiến cho
nàng không nhịn được, lập tức đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại
của nó.
"Chó con!"
Nàng mừng rỡ gọi, chợt nghĩ đến Diêm chủ hình như đã xoay người rời đi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Thật không ngờ hắn
lại có thể tặng chó con cho mình để làm sủng vật." Nàng tự mình lẩm bẩm, cũng không tiếp tục để ý đến hắn nữa mà chỉ tập trung vuốt ve bộ
lông của chó con, cười híp mắt nói: "Đã có Lão Bạch rồi, vậy gọi ngươi
là Tiểu Bạch thì thế nào?"
Vừa dứt lời, hình như lại nhớ tới gì đó, nói thêm: "Hình như Tiểu Bạch không ổn lắm, Tiểu Bạch là tên cũ của Lão Bạch!"
"Ừm, cứ gọi ngươi Cầu Cầu là được rồi." Nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, quyết định tên cho nó.
Mà Phượng Cửu đang ôm Cầu Cầu cũng không thấy được đôi con ngươi xanh lam
của nó đang nhìn nàng đầy phẫn nộ, nhưng nó lại không dám làm gì
nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một “con chó nhỏ”.
Hôm sau, lúc Lãnh Sương thấy chủ tử nhà mình ôm trong lòng một quả cầu thịt đi ra
ngoài thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ nói: "Chủ tử,
đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."
Phượng Cửu ngồi xuống, vừa ăn vừa
đút một ít cho Cầu Cầu, nhưng thấy nó kiêu ngạo quay đầu, rõ ràng là rất xem thường đồ ăn này.
Thấy vậy, nàng cũng không để ý, ăn sáng
xong thì đưa Cầu Cầu cho Lãnh Sương chăm sóc, tự mình đi đến tiền viện,
định tâm sự với Kha hội trưởng chuyện sau này.
Trong đại sảnh…
"Ha ha, Quỷ Y lão đệ, đệ tới rồi, lại đây ngồi đi."
Kha hội trưởng bày trà và điểm tâm lên, đợi sau khi Phượng Cửu ngồi xuống
rồi mới nói: "Lần này chợ đen của chúng ta thật sự phải cảm ơn đệ. Nếu không phải đệ, năm nay cũng không thể lấy được hạng nhất. Nhưng điều
làm Kha mỗ áy náy nhất là việc để cho Quỷ Y lão đệ bị người Diêm điện
bắt đi, khiến đệ hoảng sợ…"
Vừa dứt lời, hắn cười nhìn Phượng Cửu, nói: "Ta đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, là vì tạ ơn Quỷ Y lão đệ."
Sau đó hắn vỗ tay mấy cái, liền thấy hai người hộ vệ bưng khay vào.
Phượng Cửu nhìn, thấy trên khay đang phủ vải đỏ, cũng nhìn không ra là cái gì, nàng cũng không lên tiếng nhưng khóe môi lại chứa đựng ý cười, lẳng lặng nhìn.
Kha hội trưởng tiến đến xốc vải đỏ lên, cười nói
với Phượng Cửu: "Đây là san hô hồng ngọc dưới đáy biển, là san hô cực
phẩm, có thể dùng để thưởng thức, cũng có thể dùng để an thần. Hơn
nữa, san hô hồng ngọc này có linh lực dồi dào, bày trong phòng ngủ hoặc nơi tu luyện có thể giúp tăng tu vi…”
"Cảnh đẹp ý vui, quả thực
là đồ tốt." Phượng Cửu gật đầu, ánh mắt dừng trên san hô hồng ngọc đep
đẽ kia, sau đó liếc nhìn về phía khay thứ hai.
"Ha ha, còn cái
thứ hai này là Tuyết Y Thiên Tằm, do ta cố ý tìm cho đệ." Hắn xốc vải đỏ lên, lộ ra một bộ y phục màu trắng bạc nhìn giống như nhuyễn giáp (*).
***
(*) Nhuyễn giáp: Là một loại áo giáp sắt có công dụng phòng thủ.
Tuy làm bằng sắt nhưng tương đối mềm mại, không bị thô cứng như
áo giáp sắt chuyên dụng của binh lính bình thường.
Kha hội trưởng nhìn nhuyễn giáp Tuyết Y Thiên Tằm rồi nói: "Thật ra
đây chỉ là một món pháp bảo có khả năng phòng ngự. Nó có thể cản ba lần công kích của tu sĩ Kim Đan, có thể ngăn một lần công kích của tu sĩ
Nguyên Anh. Chỉ cần mặc lên người, nó sẽ hoàn toàn tự động phóng to hoặc thu nhỏ kích cỡ sao cho vừa người. Có Tuyết Y này trong tay, sau này
nếu lão đệ gặp nguy hiểm cũng có thêm một phần bảo vệ."
Thấy hai
lễ vật này, thần sắc trên mặt Phượng Cửu dịu dàng thêm một chút, nhìn về phía Kha hội trưởng, chắp tay nói: "Hai lễ vật này chắc đã khiến Kha
huynh tốn không ít công sức, ta ở đây xin đa tạ trước."
