Giọng nói của Nam Thế Dương không nhỏ, làm cho tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy rõ ràng, kể cả Dư Dương vừa mới chạy tới.
Dư dương nghe toàn bộ lời nói của nhị thiếu nhà hắn - mặc kệ ông chủ như
thế nào, thiếu gia tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, không vứt bỏ, sẽ luôn ở
bên che chở cho cô gái kia! Cả đời cũng không có vấn đề gì!
Trong phút chốc như vậy, Dư Dương muốn cắt đứt lỗ tai của hắn, để hy vọng
rằng hắn không nghe được. Nhưng mà, hắn chính là nghe được, hơn nữa
không chỉ hắn mà tất cả mọi người cũng nghe được….
Ánh mắt Nam Thế Dương một mực nhìn về phía Văn Đình Tâm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào cô mà không hề tránh né.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà hắn lo lắng…
Hắn đang lo lắng, Văn Đình Tâm sẽ nghe theo lời đôi vợ chồng kia, sẽ cách
xa hắn, hoặc là đề phòng, hoặc có thể bất hòa với hắn.
Đây
là người con gái hắn tin tưởng đầu tiên, cũng là người con gái đầu tiên
tin tưởng tín nhiệm hắn, loại tình cảm này hắn thật không muốn vứt bỏ…
"Con gái, con đừng nghe lời hắn, hắn chỉ nói dễ nghe thế thôi. Có phải con
cứ bị hắn lừa gạt như vậy hay không?" Cao Tài ở bên một chút cũng không
yên tĩnh được, thấy người thanh niên trẻ tuổi kia đối với Văn Đình Tâm
như vậy, hắn cũng có phần luống cuống.
Dù sao Văn Đình Tâm
cũng là con gái hắn nuôi bao nhiêu năm, chính bản thân hắn còn chưa
hưởng thụ được gì làm sao có thể đến lượt tên nhóc này chứ. Nếu như
không phải tên nhóc đó là đại thiếu gia Cao Tài nhất định sẽ cho hắn
vài cán chổi.
Nhưng bây giờ, việc Cao Tài có thể làm cũng chỉ là mở miệng nói chuyện, nói chết bọn họ!
"Nam thiếu gia, cậu hãy bỏ qua nha đầu nhà tôi đi. Không lẽ cậu còn không rõ ông nội cậu hay sao? Ông ta chính là người đã gọi hai người chúng tôi
từ nông thôn lên đây là để quản lý con gái. Cầu xin cậu thương xót, cách xa con gái chúng tôi một chút". Giả vờ giả vịt chắp tay hai ba lần, Cao Tài lấy cùi chỏ thúc vào Từ Kiến Bình, tiếp tục nói, "Nếu không, ông
nội cậu còn nói muốn đưa con gái chúng tôi đến đồn cảnh sát".
"Con nhỏ chết tiệt, con nhỏ chết tiệt kia mày cũng mau tỉnh lại đi" Nhận
được ám hiệu, Từ Kiến Bình chống người đứng lên, vội vàng tiếp lời Cao
Tài, "Dã tâm không cần phải lớn như vậy, chúng ta cũng không cần loại
gia đình giống như Nam gia, chúng ta sống trong trấn cũng tốt, con trai
của trưởng trấn mấy năm nay cũng đã vừa ý mày. Theo chúng tao trở về
thôn, không cần có quan hệ với loại người này được không!"
Một lời này, nếu như người ngoài nghe được nhất định sẽ cho rằng hai người bọn họ chính là những người cha mẹ tốt nhất.
Nhưng khổ nỗi, họ có thể lừa gạt bất luận kẻ nào những không lừa được Văn Đình Tâm.
"Văn Đình Tâm, tôi thề với cô, tôi sẽ bảo vệ cô, sử dụng hết sức để bảo vệ
cô. Là tôi mang cô từ nông thôn lên đây, cô sẽ là trách nhiệm của tôi.
Tôi Nam Thế Dương, nguyện sẽ chịu trách nhiệm cả đời với cô". Nắm tay
Văn Đình Tâm thật chặt chưa bao giờ Nam Thế Dương cảm thấy hết sức căng
thẳng, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân minh lo lắng như bây giờ.
Một trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, hắn sắp mất đi sự tin tưởng của cô.
Lúc trước cô mạnh mẽ mang vé số giao cho hắn, loại cảm giác tin tưởng đó làm cho hắn cảm thấy vô cùng ý nghĩa.
Mà bây giờ, nếu như cô cứ như vậy mà rút lui, hắn sẽ có nhiều mất mát điều đó có thể đoán trước được.
"Văn Đình Tâm, cô tin tưởng tôi không?"
Trong lúc hỏi ra câu hỏi này, trong ánh mắt hắn Văn Đình Tâm nhận ra được sự quen thuộc…
Hắn thật không thích cô sao?
Nhưng mà, trong đôi mắt thuần khiết của cô thấy được sự cố chấp.
"Thế Dương, tôi…"
"Nhị thiếu thời gian hẹn với Cao tiểu thư đã tới". Trong lúc mấu chốt, Dư
Dương không nhịn được lách người bước tới, cung kính nhìn Nam Thế Dương
nhắc nhở, "Ông chủ giao phó, nên đi dự tiệc".
