Liên tục đi theo phía sau hai người bọn họ, Nam Thế Dương không dám tiến lên, trong đầu là bao suy nghĩ quái dị.
Trong phút chốc như vậy, hắn nghĩ hay là mình cứ đi về nhà. bởi vì hắn cảm giác mình dư thừa.
Nhưng bước chân dừng lại chưa được hai giây, không nhịn được lại đuổi theo.
Không hiểu tại sao thái độ của mình lại không được tự nhiên, quả thật hắn có
thể tiến lên rồi đuổi Dư Dương về nhà, thế nhưng tiểu quỷ nhát gan lại
rụt rè.
"Đi chỗ nào đây không biết" Đi theo chẳng biết đã bao
lâu. Đến lúc hắn hoàn toàn không biết con đường này, Nam Thế Dương vẫn
chưa dám tiến lên chào hỏi như trước.
Có lẽ thực sự là ảo giác, giống như các tiểu đệ của hắn nói, liệu Dư Dương có ý gì với Văn Đình Tâm hay không?
Vừa nghĩ như vậy, hắn đã sợ hết hồn.
Hắn tại sao phải đoạt lại Văn Đình Tâm? Nếu đoạt lại không phải thể hiện
việc hắn muốn lui tới cùng cô hay sao? Lui tới không phải là thể hiện
hắn thích cô hay sao?
"Không không không" Mạnh mẽ lắc đầu, Nam Thế Dương cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Cách một khoảng khá xa nên hắn không nghe rõ hai người nói gì, thậm chí còn
không biết bọn họ có nói chuyện hay không, nhưng đầu óc lại tưởng tượng
khá nhiều...
Mà giờ phút này, Văn Đình Tâm và Dư Dương lại không tình cảm giống như hắn tưởng tường, mà thậm chí còn vô cùng khó ưa.
Dư Dương nhìn Văn Đình Tâm không vừa mắt, Văn Đình Tâm cũng cảm thấy không dung hòa được với Dư Dương.
Đã nói với hắn nhiều lần là không muốn hắn đi theo, nhưng mà tên kia không nghe. Cứ như con sâu bám mông vậy, quả thực đáng ghét.
Trong
lòng Dư Dương luôn lẩm bẩm nhiệm vụ mà ông chủ đã giao -- nhất định một
phút cũng không rời cô. Cho nên dù thế nào hắn cũng không thể buông tha
Văn Đình Tâm.
Đoạn đường này vô cùng ngắn, làm người khác khó tránh việc suy nghĩ sai lệch.
Dứt không được hắn, Văn Đình Tâm dứt khoát không quan tâm, coi như hắn là người vô hình.
Không ngồi trên xe mà đi bộ thẳng đến nhà xưởng. Lúc đứng trước cửa xưởng,
Văn Đình Tâm để Dư Dương đứng bên ngoài, bởi vì cô muốn đi vào nói
chuyện làm ăn với ông chủ.
Nhà xưởng bỏ hoang kia có diện tích
rất lớn, lại ở vị trí trung tâm thành phố, một khi đã mua được vào tay,
chỉ thay đổi một chút thôi, tin rằng sẽ nhanh chóng làm cho việc buôn
bán phát triển.
Lần trước lúc đến đây, Văn Đình Tâm chỉ nhìn
thoáng qua, cũng chưa trực tiếp đoán giá trị của nó, cũng chưa nghĩ
thông suốt xem nếu mình mua lại mảnh đất này sẽ làm việc gì.
Lúc ấy trong lòng cô chỉ cho răng, đây là một chỗ tốt, một khi đã mua lại được có thể phát triển trên khá nhiều phương diện.
Nhưng, bây giờ nhìn lại, trong đầu cô đã có vô số ý tưởng. Nếu như không xảy
ra điều bất ngờ gì, cái bãi đất này qua đến mùa sau, cô sẽ mở một cái
siêu thị.
Cô muốn mở một siêu thị lớn lộng lẫy, về sau có thể nhờ Ngô Vượng Đạt đến giúp cô xử lý.