Nghe hắn
nói một câu Kha huynh, Kha hội trưởng mừng rỡ trong lòng, cười ha ha lên tiếng: "Lão đệ thích là tốt rồi, thích là tốt rồi."
Nói xong,
lại lấy môt món đồ từ ống tay áo ra, cười nói với Phượng Cửu: "Hai món
này là tạ lễ, còn cái này là thù lao cho việc lần này lão đệ đã giúp
chợ đen lấy hạng nhất..."
"Lão đệ xem đi!" Bàn tay hắn mở ra, lộ ra một con thuyền tinh xảo, nhỏ bé tráng lệ.
"Đây là..." Phượng Cửu kinh ngạc nhìn hắn.
"Ha ha, đây là một món pháp khí phi hành thượng phẩm, có thể biến lớn có
thể biến nhỏ, có thể chứa hơn trăm người. Trong này, thiết bị đầy đủ,
toàn bộ những thứ cần dùng đều có, nó được gọi là phi thuyền Hào Hoa."
Kha hội trưởng nhìn sự kinh ngạc trong mắt nàng, cười nói: "Có chiếc phi
thuyền này, lão đệ muốn quay về Diệu Nhật quốc lúc nào cũng được. Không
chỉ có vậy, trong các nước dưới cấp năm thì ai sở hữu phi thuyền này chỉ cần đăng kí một chút là có thể tùy ý ra vào.”
Phượng Cửu nhận lấy rồi quan sát, mặt đầy ý cười: "Vậy thì ta nhận..."
Thứ này giống như máy bay ở hiện đại, muốn đi đâu cũng tiện, thế thì tốt
quá rồi! Dựa vào giá cả của pháp khí ở nơi này, chiếc phi thuyền này
có thể được xem là vật vô giá. Dù sao ngay cả hoàng thất của Diệu Nhật
quốc cũng không có vật xa hoa như vậy.
Nhận được lễ vật quý giá
như vậy làm cho Phượng Cửu cảm thấy hơi ngại. Vì vậy, nàng lấy một
chiếc bình nhỏ từ trong nhẫn không gian ra: "Kha huynh, đây là Ngưng
Linh dịch do ta điều phối. Kha huynh tìm một thời điểm thích hợp mà
dùng, nó có thể giúp huynh đột phá phẩm cấp lúc này."
"Ngưng, Ngưng Linh dịch ư?"
Nghe thế Kha hội trưởng hơi kích động. Hắn ở chợ đen nên biết được trong số thuốc nàng điều chế ra gần đây có một loại tên là Ngưng Linh dịch. Sau
khi Thường thành chủ uống một lọ thuốc này không lâu thì đột phá cánh
cửa tu vi tầng thứ chín. Dù hắn là hội trưởng chợ đen thì trong khoảng
thời gian này cũng chỉ nghe nói đến Ngưng Linh dịch, chứ chưa được nhìn
thấy. Nhưng không nghĩ tới, nàng vừa ra tay thì đã đưa cho hắn một lọ
Ngưng Linh dịch…
Phượng Cửu mỉm cười: "Đúng vậy, là Ngưng Linh dịch. Thật ra, ta còn muốn phiền Kha huynh một việc."
Kha hội trưởng cầm Ngưng Linh dịch trong tay, vẻ mặt vừa kích động, vừa có chút hốt hoảng.
Hắn vừa nghe thấy Phượng Cửu có việc nhờ hắn thì lập tức hỏi:
"Chuyện gì? Mời lão đệ nói, chỉ cần vi huynh có thể làm được thì nhất
định sẽ không chối từ."
Hắn biết nếu có thể có quan hệ tốt với Quỷ Y thì sau này sẽ có rất nhiều ích lợi, chẳng hạn
như Ngưng Linh dịch trong tay hắn...
Ngưng Linh dịch! Đây chính là thần dược thăng cấp, một lọ Ngưng Linh dịch ở bên ngoài cũng đủ
khiến cho người ta tranh nhau đến vỡ đầu. Bây giờ đừng nói nàng có
một chuyện cần hắn giúp, dù là mười chuyện hắn cũng làm đến cùng.
"Ta cần một vài thư tịch liên quan đến luyện đan, mong Kha huynh tìm giúp..."
"Ha ha, chuyện này không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ đưa cho đệ."
Hắn sảng khoái đáp lời, việc này đối với hắn cũng không phải là việc
khó khăn gì. Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt hắn lập tức sáng lên nhìn
thiếu niên áo đỏ trước mặt, khẽ hỏi: "Lão đệ, lẽ nào đệ còn là một vị
luyện đan sư hay sao?"
Phượng Cửu cười nói: "Dược tễ và luyện đan cũng cùng một phái, học thêm một ít mà thôi, ta nghĩ cũng không khó lắm."
