Giang Hạ Sơ ngồi yên, nhìn người kia đang nằm,
toàn thân cắm đầy ống, tựa như yên lặng không thể đả động vậy: “Em biết, anh có thể nghe lời nói của em được.” Dừng lại một chút, “Dĩ Sâm, em
chờ anh, dù trên trời hay dưới đất, nếu như anh không về, thì em sẽ đi
tìm anh.”
Chợt cao giọng, trở nên lạnh lùng.
Cô đang nói cho Tề Dĩ Sâm nghe.
Cách đó không xa, bước chân của Tả Thành dừng lại, cười khổ rồi bước tiếp.
Cũng là nói cho Tả Thành nghe.
Cô nói lời uy hiếp trắng trợn. Dù trên trời hay dưới đất, nếu như anh
không về, thì em sẽ đi tìm anh…… Một câu nói, cho dù là mọi thứ có sập
xuống, thì Tả Thành cũng sẽ bảo vệ mạng sống của người kia.
Đặt
bàn tay lên mu bàn tay tím bầm của Tề Dĩ Sâm, từ từ nắm chặt, lạnh như
băng, lạnh như băng, cô cúi người, ghé sát vào tai Tề Dĩ Sâm: “Mong anh
hãy tiếp tục sống thật tốt cho em.”
Sau đó, thì lặng im không
nói. Nếu như Tề Dĩ Sâm nghe thấy, thì câu này là đủ rồi. Còn có rất
nhiều lời, nhưng đợi anh về rồi hãy nói.
Chẳng qua là, chẳng qua là số mạng trêu người…… Cô không tài nào biết được.
Cuộc sống lênh đênh, quanh đi quẩn lại, thì cũng chỉ như một chuyến du lịch, nếu như là trạm cuối, thì chắc chắn cô sẽ dừng lại, cho dù không thể
thì cũng muốn nói lời từ biệt trong vui vẻ.
Cô không biết, trạm cuối của Giang Hạ Sơ và Tề Dĩ Sâm, chính là ở phi trường này……
“Anh chính là Tả Thành.”
Tần Hi Viện khoanh hai tay chờ ở cửa, nhíu mày quan sát đánh giá người đàn ông đi từ trong ra ngoài.
Hai chữ Tả Thành, từ năm năm trước thì cô đã không còn xa lạ gì rồi, gặp người thật thì lại là lần đầu tiên.
Ngoại hình của người đàn ông này muốn mạng người, mà lạnh lùng thì lại càng muốn lấy mạng người ta hơn.
Đây là cảm giác đầu tiên của Tần Hi Viện.
Tả Thành bước vài bước đến gần, giờ đây ánh mắt đã trong sạch như gội rửa, mà dường như có thể nhìn thấu lòng người, khẽ mở miệng, nói ba chữ:
“Tần Hi Viện.”
Người đàn ông này còn hoàn mỹ đến nỗi muốn người ta chết luôn.
Đây là cảm giác thứ hai của cô.
“Xem ra mọi chuyện và người bên cạnh Hạ Sơ cũng bị anh tra rõ từng chi tiết
rồi.” Cô hơi nhướn mày, nói chuyện với loại người thông minh như Tả
Thành, thì có một loại đè nén đâu đó, “Vậy hẳn là không cần tôi phải
nhắc lại, không nên gián đoạn trị liệu tâm lý của Hạ Sơ #Guānyǔhàng
tháng, có lẽ anh có thể lựa chọn chuyên gia tư vấn tâm lý lần nữa, nhưng mà tôi đề nghị là tốt nhất không nên, năm năm trị liệu, không ai có thể hiểu tình trạng của cô ấy hơn tôi.”
Ở trước mặt người đàn ông này, lựa chọn thông minh của Tần Hi Viện là thẳng thắn.
“Tôi muốn hồ sơ điều trị của Hạ Sơ.” Không phải là giọng điệu thương lượng
hay trao đổi, mà cũng không giống như ra lệnh, nhưng lại khiến cho người ta không thể nói không.
