Lúc nào con người ta cũng thích cân đo chiều sâu của tình yêu bằng thành toàn, tình yêu của Tả Thành chỉ có hai chữ—— độc chiếm.
Cho nên nếu có một ngày như thế, Giang Hạ Sơ yêu người đàn ông khác, chắc
chắn anh sẽ không chúc cô hạnh phúc, anh sẽ giết gười đàn ông
kia, khiến Giang Hạ Sơ hận anh cả đời, nhớ anh cả đời. Nếu không như thế thì, anh sẽ giết Giang Hạ Sơ, sau đó chết theo cô.
Anh chính là người đàn ông như thế, phụ nữ của anh, nếu thương anh, hạnh phúc; nếu không thương anh, bất hạnh.
“Aiii!” Ngoại trừ thở dài ra, chú Tiến cũng chỉ thở dài mà thôi: Nếu hai người như thế không gặp nhau thì tốt rồi.
Lời này, khôn ngoan, thì đừng để cho Tả Thành biết được.
Mười phút sau, mấy chiếc xe, mười mấy người đàn ông, bảo vệ Giang Hạ Sơ rời khỏi.
Đám phóng viên ngu người ra chưa giải tán, tụm ba tụm năm nghị luận sôi
nổi, ai nấy vẫn chưa thỏa mãn với những chuyện kinh thiên bí mật này.
Không có cảnh tượng trong dự liệu Lâm Khuynh Nghiên đang đợi, Lâm Khuynh
Nghiên hơi thất vọng: “Tả Thành hoàn toàn không xuất hiện.”
Diệp Tịch hừ lạnh: “Đừng có tự cho là mình thông minh nữa, Tả Thành cũng không phải là người cô có thể tính kế.”
Người đàn ông kia, anh ta quan sát nghe ngóng nhiều năm, cũng chỉ biết được
da lông, nhưng anh ta chắc chắn, từ trước đến nay, chỉ có phần Tả Thành
tính kế người ta.
Lâm Khuynh Nghiên không để bụng, cười yếu ớt,
đôi mắt yêu mị toát lên vẻ phong tình vạn chủng: “Không sao cả, cũng đủ
rồi, không tới ba ngày, e là cả phần mộ tổ tiện của Giang Hạ Sơ cũng bị
đào ra.”
Diệp Tịch lạnh lùng trào phúng: “Tôi đã nói là không nên coi thường Tả Thành, cô có tin người bị đào mộ tổ tiên ngày mai chính
là cô không.”
Không phải nói điêu, bị quật mộ tổ tiên là nhẹ, từ
xưa đến nay người trêu chọc tới Tả Thành hầu như ai cũng đến báo danh
chung một chỗ.
Ngược lại Lâm Khuynh Nghiên không sợ, thấy biến
không sợ: “Hẳn là vậy đi,người có hứng thú với phần mộ tổ tiên của Giang Hạ Sơ không chỉ riêng truyền thông.” Xoay người nhìn thẳng vào mắt Diệp Tịch, “Chẳng hạn như, Quan Hân của Lăng Giang, chẳng hạn như Trương
thị.”
Nếu bàn về tâm tư, Lâm Khuynh Nghiên cũng là một trong những cao thủ mà.
Lòng ghen tỵ của phụ nữ sẽ hủy hoại hai người phụ nữ, Lâm Khuynh Nghiên biết, nhưng mà vẫn cứ khăng khăng cố chấp.
Quả thật là một quả cược lớn, người phụ nữ này, thật không biết nên nói cô
ta cả gan làm loạn mới đúng hay là được ăn cả ngã về không mới đúng.
Diệp Tịch lắc đầu, nhìn Lâm Khuynh Nghiên, như tiếc hận, lại giống châm
chọc: “Phụ nữ tự ra vẻ mình thông minh, thật khiến người ta chán ghét.”
Lâm Khuynh Nghiên cười khổ: Đàn ông ư, ai cũng thích bên trọng bên khinh,
thông minh? Ai mà so với Giang Hạ Sơ được. Cô ta chỉ là kế công tâm, còn Giang Hạ Sơ là công tâm.
