Phượng lão gia tử nhìn về phía hắn, ánh mắt nặng nề, nói: "Không sai, ta đang hoài nghi nàng không phải là Phượng nha đầu của ta."
"Sao
có thể! Cha, rốt cuộc ngài đi ra ngoài bên ngoài đã gặp phải cái gì? Có
phải có người nói bậy gì đó với ngài hay không? Sao ngài lại nghĩ như
vậy?" Phượng Tiêu cảm thấy rất khó tiếp thu rằng phụ thân thực sự hoài
nghi nữ nhi của mình, điều gì đang xảy ra đây?
Nhìn Phượng Tiêu,
Phượng lão gia tử lắc lắc đầu, ngay cả phụ thân mình cũng không thể phát giác ra nữ nhi thật giả, khó trách Phượng nha đầu của lão không dám trở về.
Lão đứng lên, chắp hai tay phía sau và thở ra một hơi, nói:
"Có đôi khi, đôi mắt người ta sẽ bị che mờ, rất nhiều sự tình đều phải
dùng trái tim để cảm thụ, nhìn nó bằng cả trái tim. Cha ngươi đã sống
đến tuổi này, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm."
{Noted by Emily Ton: 有时候人的眼睛是会被蒙蔽的,很多的事情都要用心去感受,用心去看: Sometimes, a person eyes can become clouded up and there are many
things that you have to use your heart to feel it, and see it with that
heart.}
Lão nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Thậm chí nàng ta có một khuôn mặt giống như Phượng nha đầu, có cùng bớt phượng hoàng
giống như Phượng nha đầu, cũng không nhất định đó là Phượng nha đầu.
Phải biết rằng, cảm xúc của chính mình sẽ không bao giờ nói dối."
Nhìn thấy sau khi lão nói xong thì khí thế cả người đều biến đổi, quay đầu
lại nhanh chóng đi ra ngoài, Phượng Tiêu cả kinh, vội ngăn lão lại, hỏi: "Cha, ngài đang muốn làm gì?"
Phượng lão gia tử nhìn hắn một
cái, nói: "Nàng ta không phải là Phượng nha đầu của ta, ta muốn bắt nàng lại và bóc mặt nạ giả của nàng ta!"
Phượng Tiêu nghe được lời
này thì lập tức kinh ngạc một trận, ngay cả giọng nói cũng trở nên nặng
nề hơn: "Cha, ngài mất trí rồi! Nàng ấy chính là Thanh Ca, chính là cháu gái ngài, Phượng nha đầu của ngài!" Hắn cảm thấy phụ thân hắn đã gặp
phải ma chướng, bằng không sẽ không có khả năng nói ra những lời như
vậy.
"Hừ! Ta nghĩ là ngươi đã điên rồi! Ngay cả nữ nhi của mình
cũng không thể phân biệt được, còn không biết xấu hổ là cha của Phượng
nha đầu? Ngươi có biết sự đau khổ mà Phượng nha đầu phải chịu đựng hay
không? Ngươi có biết hay không?!"
Nghĩ đến cháu gái bảo bối của
lão đã bị hủy dung, yết hầu lão lập tức trở nên nghẹn ngào, hai mắt cũng ẩm ướt trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi có từng nghĩ tới, nếu Phượng
Thanh Ca trong phủ này là giả, Phượng nha đầu chân chính hiện tại đang ở nơi đâu? Đang đau khổ thế nào? Có thể gặp bất trắc gì hay không? Ngươi
không có. Thậm chí ngươi cũng không dám nghĩ đến có một khả năng như vậy phát sinh. Ngay cả khi ta nói với ngươi điều đó, ngươi cũng không tin.
Ngươi nói xem, có một phụ thân như vậy, Phượng nha đầu của ta làm sao mà dám về nhà?"
"Cha, những gì ngài nói căn bản là không thể xảy
ra. Ta rất rõ ràng về nữ nhi của ta, nàng ấy vẫn luôn ở ngay bên người
ta, cũng không có nơi nào không thích hợp. Vì vậy, ngài nói xem, sao có
thể xảy ra những điều như lời ngài đã nói? Cha, có phải ngài đã quá mệt
mỏi hay không? Hay là ngài đã say rượu? Không bằng, ta đỡ ngài quay về
trong viện nghỉ ngơi?"
Hắn tiến lên muốn đỡ lão, lại không ngờ lão
phất ống tay áo một cái, một luồng lực đạo phất qua, mạnh mẽ đẩy hắn ra
xa mấy thước bên ngoài.
"Đồ hỗn trướng! Ngươi chờ đó, chờ ta thu thập kẻ giả mạo kia, sau khi đón Phượng nha đầu trở về sẽ thu thập ngươi!"
Phượng lão gia tử tức giận mắng, đề khí nhảy lên, đi về hướng viện của Phượng Thanh Ca.
"Cha!"
Phượng Tiêu kinh hãi, sau khi kinh hô một tiếng thì vội vàng đuổi kịp, nhưng,
thực lực hắn chung quy không bằng được Phượng lão gia tử, tốc độ còn xa
mới bằng lão, trong thời gian nháy mắt, đã không còn thấy tăm hơi thân
ảnh của lão.
Thấy vậy, hắn hô to: "Cha! Ngài đừng xằng bậy!"
Động tĩnh của hai cha con rất lớn, người trong phủ cơ hồ đều bị kinh động, bắt đầu chụm đầu thấp giọng sôi nổi nghị luận.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
"Ta dường như nghe lão thái gia nói tiểu thư là giả."
"Sao có thể! Chắc là lão thái gia lại uống say! Tiểu thư sao có thể là giả?"
"A!"
Một tiếng thét chói tai truyền đến, khiến bọn hạ nhân đang sôi nổi nghị luận cả kinh.