Quan Tập Lẫm đang chờ hắn đáp lời thì nhìn thấy hắn si ngốc nhìn chằm
chằm xe ngựa ở sau người mình, sắc mặt lập tức đen xuống, cất bước di
chuyển về phía bên trái, toàn bộ thân hình to con chắn trước mặt hắn.
"Ta nói, ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Mộ Dung ca ca, ngươi biết người trong xe ngựa sao?"
Phượng Thanh Ca chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng dừng ở chỗ xe
ngựa, rồi sau đó dời đi, nhìn về phía Quan Tập Lẫm và nở một nụ cười
nhạt: "Vị công tử này, nếu là bằng hữu của Mộ Dung ca ca, vậy cũng là
bằng hữu của Phượng Thanh Ca ta, trong xe ngựa là vị công tử nào? Không
bằng, thỉnh ra đây gặp mặt đi?"
Nàng đã nhìn một hồi lâu từ phía
bên kia, thật sự rất khó hiểu, biểu tình si ngốc trên mặt Mộ Dung Dật
Hiên khiến Phượng Thanh Ca lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ kể từ khi
thay thế thân phận này. Ánh mắt như vậy, quá quen thuộc, cũng khiến trái tim nàng run sợ.
Trong quá khứ, nàng đã từng lẳng lặng nhìn ở
một bên như vừa rồi như vậy, nhìn hắn dùng loại ánh mắt si ngốc dịu dàng đầy thâm tình mà nhìn Phượng Thanh Ca. Nhưng, bắt đầu kể từ khi nàng
thay thế thân phận này, nàng lại có cảm giác thiếu vắng sự dịu dàng và
thâm tình của hắn đối với Phượng Thanh Ca trong dĩ vãng.
Tuy rằng, khi hắn nhìn nàng, cũng nói lời dịu dàng, cũng săn sóc hơn đối với nàng, nhưng nàng rất mẫn cảm, vẫn có thể nhận ra.
Điều này khiến nàng cảm thấy bất an, nhưng cũng không dám miệt mài theo
đuổi, sợ kết quả cuối cùng khiến nàng không thể thừa nhận. Nàng vẫn luôn cố gắng bỏ qua nó, vẫn luôn nói với chính mình rằng nàng đã suy nghĩ
quá nhiều.
Nhưng vừa rồi, nàng chỉ đứng ở bên kia, khi nhìn thấy
nam tử kia xốc mành xe lên để bước xuống, thấy ánh mắt hắn nhìn về phía
bên trong xe ngựa, suýt nữa khiến nàng sụp đổ.
Không cần phải
nói, dùng trực giác của nữ nhân cũng biết người bên trong xe ngựa nhất
định là một nữ tử. Nhưng, rốt cuộc là dạng nữ tử như thế nào? Có thể
khiến hắn thất thố như vậy?
Quan Tập Lẫm nhìn nàng như một kẻ
ngốc: "Ta và các ngươi rất quen thuộc sao? Muội muội ta và các ngươi rất quen thuộc sao? Các ngươi muốn gặp, nàng phải ra ngoài cho các ngươi
thấy?"
Nghe được lời này, sắc mặt Phượng Thanh Ca cũng không tốt
lắm, nhưng cũng không phát tác, mà là quay đầu nhìn về phía xe ngựa, nhẹ giọng nói: "Cô nương, gặp nhau tức là có duyên, không bằng ra ngoài gặp mặt?"
Bên trong xe ngựa, Phượng Cửu đùa giỡn với sợi tóc buông
xuống trước ngực, hai mắt híp lại, khóe môi dưới khăn che mặt lại ngậm
một nụ cười nghiền ngẫm mà tà mị, giọng nói chậm rãi truyền ra, mang
theo ba phần lười biếng, bảy phần không chút quan tâm."Ta quen biết các ngươi sao? Sao phải đi ra ngoài gặp các ngươi?"
Nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa, Phượng Thanh Ca hơi giật mình, tựa hồ có một chút quen thuộc.
Và nàng cũng không phải là người duy nhất có cảm giác này, ngay cả Mộ Dung Dật Hiên cũng hơi ngẩn ra. Giọng nói kia, có chút tương tự với giọng
của Thanh Ca, nhưng lại có chút bất đồng, bởi vì trong giọng nói kia
tràn ngập sự lười biếng và thờ ơ, rất lôi cuốn.
Có lẽ là giọng
nói kia có chút quen thuộc khiến cho lòng nàng cảm thấy bất an. Nàng
lướt qua trước mặt Quan Tập Lẫm, đi vào bên cạnh xe ngựa và duỗi tay
định đẩy mành rèm kia ra. Tuy nhiên, tay vươn ra còn chưa đụng tới mành, đã bị một đôi tay to nắm lấy.
"Ngươi đang làm gì!"
Quan
Tập Lẫm trừng mắt nhìn, sắc mặt đen tối, thập phần không vui nhìn chằm
chằm vào nữ tử dung nhan tuyệt mỹ này, cảm thấy đầu óc nàng đều dài ra
trên mặt, căn bản không nghe hiểu tiếng người.
"Buông tay!"
Phượng Thanh Ca quát lớn, cau mày nhìn tay kia đang nắm lấy cổ tay nàng.
Quan Tập Lẫm lôi kéo nàng thối lui ra sau hai bước, lúc này mới buông tay
nàng ra, vẻ mặt ghét bỏ: "Nếu không phải ngươi muốn xốc màn xe, ngươi
cho rằng ta muốn nắm lấy tay ngươi?"
"Bốp!"
"Thanh Ca!" Sắc mặt Mộ Dung Dật Hiên khẽ biến, vội vàng tiến lên.
Quan Tập Lẫm bụm mặt, vẻ mặt khó tin trừng mắt nhìn Phượng Thanh Ca: "Ngươi, ngươi đánh ta?"