Liếc mắt nhìn qua, cô ta nhìn ra bên
ngoài, giọng điệu nghiền ngẫm: “Thế làm sao bây giờ? Fans của người tình tuyệt nhất cũng không ít đâu, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ chịu đựng được.”
Tóm lược là hồ ly tinh khủng khiếp này, có lẽ là kiệt tác của một fan ruột nào đó.
Cô ta cười, cười thật thoải mái, nhưng giữa lông mày chỉ toàn là chua xót. Từ từ cất bước, bỗng dưng, bàn tay bị người kia nắm lấy, giọng nói của
anh khiến Lâm Khuynh Nghiên yêu đến không thể kiềm chế nổi, mang theo
mị hoặc tà tứ: “Người tình tuyệt nhất?” Anh chậm rãi, đi đến
trước mặt cô ta, kề sát người, hơi thở tiếp xúc với nhau, “Vậy thì làm
chút chuyện người tình nên làm.” Đôi mắt đào hoa đẹp yêu dị, sóng mắt
gợn lăn tăn, phong tình không kém phụ nữ.
Người đàn ông này, không câu người cũng mê hoặc người ta, huống chi anh có
lòng muốn quyến rũ, và huống chi, từ trước đến nay, Lâm Khuynh Nghiên
không thể nào phản kháng lại Diệp Tịch.
“Ừ?” Lại cúi người, đôi mắt người đàn ông gợn sóng dồn dập.
Một chữ, như trời nghiêng đất ngả, dư âm vang vọng quanh lỗ tai, vô cùng mê hoặc.
Lâm Khuynh Nghiên hoàn toàn ngã gục, trong lúc hoảng hốt thì làn môi lạnh lẽo của người đàn ông đã hạ xuống.
“Kia không phải là Diệp Tịch và Lâm Khuynh Nghiên sao?”
“Đúng là họ rồi!”
“……”
Tiếng huyên náo bên tai, đám người bắt đầu nhao nhao, tiếng bước chân gần,
còn có cả đèn flash chói mắt, nhưng mà Lâm Khuynh Nghiên không nghe
thấy, cũng không nhìn thấy. Trong đầu như có một quả pháo hoa nổ bùng,
pháo hoa nổ vào tháng Tư.
Bọn họ quen biết nhau mười năm, làm
người tình màn ảnh tám năm, ngoại trừ trong diễn xuất, thì đây là lần
đầu tiên Diệp Tịch hôn cô ta, thậm chí cũng không thể nói là nụ hôn, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng khiến cô ta hồn bay phách lạc.
Tới khi dừng lại, làn môi đã mất đi hơi thở của người kia, cô ta từ từ mở
mắt ra, thì trông thấy một đôi mắt đào hoa sáng rực lạnh lùng, chỉ mê
người không mê ly.
“Hẳn là đã chụp xong rồi nhỉ.” Diệp Tịch nhíu mày suy ngẫm, cách cô ta thật gần, nhưng không nhìn cô ta.
Lâm Khuynh Nghiên cười khổ, thì ra, chỉ có một bên bằng lòng.
Đàn ông thật sự sẽ tâng bốc diễn trò vì người phụ nữ mình quan tâm, chẳng
hạn như Tả Thành, chẳng hạn như Diệp Tịch, mà phụ nữ lại luôn lừa mình
dối người, tin rằng sự tâng bốc, những trò đùa của những người đàn ông
kia là thật, ví như cô ta, ví như Quan Hân.
Lâm Khuynh Nghiên
tỉnh lại, tỉnh lại khỏi giấc mộng mình bịa ra, mặc dù là miễn cưỡng,
nhưng cô ta vẫn cười vui vẻ, hướng về tất cả ống kính, cất tiếng, chỉ
mình và người đàn ông bên cạnh nghe thấy, ầm ĩ chung quanh, không nghe
thấy sự mất mác, cô ta hỏi: “Diễn trò sao?”
Diệp Tịch nhíu nhíu
mày, cười hỏi ngược lại: “Không như thế thì là gì?” Cúi người, ghé vào
sát tai cô ta, “Tên gọi hồ ly tinh kia thích hợp với phụ nữ tư bản giống y như cô vậy, Giang Hạ Sơ không thích hợp.” Động tác mờ ám, trông như
hai người đang ôm nhau, còn khoảng cách thì không một ai có thể nhận ra.
