Hai ba ngày trôi qua, Phượng lão gia tử vẫn chưa trở lại. Ban đầu Phượng Cửu cảm thấy có lẽ sau khi ông ấy nhìn thấy Phượng Thanh Ca trong
Phượng phủ sẽ nghĩ nàng là người giả. Nhưng, hai ngày này càng nghĩ càng thấy không đúng.
Từ giọng điệu và thần thái của Phượng lão gia
tử lúc đó, ngay cả khi cho rằng nàng là giả, cũng nhất định sẽ quay trở
lại tìm nàng. Tuy nhiên, nàng đã đợi hai ba ngày, cũng không thấy ông ấy quay lại, điều này thật là kỳ quái.
Vì thế, nàng ra khỏi phòng,
phân phó với Lãnh Sương đang khoanh chân tu luyện trong viện: "Lãnh
Sương, ngươi đi hỏi thăm một chút, trong hai ngày qua Phượng phủ có xảy
ra chuyện gì hay không."
"Vâng." Lãnh Sương tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đứng dậy rời đi.
Nàng đi vào trong viện và ngồi xuống, chậm rãi chờ đợi Lãnh Sương trở về với kết quả hỏi thăm. Việc này nếu không xử lý tốt, nàng sẽ không thể tĩnh
tâm tu luyện. Vốn dĩ nàng cũng không tính toán sẽ trở lại Phượng gia
nhanh như vậy, chỉ là, tình huống trước mắt......
"Tiểu Cửu,
Thanh nương ngao chè, ta bưng một chén qua đây cho ngươi, ngươi nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm." Quan Tập Lẫm cười đi đến, trong tay còn
bưng một chén chè trên khay.
Quan Tập Lẫm ngồi xuống bên cạnh bàn đá, nói: "Tiểu Cửu, ta qua đây còn muốn nói một chuyện với ngươi."
"Ân? Chuyện gì?" Nàng vừa uống chè, vừa hỏi.
Hắn do dự một chút, lúc này mới nói: "Ta muốn đánh quyền trong chợ đen."
Nghe vậy, nàng nhăn mày lại: "Ngươi muốn dùng nó để kiếm tiền? Loại này căn
bản không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa, nếu như gặp phải đối thủ mạnh
hơn ngươi và tàn nhẫn xuống tay với ngươi, ngươi thậm chí sẽ không có cơ hội để nhận thua."
"Ta chỉ cảm thấy, ở địa phương như vậy ngoài
việc có thể kiếm một số tiền, còn có thể tăng cường sức chiến đấu của
ta. Hiện tại với ta mà nói, chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến nhất,
cho nên ta mới nghĩ tích lũy kinh nghiệm trước, sau đó sẽ tham gia tranh cử vào cuộc tuyển chọn ba năm một lần của Diệu Nhật Quốc, trở thành một trong 10 người đứng đầu trên Tinh bảng, như vậy mới có cơ hội tiến vào
học viện Tinh Vân để luyện tập và tu luyện."
"Học viện Tinh Vân?"
Nàng tìm tòi ở trong đầu xong, nói: "Là học viện tu luyện được xếp hạng như một học viện bảy sao (thất tinh)? Ta nhớ rõ nơi đó chọn lựa rất nghiêm khắc, hơn nữa là ba năm mới tuyển
một lần. Đối với một tiểu quốc đẳng cấp 9 thế này, dường như nhiều năm
qua cũng không có một người có thể vào được học viện Tinh Vân!"
"Ân, học viện Tinh Vân tuyển nhận học viên thực sự nghiêm khắc, hơn nữa nằm ở Thanh Đằng quốc thuộc hàng trung đẳng, đẳng cấp 6. Chỉ có trở thành 10
người mạnh nhất Diệu Nhật Quốc mới có cơ hội tới đó thử một lần. Tuy
biết rằng rất khó, nhưng ta vẫn muốn thử xem, hơn nữa, cũng chỉ có rời
khỏi Diệu Nhật Quốc, tương lai ta mới có thể tìm được phụ thân ta."
Nghe vậy, nàng gật gật đầu hiểu ý. Hắn đúng thật là nói không sai, muốn từ
một tiểu quốc đẳng cấp 9 đi tới những quốc gia có đẳng cấp cao hơn, chỉ
có những người được thừa nhận có thực lực mới có thể tiến vào. Nếu
không, ngay cả là vương tử của một quốc gia, tới nơi đó rồi cũng chỉ có
thể bị cự tuyệt ở ngay bên ngoài cửa thành.
Ví dụ như Mộ Dung Dật Hiên, hắn chính là Vương gia của Diệu Nhật Quốc, cũng là thiên chi kiêu tử, vốn dĩ là có cơ hội để tiến vào học viện Tinh Vân để tu luyện. Tuy
nhiên, ba năm trước đây ra đã xảy ra điều ngoài ý muốn, khiến hắn lỡ mất cơ hội, bỏ qua học viện Tinh Vân. Nếu muốn vào lại Tinh Vân, cũng chỉ
có thể chờ đến tranh cử ba năm một lần.
"Nếu ngươi đã định ra mục tiêu, vậy hãy đi làm đi! Bất quá nhất định phải nhớ kỹ, khi so chiêu
với người khác nhất định phải cẩn thận, nếu gặp phải đối thủ quá cường
đại thì phải nhận thua đúng lúc. Phải biết rằng, thua một hồi cạnh so
cũng không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng nếu như mất mệnh, đó mới là
điều mà hối hận cũng không còn kịp."
"Ân, ta biết."
Hắn mở miệng cười toe toét, sau đó thì nhìn thấy Lãnh Sương đi đến.