Hôm nay là ngày cuối cùng nhà xưởng vận hành, lúc cô tới ông chủ và công
nhân cũng mới thanh toán tiền nong xong, máy móc cũng đã chuyển đi. Ở
trên đất một đám người vây quanh đang nói lời từ biệt.
Văn Đình
Tâm gõ cửa "Cốc cốc" vang lên hai tiếng, trong phút chốc hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nhìn qua xưởng trưởng cũng nhận ra cô.
"Xin hỏi
tôi có thể vào hay không?" Hỏi cho có một câu, cô bước vào phòng, "Ông
khỏe chứ, hôm qua tôi đã tới tìm ông. Ngày hôm qua nhìn thấy biển quảng
cáo bên ngoài xưởng, tôi đã hỏi qua ông, cho nên bây giờ muốn bàn lại
một chút".
Không nghĩ tới vừa thanh toán xong đã có người tới mua xưởng, phải bán xưởng này trong lòng ông không biết là mùi vị gì.
Nhưng nghĩ lại đây cũng là chuyện tốt, có thể giải quyết sự việc nhanh chóng, chính mình cũng thấy thoải mái.
Vì vậy ông cũng không có thái độ chán ghét với Văn Đình Tâm, "Lại đây đi,
cô bé, tôi dẫn cô đi dạo quanh xưởng. Nếu như cô hài lòng hôm nay chúng
ta sẽ thống nhất chuyện mua bán".
Văn Đình Tâm đi đến trước mặt
ông chủ rất nhanh, một đám công nhân trong nhà xưởng nhìn chằm chằm cô,
không biết trong ánh mắt đang nghĩ điều gì.
Cô nhìn về phía đám công nhân mỉm cười, làm cho cả đám lúng túng ngượng ngùng.
Sau đó ông chủ mở miệng nói, "Cô bé, đi theo tôi".
Ông chủ kia nhanh chóng dẫn Văn Đình Tâm đi, vừa đi vừa giải thích, "Nhà
xưởng của chúng tôi có 500 m², nhà vệ sinh hay vòi hoa sen gì đó cũng
có, nếu như cô muốn tiếp tục mở xưởng cũng được".
"Tôi đã tìm
người đánh giá xưởng này, tiền bây giờ mất giá lắm, cho nên tôi có muốn
giá cao cũng không được. 1000 m², tổng là năm trăm vạn, bên cạnh đó
phòng nhỏ sau hậu viện này tôi cũng không cần, 20 m² tôi tặng cho cô.
Vừa nói xong, ông nghiêng đầu nhìn Văn Đình Tâm, giống như là hỏi ướm
chừng, "Cô bé, cháu muốn giá bao nhiêu".
Trong niên đại này, giá
cả này đúng thật là hơi cao. Trung bình số tiền thu được một tháng cũng
chỉ 800 đồng, mua một cái nhà xưởng được 50 vạn cũng không tính là lời
lắm.
Nhưng 50 vạn mua được một mảnh đất lớn như vậy, nhìn từ phương diện khác mà nói, cũng không thiệt thòi.
Phải biết rằng đây chính là 500 m², nghĩ lại giá phòng mười năm sau, hai ba
vạn một m², 500 m² sẽ thu được hơn 1000 vạn, thậm chí là 1500 vạn!
Đương nhiên giá cả bây giờ cũng không thể so với mười năm sau, dù sao nhân dân tệ cũng liên tục mất giá trong mười năm.
Phía sau căn phòng nhỏ, cùng với một đoạn hành lang, nếu như hợp nhất sửa
sang lại, tổng thể sẽ có 550 m². Phía sau căn phòng nó, có thể lợi dụng
làm phòng trọ cho công nhân hay kho hàng gì đó cũng được.
Suy
nghĩ cân nhắc một hồi lâu, tính toán các khả năng xong, Văn Đình Tâm
quyết định sẽ mua. Đương nhiên giá cũng phải trả một chút, nếu không cô
sẽ trở thành tiểu bạch ngây thơ mất.
