Nam Thế Dương biết
năng lực nhớ đường của mình rất kém, cho nên hắn không dám chạy quá xa,
lại không dám đi vào mấy ngã rẽ, Nam Thế Dương có một chút thông minh,
hướng về nơi có nhiều người chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
Hắn tin rằng, Văn Đình Tâm không phải là cô bé ngốc, có bị đuổi ra ngoài
cũng nhất định sẽ không chạy quá xa, nói không chừng, cô đang trốn ở chỗ nào vắng vẻ chờ hắn tới. . .
Đúng vậy, trong thành phố không có người thân quen cô nhất định là núp ở chỗ hẻo lánh đợi hắn. . .
"Văn Đình Tâm!" Mang theo ý nghĩ như vậy, Nam Thế Dương cất tiếng gọi càng
thêm lớn, "Văn Đình Tâm! Cô ở gần đây sao! Hãy trả lời đi!"
Bước chân không dám bước quá nhanh, bởi vì chính mình là dân mù đường, sợ
nếu không để ý sẽ bỏ qua cô mất. Cho nên, mỗi một bước, mỗi một cái góc
nhỏ hắn đều để ý vô cùng cẩn thận. Nói không khoa trương chứ, hắn càng
tìm về sau, ngay cả thùng rác cũng muốn mở ra nhìn một chút.
Hắn tìm cuống cuồng không có phương hướng đã hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc
tìm được công viên này. Khoảng cách từ công viên đến Nam gia cũng không
xa, diện tích rất lớn, thời điểm Nam Thế Dương đi vào, có thể nói hắn
nhanh chóng biết một chuyện đó là hắn không biết đường. Cắm đầu bước vào bên trong đó, lục soát từng chút, liên tục gọi tên cô, trong lòng rất
gấp, nhưng lại kiên nhẫn tìm kiếm...
Tuy nhiên, dù loanh
quanh mãi hắn vẫn chưa tìm được, nhưng kiên nhẫn chính là, dù cho không tìm được, hắn cũng quyết không dừng lại.
Trong lòng suy nghĩ là lỗi của hắn, hắn đã đem cô từ nông thôn lên đây, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với cô!
"Văn Đình Tâm! Cô có ở đây không! Văn Đình Tâm!" Gọi lớn một câu dài như
thế, Nam Thế Dương bất chấp ánh nhìn của mọi người trong công viên, thậm chí nhiều lần còn muốn bắt lấy một bác gái để hỏi một tiếng.
Vô cùng trùng hợp, Nam Thế Dương đi bậy bạ lại tìm được đình nghỉ mát ở
gần đó, lớn giọng gọi một tiếng làm Văn Đình Tâm ngạc nhiên mừng rỡ đến
ngơ ngẩn, "Nam Thế Dương!"
Nhón mũi chân đứng lên, khập
khiễng, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản đôi chân bước về phía hắn.
Ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói đang phát ra, rất nhanh, hình ảnh cao
gầy của Nam Thế Dương xuất hiện trước mắt, "Nam Thế Dương, tôi ở chỗ này nè!"
Cô gọi vô cùng thuận miệng, vui vẻ quá lớn làm cho cô
cũng không chú ý tới vẻ biến đổi trên mặt của ông chú lang thang ở sau
lưng. Nếu như cô chú ý tới, sẽ không khó để nhìn ra, ông chú lang thang
kia vẻ mặt từ ngạc nhiên đến lúng túng, cuối cùng trên khuôn mặt hiện ra một đường cong, cười vài tiếng miễn cưỡng, cũng có vài phần bất đắc
dĩ...
Không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời của cô, Nam
Thế Dương cả người đều chấn phấn, quay đầu nhìn quanh, càng lớn tiếng
gọi, "Ở nơi nào! Văn Đình Tâm!"
"Ở đây a! Bên trái, bên
trái!" Đưa tay chào hỏi, nhìn Nam Thế Dương vẫn chưa tìm được mình, Văn
Đình Tâm vội vã bước chân lên phía trước, "Thế Dương, ở đây nè!"
"Ở đâu?!" Lại quay đầu một cái, thật vất vả nhìn về phía Văn Đình Tâm,
nhưng hết lần này tới lần khác vóc dáng nhỏ bé kia bị bao phủ sau đống
cỏ.
"Ai, chuyện gì xảy ra, tôi nói là bên trái mà", lớn
tiếng nói, Văn Đình Tâm hai chân nhón lên cao, hai tay vung lên, "Tên
nhóc thối! Tôi ở chỗ này nè! Mau nhìn sang!"
Sau một câu trách mắng của cô, thời điểm hắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cô.
Trong thoáng chốc ánh mắt chạm nhau, cả trái tim Nam Thế Dương đều buông
xuống, trong lòng là cảm giác thoải mái, không, phải nói là như trút
được gánh nặng...
"Cô đứng tại chỗ đi, đừng động, tôi sẽ đi
qua." Nhìn cô di chuyển hai bước, Nam Thế Dương cả người đều khẩn
trương, bước chân khập khiễng kia nhìn vô cùng chói mắt.
Bước chân ngừng lại, Văn Đình Tâm cũng lười đi, quay đầu lại nhìn về phía
đình nghỉ mát, lại ảo não phát hiện, ông chú lang thang kia đã yên lặng
biến mất. Chuyện như vậy, một khoảng thời gian sau mỗi khi nhớ tới cô
đều rất hối hận...
"Văn Đình Tâm", Nam Thế Dương sốt ruột
chạy tới, thời điểm đến trước mặt cô, cảm thấy rất khẩn trương. Nhưng
lúc đối diện với cô, lại không chỉ căng thẳng như vậy, "Cô, có tốt
không? Không có, chịu đả kích chứ?"
