Khi nhìn thấy ánh sáng quỷ dị từ trong mắt nàng, trong lòng nam tử trung niên bất chợt run lên, có chút bất an.
"Ca, ngươi đi nhìn xem nơi này có địa lao hay cái gì tương tự hay không."
Phượng Cửu cười híp mắt, trong mắt lập loè ánh sáng hưng phấn.
"Được." Quan Tập Lẫm tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức
làm theo lời nàng nói, nhanh chóng tìm trong nhà ngoài sảnh một lần.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Rất nhanh, ngươi sẽ biết." Phượng Cửu cười nhẹ nhàng, không lâu sau, đã nhìn thấy Quan Tập Lẫm quay về.
"Tiểu Cửu, nơi này không có địa lao, tuy nhiên có một cái lồng sắt, giống như là để người dùng."
"Vậy hãy ném hết bọn họ vào trong lồng sắt." Nàng ra hiệu, để hắn mang nam
tử trung niên đi trước. Sau đó nàng cho mấy người khác ăn dược vào, lúc
này mới kéo người đi ở phía sau.
Đưa tất cả bọn họ tiến vào lồng
sắt và khóa lại. Phượng Cửu chuyển đến ghế dựa và tìm vị trí chờ xem
kịch vui. Sau đó, giống như nhớ tới cái gì, nhìn thoáng qua ca ca tiện
nghi bên người, chớp chớp mắt: "Ca, ngươi cũng muốn xem?"
"Xem cái gì?"
Quan Tập Lẫm mang vẻ mặt không rõ nguyên do, hắn chỉ nhìn thấy nàng đem tất
cả mấy người vào trong lồng sắt, còn dọn ghế dựa ngồi xem ở chỗ này,
nhưng rốt cuộc lại không biết đang xem cái gì.
Nghe những lời
này, Phượng Cửu có chút ngượng ngùng cười: "Cũng không có gì, ca, ngươi
ra thủ bên ngoài viện, cẩn thận còn có người của bọn họ tiến vào." Trước hết vẫn nên tống cổ hắn ra ngoài, bằng không, sẽ ô uế tâm hồn trong
sạch của hắn.
"Được, vậy ngươi ở nơi này cẩn thận một chút, nếu
như có chuyện gì thì hãy gọi ta." Hắn gật gật đầu, không nghi ngờ gì lập tức đi ra ngoài, thủ ở bên ngoài viện.
Thấy vậy, nàng mới nở nụ cười và quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên ở trong lồng sắt, nói: "Hiện tại nếu ngươi nói vẫn còn kịp, ta nói, có thể khiến ngươi chết nhẹ
nhàng một chút."
Ngay khi giọng nói rơi xuống, ánh mắt xẹt qua
vài tên hắc y nhân đã từ từ tỉnh lại, vì cằm bọn họ đã bị đập vỡ, miệng
không khép lại được, nhưng sau khi thả lỏng một lúc, sức lực trên người
cũng đã trở lại, chỉ là, rốt cuộc tu vi đã bị phế, hiện giờ cũng chỉ là
người bình thường mà thôi.
Thân thể đột nhiên nóng cháy khiến
trong lòng hắn giật mình, đặc biệt là khi nhìn đến ánh mắt mê ly của vài tên hắc y nhân đang lôi kéo quần áo của mình, sắc mặt càng là đại biến, hắn cơ hồ là thất thanh kinh hô.
"Ngươi, ngươi cho chúng ta dùng ******!"
Không phải hoài nghi, mà là khẳng định, sự nóng chảy xuyên qua thân thể không lừa được người, thần thái và phản ứng của mấy người càng không làm giả
được. Tuy nhiên, hắn chẳng bao giờ có thể nghĩ tới, nàng cư nhiên có thể nghĩ ra được phương pháp như vậy.
Phải biết rằng, bọn họ đều là nam!
"Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài!"
Nhìn thấy mấy người kia lôi kéo quần áo của nhau, trong đó có một người đã
bắt đầu ôm lấy chân và lôi kéo quần hắn. Sắc mặt của hắn nháy mắt trở
nên trắng bệch không có chút máu, không thể nào che dấu thần sắc kinh
hoảng và hoảng sợ trên mặt.
"Yên tâm, ta đã cho ngươi dùng một lượng dược nhẹ, bọn họ mới là ăn lượng nặng."
Trong mắt nàng loé lên ánh sáng thú vị, không chút để ý nói: "Muốn ra ngoài
cũng chỉ có một biện pháp, ngoan ngoãn nói ta những gì ta muốn biết, như vậy, ngươi sẽ không bị mấy người kia tàn phá, bằng không, ha ha......"
"A! Cút ngay!"
Một người nam nhân lao tới, cả kinh hắn hét lên một tiếng, nhấc chân đá
văng người kia ra. Đôi tay hắn gắt gao nắm chặt cửa lồng sắt, kinh hoảng kêu: "Thả ta ra ngoài! Ta nói! Ta đều sẽ nói hết những điều ngươi muốn
biết!"