Mấy vị khách mời ở đó đều hoảng sợ, vội vàng tiến tới muốn đỡ cô dậy, nhưng người phản ứng nhanh nhất là Cố Cảnh Ngự.
Mơ hồ như trong lúc mọi người không phản ứng kịp, anh đã ném luôn dụng cụ
trong tay mình xuống. Anh dùng một tay lau đi chỗ bùn trên mặt, ba bước
biến thành hai bước, hai tay nhanh chóng giữ lấy bả vai cô, nhanh chóng
đem cô kéo vào trong lồng ngực mình.
" Em có sao không? "
Nói xong, liền nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.
Được kéo lên, cuối cùng Ôn Nhan cũng khôi phục sự bình tĩnh, nhưng cô không thấy cao hứng chút nào.
Sự thật là, Ôn Nhan cảm thấy cả người đều không ổn.
Mỗi một minh tinh, dù nhiều hay ít cũng sẽ có gánh nặng thần tượng. Hoặc có thể nói, mặc kệ người khác thế nào, nhưng Ôn Nhan nhất định là có gánh
nặng thần tượng.
Cô cúi đầu nhìn củ sen đã bị bẻ gãy làm đôi, đây là sản phẩm của cô do quá kinh ngạc mà bẻ gãy. Bỗng chốc cô cảm thấy
trước mặt tối sầm lại, không thể tưởng tượng được, người vừa rồi vứt hết mặt mũi, thảm không nỡ nhìn...lại là cô.
Đặc biệt, trên bờ còn
có camera quay cố định, chắc chắn đã ghi lại được "hành động vĩ đại" này của cô. Tương lai hình ảnh này sẽ được nhân dân cả nước nhìn thấy.
Ôn Nhan có chút nghẹn lời: " Không sao cả. "
Hình tượng của cô...có thể cứu vớt một chút không?
Sự lo lắng của mọi người cuối cùng cũng được hạ xuống, giờ chỉ nói một vài câu an ủi: " Không có việc là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. "
" Chỉ là hơi hoảng sợ một chút thôi. "
" Hay là cô nghỉ một lát đi, để bọn tôi làm cho. "
Cố Cảnh Ngự cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền lạnh lùng buông một
câu: " Đừng có an ủi cô ấy, cô ấy lợi hại lắm mà. Trời dù có cao như thế nào, cô ấy vẫn coi mình là một lực sĩ đấy. "
" Không nhổ ra được không biết gọi anh sao? "
Lại còn cùng một củ sen giằng co nãy giờ.
Mọi người đang an ủi bỗng nhiên tự sờ mũi mình, không nói nữa. Dù sao bọn
họ cũng là người ngoài, không thể hiểu được tâm tình ai đó.
Mắt
trái Ôn Nhay giật giật một cái, rõ ràng là mình xảy ra chuyện, không
hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, cô cúi đầu: " Em không phải đại lực sĩ,
anh đừng nói thế. "
Hiếm khi thấy cô nhỏ nhẹ thế này, cô ngẩng đầu cầm lấy cổ tay anh: " Em đây không phải đang suy nghĩ cho anh sao. "
Nhưng mà liên quan gì tới việc cô ngã chứ.
Cố Cảnh Ngự: "... "
Các vị khách mời: ".... " Có thể, một chiêu giết sạch.
Sự thật, đây cũng là suy nghĩ của bọn họ.
Rõ ràng chỉ là một câu.
Anh hơi ngừng lại một chút, cơn tức giận của anh hơn một nửa bị câu nói của cô làm cho tiêu tan rồi.
Cố Cảnh Ngự day day ấn đường, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh bỗng phát
hiện ra mình đúng là không có tiền đồ rồi. Giờ ngữ khí của anh đã dịu
xuống không ít: " Chút nữa nếu không nhổ ra được thì nhớ gọi anh. "
Anh biết cô còn muốn rút.
Trong nháy mắt anh cảm thấy cô giống như một đứa trẻ vậy, cần được người lớn
dạy dỗ. Rõ ràng vừa nãy anh tức giận tới không nhịn được, hận không thể
đánh cô một cái vào mông cho cô nhớ.
Mà chỉ vì một câu làm nũng
của cô, một ánh mắt của cô đã làm toàn bộ quân địch rã rời, cái tay giơ
cao lên chỉ có thể buông xuống.
Anh có thể làm gì đây, nhẹ không được, nặng không nỡ,... nói chung là vẫn có chút gì đó luyến tiếc.