Hỏi xong lời này, Nam
Thế Dương rất muốn dùng một đấm đánh chính mình. Đại khái hắn là người
không biết ăn nói, cho nên hỏi đến vấn đề này dễ khơi lại vết sẹo của
người ta.
Ngẫm lại, người ta đã bị ông nội nói lời hung ác đuổi ra ngoài, làm sao có thể không bị đả kích chứ!
"Đông" một tiếng, Văn Đình Tâm gõ trên trán hắn một cái, làm hắn đau đến mức phải kêu ra tiếng, "Gào, cô sao vậy".
"Tên nhóc thối, nói cái gì hả, tôi đã ngồi trong gió lạnh từ sớm tinh mơ tới giờ còn hỏi tôi có bị đả kích hay không" một bên oán trách, nhưng lại
không tự chủ đưa tay sửa lại tà áo sơ mi xốc xếch của hắn, lập tức, ánh
mắt liền chú ý đến vệt đỏ trên cổ tay của hắn, "Ai, đây là cái gì? Anh
đánh nhau sao?"
Đó là trong lúc hắn cùng tên vệ sỹ kia giằng co đã bị, cũng không đau lắm, nhưng nhìn rất nghiêm trọng, làm Văn Đình Tâm thấy vô cùng đau lòng.
"Chuyện gì xảy ra vậy, trên
tay cũng bị". Sửa sang lại quần áo cho hắn, đôi mày cô càng ngày càng
nhíu chặt, nhìn thấy áo khoác cũng bị xé rách, lập tức có kết luận,
"Thật là quá đáng, áo khoác cũng bị xé rách như vậy. Anh không có chuyện gì chứ? Trên người còn có chỗ nào khác bị thương không hả?"
Vội vội vàng vàng, Văn Đình Tâm đem hắn kiểm tra từ trên xuống dưới một
lượt, trong đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng, "Không được, chúng ta
phải tìm một chỗ cởi quần áo ra kiểm tra mới được."
"Không
cần đâu, tôi thật không sao mà", kéo chặt áo khoác lại, khuôn mặt Nam
Thế Dương lập tức đỏ lên, cô cũng không có thẹn thùng, hắn thế nhưng lại ngại ngùng đến vậy, "Không có theo ai đánh nhau cả, tôi chính là gây sự cùng vệ sỹ trong nhà một chút." Kết quả còn bị khiêng ra bên ngoài...
"Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng anh đánh nhau với bạn học. Anh nên biết, anh là đi học, không phải là đi đánh nhau. Có kiến thức mới có thể thay đổi vận mệnh, biết không?" Giọng nói giống như là mẹ nói với con trai
vậy, trên tay cũng tiếp tục sửa sang lại quần áo của hắn, cài lại nút
trên cùng của áo sơ mi, sửa sang lại cà vạt cho ngay ngắn, mỗi thứ một
chút, trông mới ra dáng một học sinh.
Cái kiểu quản lý này
làm Nam Thế Dương cảm thấy rất kì quái, gãi gãi đầu, lập tức đổi chủ đề, "Văn Đình Tâm, đói bụng không. Tôi mời cô ăn cơm."
"Đói
bụng. Buổi sáng mới ăn một cái bánh bao thôi." Nói đến đây, Văn Đình Tâm lại nhớ ra cái gì đó, "Chờ tôi một chút, tôi có để đồ ở trong đình".
Xoay người, bàn chân đau đớn đang định bước đi, lập tức bị hắn giữ lại, "Cô đứng đây đi, tôi đi lấy."
Từ bên cạnh cô bước qua, Nam Thế Dương rất nhanh liền chạy vào đình nghỉ
mát, đình trống rỗng không có gì cả. Vốn là ông chú lang thang kia để
lại tờ quảng cáo cùng một bức ảnh cho Văn Đình Tâm, nhưng thời điểm cô
mới rời đi, lại tiện tay mang đi, dường như là có dụng ý…
"Cô để vật gì trong này?" Quay đầu lại, Nam Thế Dương nhìn về phía cô, "Ở chỗ ngồi và trên mặt bàn đều không có gì cả."
"Không có sao? Là tờ quảng cáo vfa một tấm hình." Nói xong, cô nhấc chân hướng về phía Nam Thế Dương bước đi. Nhưng mới đi được vài bước, chỉ thấy Nam Thế Dương vội vội vàng vàng chạy tới, cô kinh ngạc "Làm sao vậy? Sao
lại vội vàng thế?"
"Không phải là bảo cô đứng yên đừng nhúc
nhích sao", nhíu mày, lập tức Nam Thế Dương ngồi xổm xuống cõng cô trên
lưng, rồi sau đó mới không tự nhiên mà bổ sung, "Thực không chịu nổi cô, cứ không nghe lời như vậy".
Hành động như vậy, hóa ra là lo lắng cho cái chân đau của cô…
"Ừ, cô xem này" cõng cô vào trong đình nghỉ mát, Nam Thế Dương đi xung quanh một vòng, "Hay là cô làm mất từ trước?"
"Làm sao có thể, cũng chưa đi đâu sao mà mất được. . ." Lần này, Văn Đình
Tâm cũng không thể giải thích được, "Chẳng lẽ bị gió thổi đi ?"
"Cái quảng cáo gì mà lại quan trọng như vậy, đừng để ý nữa, đi ăn cơm trước
đã." Nhanh chóng bước đi, Nam Thế Dương tùy tiện chọn một hướng, "Cơm
nước xong, còn có một việc lớn muốn bàn bạc với cô".
"Việc lớn gì vậy?"
"..."
Lúc này, Nam Thế Dương mới nhớ tới một chuyện - - thẻ cứu trợ của hắn không có ở đây, hắn hình như bị lạc đường...