Mặt mày Lâm Khuynh Nghiên cứng đờ, cuối cùng thì cười không nổi nữa.
Thật là bi ai mà, cũng chỉ là bia đỡ đạn cho Giang Hạ Sơ. Trong trái tim
chua xót vô ngần, vô cùng cơ đơn. Chưa bao giờ cô ta uất ức không cam
tâm như thế.
“Đã bị lợi dụng, thì cũng phải đòi hỏi chút lợi ích
chứ nhỉ.” Bỗng nhiên, cô ta cười tủm tỉm với Diệp Tịch: “Vậy thì diễn
cho tốt đi.”
Diệp Tịch còn chưa kịp kinh ngạc, thì Lâm Khuynh
Nghiên đã ôm lấy cổ anh ta, đôi môi phủ lên nó, không phải là lướt qua,
mà thế tới mạnh mẽ như công thành chiếm đất, phụ nữ bắt đầu chủ động rất đáng sợ, khiến Diệp Tịch diễn trò mười năm như ăn vào xương cũng suýt
chút nữa không chống đỡ được.
Lúc ấy Diệp Tịch chỉ có một suy
nghĩ: Choáng nha, vì cái người phụ nữ chết tiệt kia, bố mày hy sinh sắc
đẹp là thiệt thòi lớn nha.
Nhắm mắt, Diệp Tịch diễn trò thuần thục.
Một nụ hôn mãnh liệt, phóng viên điên cuồng nhấn play.
Chụp tiểu tam xong chụp phòng chính, cái thế giới này loạn hết rồi.
Phía trước phía sau, mấy chiếc xe ngang nhiên đậu trên quốc lộ, mười mấy
người đàn ông mặc trang phục đen ra khỏi xe, đứng chỉnh chu như thế sẵn
sàng đón địch, mặt không thay đổi, cúi đầu rũ mắt xuống, ở giữa, người
phụ nữ trước gió có vẻ đăm chiêu, gầy nhỏ yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị thổi bay mất.
Cách đó không xa, người
đàn ông bước vội ra khỏi chiếc xe sáng loáng, khuôn mặt vô cùng anh
tuấn, sau khi trông thấy người mình luôn tâm niệm thì gương mặt lạnh
lùng tuấn tú cũng dịu dàng hẳn đi.
“Tiên sinh.” Mười mấy người đàn ông khom mình chào, một thứ cung kính xuất phát từ bản năng.
Vẻ mặt Giang Hạ Sơ hơi nguôi giận, từ từ xoay người lại, đôi mắt trong veo linh động vẫn còn dấu vết hoang mang, gọi tên người đàn ông một cách
máy móc theo bản năng: “Tả Thành.”
Cô chưa bao giờ gọi tên anh với vẻ dịu dàng thoải mái như thế, không biết tại sao trái tim lại yên ả lạ thường.
Anh đến gần, nhìn cô, không nói gì cả, ánh mắt dịu dàng, như muốn hòa vào tấm thân cô.
Cô bắt đầu hoang mang rối bời, không biết tại sao nữa, giọng điệu cũng
mang một loại trách móc: “Lần này anh chậm, tôi chờ anh rất lâu, còn
tưởng rằng anh không ——”
Lời chưa dứt, thì đã rơi vào một cái ôm
mang chút hơi lạnh, bên tai là giọng nói dịu dàng như mơ của người đàn
ông: “Là anh không tốt. Ngoan, không sao rồi.”
Tả Thành vuốt mái tóc của cô, động tác êm ái khiến lòng người dao động, trong lòng của cô giống như bị con mèo gãi vào đó.
Cô hoảng hốt một lúc lâu rồi mới lấy lại giọng của mình, thoáng chui ra
khỏi lòng Tả Thành, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tả Thành và nói: “Lúc nãy anh ở đâu?”
Không biết tại sao cô lại muốn truy tới tận gốc rễ, mặc dù theo lí trí thì trông chẳng có ý nghĩa gì.
Cô ư, thật đúng là càng ngày càng không giống mình rồi.
Tả Thành chậm rãi gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió: “Ừ, ở đây.” Ánh mắt thì nhìn cô chằm chằm, như thể sợ rằng nháy mắt một cái
là không thấy nữa.