Chỉ là, mặc kệ cho Cố Cảnh Ngự suy nghĩ phức tạp thế nào, anh cũng không nhận lại được câu trả lời của Ôn Nhan.
Anh nhíu nhíu mày, buông tay ra quay lại nhìn cô, anh nhìn thấy cô đang cắn môi dưới, bộ dáng muốn cười nhưng phải nén lại để không cười.
Ý nghĩ của Cố Cảnh Ngự rất nhanh di chuyển, anh nhăn mi lại, bỗng nhiên nhớ tới chỗ bùn dính trên mặt mình.
Tức khắc sắc mặt anh lại tối sầm lại, vẻ mặt anh chán ghét, anh duỗi tay ra chậm rãi lau nốt mấy vết bẩn còn dính trên mặt, lạnh nhạt mở miệng: "
Muốn cười thì cứ cười đi. "
Anh đây là vì ai chứ?
Đáng
tiếc, anh quên mất khi nãy mình cũng đi nhổ củ sen. Bùn trên tay anh khá nhiều, anh đưa tay quệt lên mặt, không những mặt không sạch mà còn dính nhiều bùn hơn. Lần này anh hoàn toàn được trải nghiệm việc đắp mặt nạ
bùn dùng để trồng củ sen.
Tới khi quẹt xong Cố Cảnh Ngự mới nhận ra, anh buông tay mình xuống, sắc mặt càng lúc càng đen.
" Không đâu, không đâu. " Trong lòng Ôn Nhan càng muốn cười hơn, nhưng
nghe anh nói thế cô lại lắc đầu. Đùa nhau chắc, ngữ khí này của anh thì
còn ai dám cười!
Cô cố gắng cắn môi dưới để nhịn cười, gương mặt vì thế mà đỏ bừng. Cô ho nhẹ hai tiếng, vì nhịn cười mà hai vai cô cũng run lên.
Chuyện này đâu thể trách cô được. Từ trước tới nay đại ảnh đế vẫn luôn có thói quen sạch sẽ, mà bây giờ trên mặt lại dính bùn hơn nữa còn ở vị trí
ngay giữa. Giờ chỉ cần nghĩ tới hình tượng ngày trước của Cố Cảnh Ngự,
rồi lại nhìn Cố Cảnh Ngự đang đứng trước mặt cô, mặt anh còn dính bùn,
thì cô không nhịn được cười.
Lại nhịn không được, cô lần nữa liếc nhìn khuôn mặt anh, mặt anh vẫn lem nhem như thế. Ôn Nhan nhịn rồi lại
nhịn, cuối cùng cô nhịn không được nữa, phì cười tại chỗ: " Phì ha ha ha ha ha ha ha, xin lỗi, em không nhịn được. "
" Cảnh Cảnh, ha ha ha ha, em chưa từng thấy anh đẹp trai như vậy, ha ha ha ha ha ha... "
Tiếng cười này đúng là rất khoa trương.
Sắc mặt thực sự là đen tới không thể đen hơn được nữa: " Vậy mà em còn dám cười! "
Mặt anh biến thành như này là vì ai?
Đúng là vật nhỏ không có lương tâm.
Thấy Ôn Nhan cười tới không thở được nữa, anh nghiến răng, bất ngờ ra tay
với cô. Anh hành động rất nhanh, kéo mặt cô lại mà hôn hôn vài cái, còn
dùng sức cọ mặt mình vào mặt cô, bùn cũng bôi hết lên mặt cô. Làm xong,
anh thản nhiên nhếch môi lên cười: " Ngoan, chúng ta giống nhau thôi. "
Lập tức, tiếng cười ngừng lại, Ôn Nhan giật mình nhìn anh. Cô cảm giác được trên mặt mình có cái gì đó lành lạnh, hóa ra anh vẽ cả râu mèo lên mặt
cô, cô trừng lớn mắt: " Cố Cảnh Cảnh! "
Hình tượng cũng vứt rồi,
giờ Ôn Nhan không thể để mình yếu thế được. Cô ôm được lấy đầu anh, hơi
cúi người xuống, đưa tay lấy cái gì đó dưới nước, sau đó lại bôi lên mặt Cố Cảnh Ngự.
Đại ảnh đế: "... "
Đại ảnh đế đưa tay quệt mắt, rồi liếc nhìn cô một cái.
Giây tiếp theo, đại chiến bùng nổ.
Được một lúc sau, khuôn mặt Cố Cảnh Ngự đúng là chỉ thừa mỗi đôi mắt không
bị dính bùn, những chỗ còn lại thì thảm không nỡ nhìn.
