Giữ vững bình tĩnh, rốt cuộc cũng hỏi rồi, tòa soạn báo Giang Văn, được lắm!
Không phải chính phủ, đáng giá để nghi ngờ! Phóng viên rất khó hầu hạ, không phải chính phủ thì không tin.
Phóng viên mỏ nhọn đó toét miệng cười, lộ ra hàm răng hơi vàng, hiển nhiên là rất vui vẻ, đúng là độc nhất vô nhị! Cơ hội đã mất thì rất khó để tìm
lại nên đám phóng viên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Là chủ nhân của
thẻ công tác sao?" Nói xong gã còn giơ kịch bản gốc trong tay lên, lấy
một thẻ công tác màu xanh lá cây ra, khí thế bức người, thừa thắng xông
lên: “Lần này lựa chọn đài Lăng Giang để tuyên truyền cho bộ phim điện
ảnh là có nguyên nhân đặc biệt đúng không? Hay đúng hơn là có quan hệ
trực tiếp đến phát thanh viên Quan Hân?"
Phóng viên làm liền một
mạch, giăng lưới toàn diện, không hề có chỗ sơ hở sau đó vừa lòng chờ Tả Thành trả lời, hình như là lòng tin tăng lên gấp bội, tư thái rõ ràng
là của người chiến thắng.
Người phụ tá sau lưng Tả Thành lau mồ
hôi liên lục nhưng vẫn luôn cảm thấy sống lưng lành lạnh. Phụ tá than
vãn: Gan thật, lại dám nhổ lông trên lưng cọp. Sau đó xoa bóp cổ tay:
Lại một phóng viên nhiệt huyết hiến thân cho sự nghiệp.
Phụ tá co lại một góc, cách xa đất thị phi, đôi mắt nhỏ lại đảo loạn nhìn chung quanh, chờ tổng giám đốc nổi đóa.
Một ngày này, phụ tá bị hoảng sợ không ít, nhưng lại không biết chuyện lớn
còn ở phía sau. Là ảo thanh* sao? Nếu không thì tại sao anh lại nghe
thấy tổng giám đốc bình thản trả lời: "Nên trả lại thẻ công tác cho bạn
gái tôi."
*Ảo thanh là một triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt
hay gọi theo thông thường là bị điên. Bệnh nhân nghe có một giọng nói
vang lên bên tai bắt mình phải làm gì đó hoặc khen hoặc chê…
Một câu nói làm mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
Tả Thành mấp máy môi, mang theo nụ cười như có như không.
Phụ tá không có cách nào suy nghĩ được nữa, quả nhiên hôm nay tổng giám đốc không bình thường nên thế giới cũng nhốn nháo.
Diệp Tịch đang uống nước, ngậm một ngụm nước trong miệng, bị những lời này
làm cho kinh ngạc đến quên nuốt, cũng quên phun ra nên hình tượng thần
tượng có chút bị phá vỡ. Đầu óc hỗn độn: Đang làm cái gì vậy? Anh biết
chuyện này mà, bạn gái? Anh không biết trong mắt anh ta, ngoại trừ Giang Hạ Sơ ra còn có động vật giống cái khác đấy.
Hình như Lâm Khuynh Nghiên cũng bị hoảng sợ không nhỏ, khuôn mặt tinh xảo có chút thay đổi.
Trong vòng ba mươi giây, bên trong tầng 37 chỉ còn tiếng hít thở, mọi người đều đang tiêu hóa. . . . . .
Ba mươi giây sau, hoàn toàn bùng nổ, mỗi người đều giống như cắn thuốc lắc vậy.
"Bạn gái? Xin hỏi tổng giám đốc Tả đang nói đến phát thanh viên Quan Hân của đài Lăng Giang sao?" Một phóng viên gõ laptop trên tay, phát ra tiếng
vang lạch cạch.
Tả Thành cười không nói, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chỉ im lặng.