Dường như ánh mắt Giang Hạ Sơ dao động một
lát, rồi lấy lại thái độ như ngày thường, như than thở: “Thật quái lạ,
anh không xuất hiện.” Giọng nói của cô hơi lạnh lùng, như vương khí lạnh gió thu. Bỗng dưng, chỗ không biết ở đâu kia hơi cô đơn, Giang Hạ Sơ
cũng không biết tại sao nữa.
Tả Thành ôm eo Giang Hạ Sơ, ôm cô vào lòng, hiếm khi cô mới ngoan ngoãn, không động đậy.
Ghé vào bên tai Giang Hạ Sơ, anh hỏi cô: “Trách anh không?”
Cô lắc đầu, khẳng định: “Không.” Nhìn vào mắt Tả Thành, đôi mắt trắng đen
rõ ràng, không thể nhận ra trong đó là vui hay là giận, giọng cũng hời
hợt một chút, “Rất tốt, nếu không thì càng nói dai lại càng nói dại
rồi.”
Giang Hạ Sơ không thể tưởng tượng được, nếu như thời điểm
ấy, Tả Thành xuất hiện thì sẽ tạo thành cái tình huống gì nữa, chắc chắn là chẳng có kết cục tốt lành, hiểu rõ như thế, nhưng lạ thay, cô lại
cảm thấy hơi uất ức.
Ánh sáng trong đôi mắt Tả Thành như tinh tú
trời đêm, thâm thúy và sắc bén, chẳng biết tại sao cô lại không dám nhìn thẳng vào, vừa muốn chuyển mắt đi, thì Tả Thành lại xoay mặt cô lại:
“Em không cần nói gì cả, để anh xử lý.”
Giang Hạ Sơ làm thinh một lúc lâu: “Những chuyện này sẽ bị điều tra ra hết thôi.”
Cô không dám gặp may, có câu thơ, nó hình dung phóng viên và dư luận như thế này: Giảo định thanh sơn bất phóng tùng*.
*Trích trong bài thơ Trúc thạch:
Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.
Dịch:
Đôi mắt cô sâu lắng không ngưng đọng, là hành động vô thức khi cô sợ hãi
mới làm, rơi vào trong mắt Tả Thành, hơi đau lòng, ôm cô vào lòng, dỗ
dành thật khẽ khàng: “Chắc chắn không.”
Phụ nữ của Tả Thành anh, anh cũng không dám để cô bị uất ức một chút, ai dám!
Cô ngước mắt, nhìn Tả Thành, lo lắng, hốt hoảng, sợ hãi chồng chéo trong đôi mắt: “Nếu có thì sao đây?”
Tả Thành đang định nói gì, thì bỗng có một bàn tay mềm mại hơi lạnh nắm
lấy bàn tay anh, đột nhiên trái tim của anh đập nhanh một hồi, sau đó
nghe thấy giọng nói thoảng qua sự run rẩy của Giang Hạ Sơ, trái tim càng đau hơn.
Cô nói: “Giúp tôi.”
Giọng nói lí nhí, gằn từng
chữ như dùng hết mọi sức lực, nghe thật nặng trĩu, hai chữ nhẹ nhàng bay bổng giống như một sợi dây buộc chặt, trái tim Tả Thành đang co thắt
như thế, vô cùng đau đớn.
Lần đầu tiên, Giang Hạ Sơ đã quên địch
ta, đã quên Sở hà Hán giới, nói hai chữ như thế với Tả Thành, nói xong
rồi bản thân cô cũng giật mình.
Tả Thành ôm chặt Giang Hạ Sơ vẫn còn đang sững sờ, khẽ đặt nụ hôn giữa hai chân mày của cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Giang Hạ Sơ vẫn đang sững sờ, như hồn bay phách lạc, cũng giống như tâm hoảng ý loạn, lần đầu tiên cô quên vùng vẫy, giọng nói của Tả Thành quanh
quẩn bên tai cô, quanh quẩn khiến trái tim cô thổn thức, chỉ lặp đi lặp
lại một câu nói một cách máy móc kia thôi: Đừng lo lắng, có anh ở đây.
Chợt, không sợ nữa, trái tim yên ả.