Đương nhiên, Ôn Nhan cũng không tốt hơn là bao.
Hai người hiện đang có ảnh hưởng lớn trong giới giải trí, giờ thật giống
như hai đứa trẻ. Anh quệt cô một cái, cô cũng quệt anh một cái, vừa nãy
ghét bỏ đống bùn này bao nhiêu thì giờ quên sạch, ấu trĩ tới nỗi người
khác không nỡ nhìn thẳng.
***
Những vị khách còn lại: "... "
Bọn họ hận không thể dụi mắt nhìn lại xem, cái người giống hệt đứa trẻ ba tuổi kia...là Cố ảnh đế hả?
Đây đúng là điều buồn cười nhất rồi.
Đợi tới lúc Ôn Nhan lấy lại tinh thần, cô phát hiện ra bầu không khí ở đây
thật yên lặng, mọi người cứ đứng đờ ra như khúc gỗ vậy, biểu cảm họ nhìn về phía bên này có chút không nói nên lời.
Hai người còn nhớ là ở đây có rất nhiều người không đấy?
Cho nên, tôi tham gia chương trình lần này... không phải là một chương
trình thực tế bình thường mà là một chương trình phát đường trực tiếp
hả?
Ha ha ha ha, ngược cẩu hả.
Muốn báo công an, không nhịn được nữa rồi.
Ánh mắt một đám người còn lại đều có cảm xúc như thế, giống như họ muốn
chất vấn hai người vậy, Ôn Nhan mãi tới khi trở về xem lại, mới giật
mình nhận ra.
Một đám người bỗng bừng tỉnh, Đại Dũng ném củ sen
vào sọt, cười gượng hai tiếng: " Mau mau mau, ném củ sen đi, mau ném củ
sen đi, tiếp tục làm. "
Những người cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vô cùng phối hợp: " Đúng vậy, củ sen củ sen. "
Một đám người bỗng nhiên cách diễn giống nhau tới lạ, cứng đờ như pho tượng vậy. Mấy người đó cứ một trước một sau nói: " Ha ha ha, chúng tôi muốn
thu củ sen. "
Ôn Nhan: "... "
Có mỗi Khương Văn và Hà Từ là mãi không thấy động đậy gì, Đại Dũng phải tới đẩy bọn họ một cái, bọn họ mới sực tỉnh.
Hà Từ giật mình, ánh mắt còn chưa thu hồi lại được đã vội vàng lớn tiếng kêu: " Ai, củ sen củ sen, cho vào sọt tôi. "
Rồi lại vùi đầu vào làm, khí thế ngất trời.
Rồi hắn vẫn không nhịn được liếc qua chỗ Cố Cảnh Ngự hai lần, đúng là đáng khinh tới không chịu được.
***
Mọi việc trở nên như thế này, Khương Văn đứng cạnh nhìn hắn, có chút khó khăn mà mở miệng: " Cố Cảnh Cảnh? "
Tiếng của Khương Văn rất nhỏ, giống như là hắn không tin vào những gì mình
vừa nghe được, cho nên hắn như muốn hỏi lại, lại như là tự nói cho bản
thân nghe.
Khương Văn ở bên cạnh nhắc thế, Hà Từ cũng bắt đầu suy nghĩ. Nghĩ mà xem, trước mặt là một người đàn ông ấu trĩ như đứa trẻ ba tuổi, mà cũng chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ dọa hắn thiếu chút nữa là rơi
luôn củ sen xuống chân.
Có quả nhiều lỗ hổng, chẳng biết bắt đầu
nói từ đâu nữa. Trước là hành động ấu trĩ như trẻ ba tuổi, sau là muốn
nói cái tên Cố Cảnh Cảnh này vẫn chưa hợp với một đứa trẻ ba tuổi hả?
***
Ôn Nhan: "... "
Ôn Nhan bị mấy người này ngoài mặt thì đang nhổ củ sen nhưng thật ra đang
lén lút liếc mắt sang đây quan sát cô khiến mặt cô đỏ lên. Quả thật cô
muốn hét một tiếng chói tai.
Cô!! Đã!! Làm!! Cái!! Gì!! Sao!!
Từ tận sâu trong đáy lòng cô vô cùng rối bời, cô chỉ muốn tìm một cái hố
mà chui xuống thôi. Nhưng bề ngoài Ôn Nhan vẫn cẩn thận thu động tác
lại, làm như không có việc gì, đổi giọng nói: " Cố sư huynh, anh có mang khăn không? "
Cố Cảnh Ngự là người tương đối chú ý mọi việc, chắc là có mang khăn đấy.