"Con xem, con
gái! Ông nội cậu ta cũng sắp xếp cô gái khác giành cho cậu ta rồi" Thấy
một trận gió đến, Cao Tài thuận miệng đổi chiều, "Bọn họ là người có
tiền, bọn họ có quy tắc của bọn họ, không phải là ơi thích hợp cho chúng ta!"
"Tôi nói với tên nhóc thối nhà cậu, ông nội cậu cũng
sắp xếp cho cậu rồi, cậu còn trêu đùa con gái nhà chúng tôi làm gì. Đưa
hộ khẩu trả lại chúng tôi, chúng tôi lập tức trở về thôn". Từ Kiến Bình
lần này nói lớn lên.
Bà ta muốn cho Nam Thế Dương ăn quả đắng, ai bảo tên nhóc thối đó nhiều lần động tay với bà ta như vậy.
Mặc dù từ đầu đến đuôi bà ta cũng không có ý định trở về thôn. Căn nhà này vô cùng hợp ý bà ta.
"Câm miệng hết cho tôi" Hung hăng liếc vợ chồng nhà kia một cái, ánh mắt
nhìn về phía Dư Dương, giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo, "Muộn thì
không cần đi!"
"Thế Dương"
"Nhị thiếu.."
"Chúng ta đi" Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó làm Nam Thế Dương hết sức phiền
lòng, trong giây phút này hắn lười phải nghe bất cứ ai nói chuyện. Kéo
tay Văn Đình Tâm bước thẳng về phía cửa cổng.
Văn Đình Tâm không lên tiếng, khập khiễng đuổi theo hắn.
Nhớ tới chân cô đang bị thương, Nam Thế Dương không nói hai lời xoay người
ôm cô lên theo kiểu ô công chúa quen thuộc làm tim Văn Đình Tâm muốn
ngừng một nhịp.
Loại cảm giác tùy hứng bá đạo này, thật vô cùng hoài niệm.
Cô cũng quên mất bắt đầu từ khi nào, Nam Thế Dương lại trực tiếp ngang
ngược như vậy, cường hôn, áp sát tường hôn, cưỡng chế ôm….
Đủ chuyện lãng mạn mà người trẻ tuổi hay làm hắn đều đã làm qua…
Chỉ là ở kiếp trước cô thấy hắn phiền chán, cũng phiền chán một loạt hành vi của hắn…
"Nhị thiếu, cậu không được đi, ông chủ dặn dò…" Bước lên trước chặn Nam Thế
Dương lại, lông mày nhíu chặt nhìn về phía bọn họ, Dư Dương muốn nói lại thôi.
"Anh ở lại, ném bọn họ ra ngoài cho tôi" Để lại một
tiếng như vậy, Nam Thế Dương bế Văn Đình Tâm đi cũng không hề quay đầu
lại.
Bóng lưng cuồng vọng, tùy hứng đó trong mắt Dư Dươg
cũng không hề đẹp trai, hắn chỉ biết là đêm hôm nay ông chủ nhất định sẽ tìm hắn this sổ.
"Tên nhóc thối ai cho cậu mang con gái tôi đi" Dường như là nhìn thấy Nam Thế Dương đi xa Cao Tài mới cố làm ra vẻ đứng dậy chạy tới, vừa chạy lại vừa kêu to, "Con gái chúng tôi không
thể đi theo cậu".
Chạy đến bên cạnh cửa sổ, Cao Tài thò đầu
ra ngoài cũng không xòn nhìn thấy bóng lưng của Nam Thế Dương, hắn giận
dữ đấm xuống tường, "Lần này xong rồi, không quản được con nhỏ, chúng ta cũng sẽ bị ông chủ trách phạt thôi".
Liếc Cao Tài một cái, Dư Dương "Dừng" một chút, sau đó xoay người muốn đi gấp.
"Ôi trời, cậu thanh niên" Vội vàng giữ chặt Dư Dương, Cao Tài cười cười,
"Có thể làm trễ thời gian của cậu một chút không? Chúng ta hãy nói một
chút về chuyện của con gái tôi và nhị thiếu Nam gia".
"Với các người?"
"Đúng với chúng ta nha" Vẻ mặt tươi cười đến level max, Cao Tài kéo Dư Dương vào nhà, "Lại đây, vào nhà ngồi một chút".
...
Sáu giờ chiều, sắc trời hiện lên một màu xanh đậm, Nam Thế Dương ôm Văn
Đình Tâm đi vô cùng nhanh, hắn cũng không có để ý đường, chỉ cuống cuồng đi.
Núp ở trong lòng Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm yên lặng
nhớ kỹ đường hắn đi, liên tục ngẩng đầu nhìn sắc mặt tên nhóc, vẻ mặt
tức giận đó làm hắn già hơn tuổi rất nhiều, nhìn qua vô cùng thành thục.
Không biết đi qua bao lâu, Nam Thế Dương cảm thấy mình đã bình tĩnh được khá
nhiều, cần phải chính thức đối mặt với cô, hắn chọn ngõ nhỏ chui vào đó.
Dè dặt để Văn Đình Tâm xuống, trong phút đối diện với cô, trong ánh mắt
lại hết sức khẩn trương, "Văn Đình Tâm, tôi hỏi cô một chuyện".
Hít thở sâu hai cái, trong lúc hỏi vấn đề này, trong lòng Nam Thế Dương đều treo cao, "Cô có còn tin tôi hay không?"