Người đàn ông này, anh quá nhanh, lúc bất ngờ đã công thành chiếm đất, không chút tiếng động, đã lay lộng lòng người.
Giang Hạ Sơ, mi thừa biết, nơi đầu ngọn sóng của mi d^đ/l/q/đkhông phải là
phóng viên, mà là Tả Thành, không vượt ngọn sóng này, mi đã bước một
bước về phía anh ta, sau đó sẽ là bước thứ hai, bước thứ ba…… Bị thua
thảm bại cũng chỉ là sớm muộn thôi.
Đêm đã khuya, Tả Thành đứng
canh ở ngoài cửa phòng Giang Hạ Sơ, mãi đến khi cô đã ngủ rồi mới quay
lại thư phòng, chú Tiến cũng đã đợi ở trong đó.
“Thế nào?” Tả Thành hơi dựa người vào ghế salon, kéo cà–vạt, áo sơ–mi rộng ra, đầu ngón tay khẽ day day giữa đôi lông mày.
Trên người Tả Thành, có một luồng mị hoặc yêu dị.
Chú Tiến thỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã rũ mắt xuống, cung kính xuất
phát từ bản năng: “Tin tức bắt nguồn từ đài truyền hình Lăng Giang. Mà
Lăng Giang bên kia hơi khó giải quyết, Trương Ngạo Thiên đã sinh nghi,
tạm thời đã mua cổ phần của Lăng Giang.”
Chuyện này, quả nhiên càng ngày càng bê bối, mà cũng càng mưu lược.
Giữa lông mày Tả Thành nhíu chặt, trầm ngâm trong phút giây rồi khẽ nhếch
môi mỏng, lạnh lùng sắc bén tỏa ra tứ phía: “Mượn danh thu mua Lăng
Giang.”
Chú Tiến vô cùng kinh ngạc, rất lâu sau mới trả lời: “Tôi sẽ mau chóng ra tay.” Dừng một chút, “Nhưng mà Trương Ngạo Thiên có
điều phát giác, e rằng đã sắp xếp người vào Tả gia.”
Tả Thành
không lên tiếng, rũ hàng mi dài, tạo thành bóng đen mờ nhạt dưới mí mắt, không trông thấy ánh mắt trong đôi mắt anh, chú Tiến cũng không thể nào phỏng đoán được, đành lặng im theo.
Lát sau, bỗng, đôi mắt âm u
sâu thẳm của Tả Thành ngước lên, đồng tử như vẩy mực mang theo một thứ u ám lạnh lẽo: “Người không nên để, nên thanh trừng sạch sẽ rồi.”
Chỉ một câu thản nhiên, sát khí hiện ra rõ ràng. Người đàn ông này, nói lấy mạng người, cũng chỉ là một câu nói không lạnh không nóng mà thôi.
Chú Tiến nghĩ thấu đáo, lưỡng lự lo lắng, sau khi cân nhắc thật kỹ một lát, rồi nói: “Chắc chắn Trương Ngạo Thiên sẽ nghi ngờ.”
“Cho dù không làm cái gì, ông ta cũng sẽ nghi ngờ.”
Tả Thành phân tích một câu là thấu đáo sắc bén, nắm đúng chứng nghi ngờ
thành bệnh trong lòng Trương Ngạo Thiên. (ông tnt này làm ta nhớ tới Tào Tháo)
Chú Tiến gật đầu tán thành, không nói gì nữa, thiếu gia
của ông sao, cho dù loạn từng tấc lòng lên vì Giang Hạ Sơ, quan tâm sẽ
loạn, nhưng cũng là chúa tể, chẳng thể nghi ngờ, dùng tâm kế sách lược,
với anh mà nói, cũng chỉ là thứ dễ như trở bàn tay.
Tả Thành trầm ngâm trong giây lát, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, khẽ mở đôi
môi mỏng, một chút khói mờ lượn lờ, rồi đôi mắt sáng động lòng người,
trong vẻ lười biếng là một thứ chán chường đẹp trí mạng.
Hiếm khi Tả Thành hút thuốc, huống chi thứ này cách gây tổn thương gan tổn thương phổi vô cùng.
Giang Hạ Sơ sao, đúng là kiếp nạn của Tả Thành.
Chợt, Tả Thành mở lời: “Ai tiết lộ?”