Hơi áp bức, hơi tê buốt, hơi khó có thể
thở ra hơi, cảm giác Tả Thành mang đến cho Tần Hi Viện chính là như thế. Nói vòng vo trên trời dưới đất với người đàn ông này là cách làm không
sáng suốt, Tần Hi Viện thản nhiên: “Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp,
tôi không thể cho, nhưng mà tôi nghĩ, cho dù là tôi không cho, thì chắc
chắn anh cũng có cách biết, tôi cho anh, coi như là cám ơn anh cứu Dĩ
Sâm, mặc dù biết anh có mưu đồ khác.”
Đồ điên! Tần Hi Viện còn bổ sung thêm một câu như thế trong lòng.
Tên mù cũng có thể nhận ra, Tả Thành có mưu đồ khác, dám mắng thẳng mặt một câu đồ điên cũng chỉ có một minh Giang Hạ Sơ mà thôi.
Ánh mắt Tả Thành ngưng đọng, đâu đó trong đôi mắt sáng lên, như thể có thể nhìn
thấu người khác, Tần Hi Viện tránh đi theo bản năng, trong lòng không
yên: Người đàn ông này sẽ không biết thuật đọc ý nghĩ chứ, nghe nói,
người đàn ông này kinh khủng tới mức biến thái.
Đương lúc suy
nghĩ vẩn vơ, thì chợt khẽ nói một câu: “Năm năm qua.” Đúng là giọng của
Tả Thành, vẫn rất lạnh, nhưng dường như lại hơi thiếu mạch lạc, “Cảm
ơn.”
Tần Hi Viện nghẹn họng nhìn trân trối, một câu cám ơn của
người đàn ông này, còn khiến lòng người sợ mất mật hơn cả câu ‘Tôi muốn
mang của anh’. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn số lần nói cảm ơn
trong đời của Tả Thành có thể đếm trên đầu ngón tay được.
Không
khỏi cười cười: “Quả nhiên là do hiếm khi nói cám ơn, hơi thiếu lưu
loát, nhưng mà tôi nhận.” Chuyển đề tài nói chuyện, thu lại sự trêu
chọc, hơi nghiêm túc, “Không biết anh có giao dịch gì với Hạ Sơ, nhưng
mà xin khuyên một câu, đừng kích thích cô ấy nữa, khả năng tái phát
chứng động kinh của cô ấy rất cao.”
Một khắc trước còn nói cám ơn với người khác, nhưng một giây sau thì mắt đã lộ ra sự sắc bén, mỗi lần thay đổi, thì chân mày lại nhíu chặt hơn, tất cả chỉ còn là hung ác tàn nhẫn kinh hồn: “Cô biết quá nhiều.”
Động kinh*, hai chữ, quả nhiên là kéo chặt dây đàn.
* Động kinh = điên cuồng, rối loạn,... tùy nội dung nhân vật nói mà ta sẽ dịch khác, nhưng các nàng cứ hiểu là 1 nhé.
Trước kia, mỗi khi ai nói câu này xong, những người biết quá nhiều, sẽ không bao giờ…… có thể lên tiếng được nữa.
Tần Hi Viện nghe quá nhiều tin đồn về người này: Giết người như ngóe, nắng
mưa thất thường…… Nói không sợ là giả, quả tim Q/Vũl[q"đôn bên trong đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tả Thành, cho dù là mưu
tính mọi chuyện chính xác đến cỡ nào đi nữa, thì cũng không thể nào hoàn hảo từng li từng tí được, thuật thôi miên không có một chút kẽ hở cũng
không thể xóa đi hết mọi sự thật.”
Nếu là người khác nói lời này
thì chắc chắn là tự đào hố chôn mình, nhưng mà có tầng quan hệ Giang Hạ
Sơ này, thì Tần Hi Viện không sợ hãi chút nào.
Trong đôi mắt khó
đoán, anh cười khẩy, cười lạnh lùng như yêu ma: “Sự thật?” Hừ lạnh,
“Cũng chỉ là thủ đoạn, cô là người thông minh.”
Lời thì chỉ nói ba phần. Nhưng Tần Hi Viện lại nghĩ đến một câu nói: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Bọn họ đều là người thông minh, cho nên, giữ lại con đường sống. Đừng nên suy nghĩ về thủ đoạn giỏi nhất của Tả Thành.