Chuyển đề tài theo cách này đúng là không tồi.
Cố Cảnh Ngự ngược lại lại vô cùng ung dung, anh hoàn toàn không để ý tới
những tầm mắt đang dừng trên người mình. Anh ừ một tiếng, bình tĩnh lau
sạch chỗ bùn dính trên người đi, sau đó rút ra một cái khăn mới, giọng
nói trầm thấp mang theo ý cười: " Lại đây, anh lau cho em. "
Ấn đường Ôn Nhan giật một cái, cô ho khan một tiếng, đưa tay nhận lấy cái khăn: " Không cần, em tự lau là được. "
Sao phải cần anh lau chứ...Cô quay lại nhìn mọi người xung quanh.
Anh cong cong môi, ánh mắt thâm thúy, anh tránh không cho tay cô đụng lấy
khăn, vô cùng tự nhiên giúp cô lau: " Em thấy sạch chưa? "
Vừa
nói chuyện, tay anh vừa nhẹ nhàng dùng sức, chỗ nào có khăn lau qua liền đem luôn đám bùn bẩn đấy đi, để lộ ra da thịt trắng nõn của cô.
Cuối cùng, Ôn Nhan vẫn không thể vượt qua được mấy hành động tùy hứng của Cố ảnh đế.
Bầu không khí náo nhiệt giữa hai người bỗng chốc yên lặng hẳn, hài hòa mà
an tĩnh, nhưng vì thế mà trong không khí này... có sự ngọt ngào không
tốt cho cẩu độc thân chút nào.
****
Buổi chiều, còn phải quay một trò chơi giống như thế nữa.
Tập đầu tiên của mùa này đã quay xong. Tập tiếp theo được ấn định sẽ quay vào hai tuần sau.
Một mùa chương trình có tổng cộng tám tập, vì để đạt được hiểu quả tốt nhất cho chương trình, thì chương trình này là vừa quay vừa chiếu. Mỗi tuần
sẽ chiếu một tập, cũng nhờ thế mà họ có thể tìm hiểu kỹ hơn về thị hiếu
người xem, có thể kịp sửa chữa nội dung tập tiếp theo.
Trong mỗi
chương trình thực tế thì thường hay có một số phân cảnh pha trò, cắt
ghép các kiểu vào thì có thể nâng lên thành một tập nữa. Hai ngày nay
quay chương trình, bên đạo diễn đã cân nhắc cho thêm một tiết mục là
phần Ôn Nhan làm quen với các MC. Sau đó, họ cắt ghép biên tập lần quay
này thành hai tập.
Đây là việc của tổ hậu kỳ.
Có mấy vị
khách mời tương đối vội, vừa quay xong một cái thì rời đi. Giờ cũng chỉ
còn lại bốn vị khách mời cố định, họ không có việc gì vội nên cũng không rời đi ngay.
Cố Cảnh Ngự với Ôn Nhan nghĩ về sau mọi người còn
hợp tác với nhau một thời gian ngắn nữa, không biết mọi người có muốn
cùng nhau ăn một bữa cơm không.
Khách mời: Thực ra thì bọn họ không muốn đâu.
Là một cẩu độc thân, tạm thời trong thời gian này bọn họ không muốn nhìn thấy hai người nữa.
Đương nhiên, đi ăn thì vẫn phải đi, có thể cùng ăn cơm với Cố Cảnh Ngự, bọn họ có ngốc đâu mà từ chối.
Ăn xong bữa cơm này thì ai về nhà nấy, chuyện còn lại là của tổ chế tác,
bọn họ chỉ đợi tới thứ bảy chương trình được chiếu thôi.
Tổ chế tác gãi gãi đầu, mà gãi tới nỗi muốn chọc đầu luôn rồi. Nhìn hình ảnh nào cũng không nỡ cắt đi, làm sao bây giờ?
Ở trong phòng buồn mấy ngày, đạo diễn đã trở thành một người râu ria xồm
xoàm, đôi mắt thâm quầng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng.
Lần này, nhất định sẽ nổi.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi đến.
Trò chuyện một lúc, Dương Phàm đẩy đẩy mắt kính, ngữ khí trước sau đều ôn
hòa: " Là tới này, tôi tới tìm ngài là có một số việc. "
Đạo diễn:...Trời ơi, tôi cái gì cũng không muốn nghe.