Giọng nói Tả Thành lạnh đến cùng cực, cho dù là chú Tiến cũng phải toát mồ
hôi lạnh: “Nặc danh, ngoại trừ đoạn video clip ra, thì không để lại chút dấu vết gì. Cũng không phải là vì tiền.”
Khói tắt, đôi mắt sâu thẳm khó tả lóe lên ánh lửa, sáng hơn vì sao ngoài cửa sổ, ba chữ, uy nghiêm đáng sợ: “Lâm Khuynh Nghiên.”
Ung dung như vậy, không phải là ngông cuồng, mà là chính xác không sai một li.
Người đàn ông này thông minh sáng suốt đến đáng sợ, chú Tiến khiếp đảm, đối
với người đàn ông thâm sâu không lường được này, ngoại trừ kinh ngạc ra
thì còn sợ hãi, cái thứ sợ hãi sinh ra trong ý niệm, dè dặt hỏi: “Tại
sao thiếu gia không nghi ngờ Diệp Tịch? Video clip, động cơ của cậu ta
cũng đầy đủ như vậy.” Không phải nghi ngờ, đối với bất cứ điều gì Tả
Thành nói, đã trở thành một thứ bản năng tin tưởng sâu sắc không chút
nghi ngờ từ lâu. Chỉ là tò mò dựa vào cái gì mà người đàn ông này nói
một cái là trúng đích thôi.
“Nếu là anh ta, chuyện tiêu khiển hôm nay chính là một cơ hội tuyệt vời ông trời đã cho, cũng giống như tôi,
anh ta không xuất hiện.” Đôi mắt đen như chìm trong bể mực, không nhìn
thấy ảnh phản chiếu, không nhận ra nó vui hay buồn, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như phủ băng lạnh của anh.
Cũng giống như tôi…… Bốn
chữ, từng con chữ bị phun ra còn lạnh hơn nữa, Tả Thành ư, không chấp
nhận cho bất cứ người đàn ông này ngấp nghé hay tính kế người phụ nữ của anh.
Sát khí dày đặc, sống lưng chú Tiến chợt lạnh, lòng hiểu
rõ, Diệp Tịch, d[đ[l|qđ người đàn ông kia, cũng không thể chỉ lo thân
mình, trình độ bảo vệ vợ và ham muốn độc chiếm của thiếu gia nhà mình
rất khủng khiếp. Cẩn thận xin chỉ thị: “Nên xử lý thế nào?”
Làm
thinh một lát, người đàn ông đứng dậy, đến gần cửa sổ sát đất, trong đôi mắt anh là hàng ngàn ngôi sao khắp trời bên ngoài cửa sổ, một câu thản
nhiên, bất ngờ, âm u lạnh lùng vô ngần: “Yêu, không có kết quả, nhân vật chính bị tai nạn lao động, ngừng quay để xử lý.”
Ngừng quay Yêu, không có kết quả, tổn thất trong đó, trong một lát chú Tiến không tài
nào thống kê ra con số cụ thể nào trong đầu.
Chú Tiến ngạc nhiên, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhận lệnh ra ngoài.
Thôi, Tả Thành không tiếc phá tiền chỉ để xả giận cho người phụ nữ của anh, ai mà dám nói cái gì chứ.
Lời đồn Giang Hạ Sơ – nhạc sĩ chia cắt chiếm đoạt tình yêu, chỉ trong một
ngày ngắn ngủi, giống như một quả cầu tuyết, lăn đi khắp từng phố lớn
ngõ nhỏ trong Thượng Hải, trong vòng hay ngoài vòng, chỗ nào cũng khí
thế sục sôi.
Bình thường, những lời đồn nhảm không có căn cứ
giống như mưa dầm mùa mưa, mãi cũng không ngớt, nhưng chỉ sau một tối,
lạ thay nó lại biến mất không chút dấu vết, người mù cũng nhận ra được,
chuyện mờ ám trong đây quá lớn, nhưng mà cho dù như thế, người trong
nghề hay ngoài nghề cũng biết, chuyện này, không thể nói xằng nói bậy,
kẻ to gan, cũng chỉ che miệng lẩm nhẩm một câu: “Sau lưng Giang Hạ Sơ có người.”