Quả thật, Tần Hi Viện là một người thông minh, biết xem xét thời cơ, cô trả lời: “Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng
không thể tiếp nhận sự thật anh cố gắng giấu nhẹm đi đâu, nếu như có
thể, thì tiếp tục giấu đi.” Xoay người, đi vài bước rồi lại dừng lại,
“À, nhắc nhở thêm một câu, chứng đau nửa đầu của Hạ Sơ rất nặng, đặc
biệt là vào mùa hoa anh túc, anh, chắc biết lí do, đừng quên hốt thuốc
đúng bệnh.” Thở dài thườn thượt rồi cười, Tần Hi Viện xoay người đi xa.
Rời khỏi bóng dáng của Tả Thành, hít một hơi thật sâu: Khí thế của người đàn ông này thật là đáng sợ.
“Đau nửa đầu.” Tả Thành lầm bầm, có vẻ đăm chiêu, nhìn cửa, Giang Hạ Sơ vẫn chưa ra.
Năm năm trước, lúc Giang Hạ Sơ tự sát, đúng ngay mùa hoa anh túc.
Làm sao để biến mình thành thuốc, trị chứng đau nửa đầu của Giang Hạ Sơ. Cả đời, Tả Thành cũng không tài nào hốt thuốc đúng bệnh được.
Cho
đến khi đến sân bay, thì bên ngoài đã nhá nhem tối, chẳng biết bầu trời
[lq"d&n đã âm u từ bao giờ, nhưng mưa lại cứ không rơi xuống, gió
nổi lên, từng mảng mây đen bị thổi đi mịt mù.
Giang Hạ Sơ ngồi
trong xe không nói gì, trên người thì vẫn khoác chiếc áo khoác của Tả
Thành, quanh chóp mũi toàn là hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt của người kia,
cô nhíu mày.
“Tả Thành.” Bỗng, cô nói.
“Hửm?” Tả Thành
đang cúi người thắt dây an toàn cho Giang Hạ Sơ ngước mắt lên, đôi mắt
sáng rực hiếm khi mang theo luyến lưu dịu dàng, nhìn Giang Hạ Sơ.
“Trả lại bài hát của tôi cho tôi đi.” Cũng không châm chích đối chọi, giọng nói của cô thoải mái bình thường.
“Được.” Anh từ từ ngồi dậy, chỉ nói một chữ, khóe miệng nhếch lên như có như không.
Giang Hạ Sơ cười, má lúm đồng tiền nhạt nhòa, cười nhàn nhạt, nhưng vẫn mang
theo xa cách và phòng bị đâu đó: “Có phải cái gì anh cũng nghe theo tôi
không?”
Giang Hạ Sơ à, dường như cô thật sự có gai, mà cũng rất ung dung thản nhiên.
Không cần đắn đo, đáp án như là điều hiển nhiên: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh là tốt rồi.”
Xe ngừng lại, đầu ngón tay anh đặt trên vô-lăng, trong kính quan sát, anh
nhìn thấy Giang Hạ Sơ cười lần đầu, lạnh lùng gian xảo quỷ quái.
“Bây giờ tôi muốn đi gặp Diệp Tịch.” Dùng lời của Tả Thành, trả ngược lại anh.
Tả Thành quay đầu lại, con ngơi tối đen như mực, giọng điệu bá đạo kiêu
ngạo: “Không được.” Giọng điệu đã nhẹ nhàng từ từ đi một chút, dường như mang theo chút gì đó cẩn thận lấy lòng, “Hợp đồng của em và Diệp Tịch,
anh sẽ tìm luật sư xử lý.”
Nếu như có thể, Tả Thành thật sự muốn
diệt hết từng tên từng tên đàn ông trong thế giới của Giang Hạ Sơ, hận
không thể giấu cô đi mất, đỡ phải lo có người mơ ước.
Giang Hạ Sơ vẫn ôn hòa, giọng điệu thoải mái lạnh nhạt vô cùng: “Anh phải can thiệp vào mọi chuyện của tôi à? Nếu như tôi nhất định phải đi gặp anh ta
đấy?” Hừ lạnh, cô hỏi, “Anh tính trói tôi về à?”
Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt có một loại nhiệt độ thiêu đốt người ta, khép môi lại cứng thành một đường, không nói gì.
Quả thật, Tả Thành sẽ không.