"Ha ha, với tài năng thiên phú của lão đệ, ta tin đệ nhất định sẽ trở thành một luyện đan sư xuất sắc. Đệ yên tâm, chuyện thư tịch cứ giao cho ta." Hắn vỗ ngực nói, sau đó sai hai hộ vệ đặt mọi thứ sang một bên, để cho Phượng Cửu cất vào trước.
Nghĩ một lúc, hắn nói thêm: "Hôm qua, lúc chạng vạng tối, sau khi trở về có không ít người muốn đến thăm hỏi lão đệ, nhưng đều bị ta cản ở ngoài. Chuyện lão đệ một mình đối chọi với Liễu gia, ta tin rằng không lâu nữa chuyện này sẽ truyền ra ngoài, chắc chắn danh tiếng Quỷ Y của lão đệ sẽ càng thêm nổi tiếng."
Hắn nhìn Phượng Cửu tuấn tú vô song, một thân hồng y trước mặt, trong mắt đều là vẻ khen ngợi: "Thật không nghĩ tới, lão đệ không chỉ xuất sắc ở phương diện dược tễ, đến cả tu vi cũng xuất sắc như vậy. Hơn nữa dung mạo cũng thuộc loại ít người có thể sánh bằng, quả thật là trời cao hậu đãi!”
Nghe hắn tán thưởng không ngừng, trên mặt Phượng Cửu cũng có thêm mấy phần ý cười, nàng nói: "Kha huynh, nếu có người tới thăm, huynh hãy giúp ta từ chối. Gần đây ta không muốn gặp người khác, rất phiền phức."
Trở lại trong viện, trong lòng nàng vui vẻ lấy phi thuyền Hào Hoa ra cho Lãnh Sương xem: "Ngươi xem, đây là pháp khí phi hành, sau này chúng ta cũng có thể tự mình trở về. Chiếc thuyền nho nhỏ này lại có thể chứa hơn trăm người. Ta vừa mới xem thử, bên trong cái gì cũng có, quả thật là đồ tốt!"
"Chủ tử định trở về sao?"
Lãnh Sương cũng đến cạnh bàn, sau khi nhìn thấy chiếc phi thuyền nhỏ thì hỏi một tiếng.
"Chuyện này không vội, ta vẫn còn chuyện muốn làm. Được rồi, ngươi lấy bản đồ Thanh Đằng quốc lại đây giúp ta." Nàng nói rồi nhìn thoáng vào trong viện, thấy con vật nhỏ kia đã ngồi trước cửa nhìn nàng, không khỏi nở nụ cười.
"Cầu Cầu, lại đây." Nàng vẫy tay gọi nó.
Lãnh Sương đáp một tiếng rồi ra ngoài, tìm giúp nàng một tấm bản đồ của Thanh Đằng quốc.
Vật nhỏ tròn xoe với bộ lông xù trắng muốt ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm nàng, sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi đi tới bên chân của nàng.
"Ngoan quá…”
Phượng Cửu cười khanh khách bế nó lên, đặt lên bàn vò vò bộ lông của nó rồi nói: "Nhìn chẳng giống chó con lắm, trông có vẻ giống tiểu linh thú hơn."
“Gừ!”
Cầu Cầu giật khóe miệng “gừ” một tiếng, liếc mắt nhìn nàng rồi nằm gục xuống bàn không để ý đến nàng nữa.
"Vật nhỏ này, khinh thường ta sao?”
Nàng cười khẽ rồi gõ nhẹ vào đầu nó, không khỏi suy nghĩ, Diêm chủ tặng cho nàng vật nhỏ này, vả lại cũng không truy cứu chuyện nàng lấy mất nhân sâm nghìn năm của hắn, có phải nàng nên làm chút gì đó không nhỉ?
Nghĩ đến chuyện Diêm chủ và đại thúc là cùng một người, nàng không khỏi than nhẹ. Nói xem, sao trên đời này có thể có nhiều người trúng hàn độc ngàn năm như vậy chứ? Nàng sớm đã đoán được hai người này có thể có chút liên quan với nhau, nhưng không ngờ rằng hai người lại là cùng một người.
Còn ở bên kia, trong sân viện lại là một khung cảnh khác...
Hai người Khôi Lang và Ảnh Nhất canh giữ bên cạnh thấy chủ tử bọn họ đang ăn sáng thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Ra bên ngoài, Ảnh Nhất nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói chủ tử có chuyện gì vậy? Đêm qua ngài ấy đến tìm Quỷ Y, sao lại mang bộ mặt tức giận trở về? Chẳng lẽ Quỷ Y không dịu dàng hòa nhã với chủ tử sao?"
Khôi Lang nhìn vào bên trong, nhỏ giọng trả lời: "Chắc là tặng đồ không đúng. Ngươi nói xem, dù Quỷ Y là một thiếu niên, nhưng cũng là đàn ông mà! Chủ tử lại tặng cho hắn cục cưng nhỏ đó… chẳng phải là đầu đất sao?"