Chẳng qua là người này sao, có phải là Diệp Tịch không thì còn phải nghiêm cứu nhiều hơn, câu đố vẫn chưa thể giải ra.
Ở đây thì không, chút tin tức này vừa được lan ra, thì đài truyền hình Lăng Giang cũng không tầm thường đâu.
Quan Hân đang trang điểm trong phòng hóa trang, trong tay thì vẫn lật lật
tài liệu, tất cả toàn là về Giang Hạ Sơ, Quan Ngải nói rất đúng, người
phụ nữ này, trời sinh là miếng cơm cho truyền thông ăn.
Trưởng đài Lăng Giang rón ra rón rén đi vào, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Quan Hân ngẩng đầu lên, liếc nhìn người trong gương: “Có chuyện gì?”
Trưởng đài đại nhân trông có vẻ khó xử, áp úng: “Quan Hân à, tin tức về Giang Hạ Sơ trong tay cô, trước mắt cứ dừng lại đi.”
Bàn tay lật tài liệu của Quan Hân khựng lại một lát, ngước mắt lên, giọng điệu thản nhiên, khí thế như đã có thế: “Có lý do gì?”
Trưởng đài thấy từng bước từng bước là gian nan nối bước, bên trên đắc tội
không được, mà thế lực và bối cảnh của bà cô này cũng không thể đắc tội
như nhau, cân nhắc thật lâu rồi mới trả lời: “Tất cả tòa soạn báo,
truyền thông cũng đã ngậm miệng hết, sau lưng Giang Hạ Sơ có người ra
tay rồi.”
“Cũng gây áp lực với Lăng Giang rồi à?” Để đồ trong tay xuống, xoay người nhìn trưởng đài, “Làm nghề trong truyền thông, gây áp lực phong tỏa là chuyện thường, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Giang
nhượng bộ, xem ra áp lực không nhỏ nha.”
Người có năng lực này
trong Thượng Hải, có thể đếm trên đầu ngón tay, Giang Hạ Sơ à, thật đúng là người đầy câu đố, càng ngày càng khiến người ta tò mò rồi.
Trưởng đài ngậm miệng bấm môi một lát: “Nhưng lần này không giống, không phải áp lực, mà là quyết định của Hội Đồng Quản Trị.”
“Hội Đồng Quản Trị cũng đã lên tiếng, không đơn giản nha.” Giọng điệu nghe
thì như không để tâm chút nào, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác
huyền cơ trong từng chữ từng chữ một.
Từ nhỏ người phụ nữ này đã thông minh nhanh nhẹn hơn người khác rồi.
Lúc này trưởng đài mới nhanh mồm nhanh miệng, hắng giọng: “Tóm lại, ngừng đưa tin là được rồi.”
Quan Hân rũ mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ cái gì, im lặng một chút,
thuận tay cất tài liệu, nói rõ: “Nếu đã như thế, tôi nghỉ đây.” Ra khỏi
phòng hóa trang ngay.
“Xem ra chuyện này chưa xong đâu.” Trưởng đài lầm bầm lầu bầu.
Bãi đỗ xe dưới đất hơi u tối, Quan Hân ngồi trong xe, lật đi lật lại tài
tiệu trong tay, cười như không cười, than thở: “Giang Hạ Sơ, cuối cùng
cô là ai?”
Ngẩng đầu, một chiếc xe màu đen bóng bẩy lướt qua bên
ngoài cửa sổ xe, chỉ liếc mắt một cái, đã thu hút được cái nhìn tập
trung của Quan Hân.
Chiếc xe này…… Loại xe sáng loáng màu đen duy nhất Tả Thành yêu thích.
Trời Thượng Hải thay đổi, trời Lăng Giang cũng đổi thay, thủ đoạn năng lực như thế…… Rất giống Tả Thành.
Lắc đầu, cô ta lầm bầm: “Quan Hân, mi đang nghĩ gì thế!”
Nhìn thoáng qua chiếc xe bóng loáng đi xa, cô ta mới gấp hồ sơ lại.
Phụ nữ ấy, lúc nào cũng thích nghi ngờ đa nghi, tới khi có đầu mối rồi, thì lúc nào cũng thích che giấu chuyện mình không muốn tin.