"Không thể rẻ thêm một chút
sao? Thật ra mà nói trong lòng tôi định giá 45 vạn, đây vốn đã là giá
cao nhất rồi. Không nghĩ tới còn kém giá ông đưa ra một chút. Ông xem,
tôi sẽ đưa ra cao hơn một chút, ông thấp xuống một chút, chúng ta thương lượng tốt hơn". Nhẹ nhàng nói, bởi vì đang trả giá nên khuôn mặt cô
cũng mang theo chiêu bài tươi cười.
Mua nhà đất cũng không thể so với mua quần áo, có thể tùy ý mà trả xuống một nửa. Nhà đất trong tương lai chính là vô cùng phát triển. Cùng lắm là đắt hơn hai vạn, nhưng đồ
tặng kèm lại không ít.
Cho nên cô cũng không cần tham lam, suy
nghĩ giá cả thích hợp. Hy vọng mỗi người có thể nhường một chút, thuận
lợi cho cả hai bên.
"Cô bé, chuyện này cũng không thể tính như vậy. Cô cho rằng đang ở chợ mua đồ ăn sau, lại còn nhường nhịn một chút".
Dù gì đây cũng là vài vạn, làm sao có thể trả xuống như vậy.
"Thật ra tôi không nói dối ông. Sau khi mua nhà xưởng tôi định cải biến thành siêu thị. Ông xem nơi này cũng đã cũ, tôi phải mời công nhân sửa sang
lại, còn phải nhập hàng, ký hợp đồng với công nhân, sau đó còn phải chi
tiêu. Ông nói xem tôi sửa phòng cũng phải đến 50 vạn, sau đó muốn hoạt
động phải tính toán kỹ hơn nữa". Nói hết lời như vậy, Văn Đình Tâm cũng
muốn nhận được một chút lợi ích, nếu không cô sẽ thấy mình bị thiệt
thòi.
"Vậy không được, cô bé, chuyện sau này đều là chuyện của
cháu, tôi cũng không xen vào. Cô thấy nơi này hơi cũ kỹ, tôi có thể thuê công nhân giúp cô sửa sang lại một chút, dù sao công nhân cũng chưa đi. Số tiền sửa sang đó tôi sẽ trả cho cô, nhưng 50 vạn kia một chút cũng
không thể thiếu".
Ông chủ kia cũng không phải là người khó nói
chuyện, vừa nghe cô nói như vậy hắn nhanh chóng thỏa hiệp, đây cũng là
ranh giới cuối cùng. Nếu muốn có thêm lợi ích nữa, ông ta cũng không
chịu.
"Như vậy..." Gật đầu, Văn Đình Tâm tinh toán trong đầu.
Nói chung việc sửa sang này cũng khá tốn kém, nhất là khi cô yêu cầu phải
trang trí theo kiểu tây. Nếu muốn sửa lại hoàn chỉnh nhất định cũng tốn
mấy ngàn.
"Tôi yêu cầu sửa sang thế nào ông cũng làm được sao?"
Ôn tồn hỏi, cô cảm thấy nếu như ông chỉ dồng ý yêu cầu này thì cũng
không cần kuyến tiếc gì nữa, "Tôi đối với việc sửa sang trang trí rất
cao, nếu như ông có thể làm được 50 vạn tôi nhất định sẽ đưa đủ".
"Được! Không thành vấn đề. cô bé quả thật rất thoải mái". Không nghĩ tới
chuyện này lại được thống nhất đơn giản như vậy, trong lòng ông chủ rất
vui, nhưng ông ta cũng không ngờ được sau khi sửa sang xong ông cũng tốn mất hơn 1 vạn đồng...
"Vậy chúng ta ký hợp đồng đi, đợi lát nữa
tôi đi lấy tiền. Bây giờ giao tiền đặt cọc cho ông, ngày mai tới văn
phòng bất động sản làm thủ tục chuyển đổi tên và sổ đỏ tôi sẽ thanh toán hết. Được không?"
"Được!" Gật đầu, ông chủ nhanh chóng đáp ứng, "Cô bé cháu đúng là hiểu biết rất nhiều!"