Giọng nói căng thẳng, Tả Thành càng lạnh lùng âm u: “Nếu như không, thì đừng
ngăn cản tôi.” Nhìn vào mắt lêq"d@n Tả Thành, quầng sáng nông nông sâu
sâu màu đen.
Tả Thành cười khổ, lạnh lẽo thê lương trên gương mặt không giống như kiểu của Tả Thành: “Có khi nào, một lần thôi, người lùi về phía sau chính là em.”
Xe lăn bánh, quay xe, lần nào cũng là Tả Thành lui về phía sau.
Hơn nữa, lần nào cô cũng dễ như trở bàn tay, mà anh cũng thất bại thảm hại như thế.
Trong giọng nói mang hỏa khí không khói, chỉ nghe thấy châm chọc: “Tả Thành, đến cục dân chính, anh nên nghĩ về vấn đề này.”
Đây là chiến lược của Giang Hạ Sơ, tờ giấy đăng ký kết hôn kia, chính là trù mã – chỗ dựa vững chắc của cô.
Bởi vì chẳng có gì cả, cho nên chẳng sợ chi.
Trong xe im lặng như tờ, chỉ có ngoài cửa xe, cơn gió thổi qua, tiếng rít chói tai.
Xe dừng ở cua quẹo Vũ Hậu, không ngoài dự đoán của Giang Hạ Sơ, mặc dù
không muốn, nhưng Tả Thành cũng chỉ có thể để cô đi vào một mình.
Người đàn ông bên trong cửa sổ xe nhìn Giang Hạ Sơ đi xa.
Cua quẹo, người phụ nữ bên ngoài cửa xe có má lúm đồng tiền như hoa, đôi
mắt phượng hẹp dài xinh đẹp như gợn sóng lăn tăn trong hồ xuân: “Tả
Thành, anh bảo vệ cẩn thận quá đó.”
Trong cua quẹo mờ mịt tối
tăm, gió lướt qua mái tóc dài của người phụ nữ, đẹp như động yêu, trong
đôi mắt ngưng đọng, khóe môi tràn lan những tia u ám: “Anh muốn giấu đi, tôi càng muốn cho cả thế giới cùng biết vẫn còn có Giang Hạ Sơ.” Đến
một chỗ yên tĩnh, lấy điện thoại di động ra, giọng nói rất dễ nghe, như
yêu mị, “Đài truyền hình Lăng Giang phải không?”
Đánh giá của giới diễn viên nghệ sĩ, quả nhiên chính xác: Giọng hát yêu mị, thiên hậu Khuynh Nghiên.
Lúc Giang Hạ Sơ có mặt tại studio Vũ Hậu, thì Diệp Tịch đang quay phim, một phân cảnh bị ăn đấm, có lẽ do tự dưng Giang Hạ Sơ nhảy dù, nên đại não
của Diệp Tịch chấn động vài giây, suy nghĩ chậm chạp, quả đấm hung bạo
vốn nên đi sai chỗ cứ đánh liên tiếp vào gương mặt tuấn tú kia của Diệp
Tịch.
Giới diễn viên nghệ sĩ, ai mà không biết, của quý nhất của
Thiên vương Diệp Tịch không phải là bạn gái trong tin đồn hơn mười năm – Lâm Khuynh Nghiên, mà là gương mặt yêu nghiệt đẹp trai. Tất nhiên người nghệ sĩ vung nắm đấm kia không thể nào đánh nhẹ đi được.
Diệp
Đại Thiên Vương lại còn khoa trương hơn, ngừng diễn thẳng thừng, còn
người nam diễn viên đóng chung với anh ta thì làm vật hi sinh ảo não đi
mua thuốc rồi.
Người đàn ông này, có phải muốn phá cho gà bay chó sủa không hả? Kỳ thật thì thấy người nào đó đến đây, thì tìm cái lí do
bãi công có thể thuyết phục được là được mà.
Diệp đại gia bình
tĩnh đi qua với gương mặt tuấn tú: “Giang Hạ Sơ à, cô thật là có bản
lĩnh nha, nhìn đi, phá cái mặt của tôi thành cái thứ gì nữa rồi đây
này.” Trái soi phải chiếu, soi hết gương mặt 360 độ không góc chết, sau
đó thì phun ra một câu nói tục, “Trời ơi, sưng hết lên rồi, làm sao lên
hình lqd nữa đây.”