Một phóng viên béo ú khác lấy cam đảm quanh co lòng vòng: "Hôm nay tổng
giám đốc Tả ra mặt là vì đài Lăng Giang sao? Lần tuyên truyền này là ý
của phát thanh viên Quan hay là do anh gợi ý?"
Tả Thành vẫn im lặng như cũ, biểu cảm nghèo nàn hướng về phía ống kính.
Một phóng viên khác trực tiếp nói thẳng: "Xin hỏi hai vị bắt đầu qua lại từ khi nào?"
Tả Thành vẫn không nói, thái độ cũng không rõ ràng, ánh mắt không nóng không lạnh.
Phóng viên kiên trì không ngừng: "Tại sao lúc này lại công khai tình cảm?"
Một phóng viên thần kinh thô hỏi: "Quan hệ của hai người có liên quan gì đến bộ phim này không?"
. . . . . .
Vấn đề liên tục được đặt ra, có thể so sánh với mười vạn câu hỏi vì
sao, cái sau lại càng sắc bén, mạnh mẽ hơn cái trước. Ngoại trừ câu
“Nên trả lại thẻ công tác cho bạn gái tôi” thì Tả Thành không nói thêm
một chữ nào nữa, hình như gương mặt tuấn tú sau đôi kính đang chìm vào
cái gì đó.
Dưới đài vẫn đang nhốn nháo, tuy không có người trả
lời nhưng cũng không cam chịu im lặng, tiếp tục đóng kịch một vai. Tả
Thành liếc một cái, giống như đã đến lúc, rũ mí mắt xuống, đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi tầng 37, không nhìn tròng mắt mọi người ở đây sắp rớt
ra ngoài đến một lần.
Nhân vật chính đi rồi, nhân vật phụ choáng váng, quần chúng sửng sốt, người xem cho rằng mình đang nằm mơ.
Phụ tá còn đang đứng ở một góc, cách xa thị phi, quên hết tất cả hỗn
độn: Cuối cùng tổng giám đốc đại nhân cũng bình thường lại rồi.
Diệp Tịch quên cả tạo dáng bảnh bao, lần đầu quên bày ra tư thế đẹp mắt
trước mặt ống kính. Sửng sốt hồi lâu mới âm thầm phun một câu: "Tả Thành bị ma nhập rồi."
Lâm Khuynh Nghiên bên cạnh chêm thêm một câu: "Anh cũng bị ma nhập rồi."
Các bạn phóng viên còn chưa có bình tĩnh lại, suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng bắt được manh mối chính ở trong đầu, đó là tin hot nha.
Chỉ chốc lát sau lại ồn ào trở lại, bảy miệng tám lời tổng kết thành ba từ: Tả Thành, Quan Hân, tình yêu.
Cứ như vậy, họp báo lộn xộn, hỗn loạn cũng kết thúc.
Tổng kết một câu: Đang nói gì vậy? Có ai hiểu không?
Diệp Tịch không hiểu, người xem không hiểu, Lâm Khuynh Nghiên lại hiểu,
chiêu bỏ xe bảo vệ tướng này dùng rất hay. Người đứng xem bao giờ cũng
rõ ràng, Diệp Tịch đang bị đùa giỡn, bởi vì Giang Hạ Sơ mới là nhân vật
chính.
Tình huống công khai tình yêu ‘giật nảy mình’, oanh oanh
liệt liệt này, mọi người đều biết, nhưng sau đó Quan Hân mới biết mình
là nhân vật chính.
Phụ nữ tới thế giới làm gì? Truyền bá nhiều chuyện. Còn địa điểm truyền bá nhiều chuyện thì sao? Nhà vệ sinh nữ!
Trong nhà vệ sinh nữ, hai người phụ nữ đang thêm dầu thêm mỡ, khí thế ngất trời.
Nữ nhiều chuyện 1 kích động: Cô đã nghe nói chưa? Hôm nay tổng giám đốc Tả thị công khai chuyện tình cảm rồi.
Nữ nhiều chuyện 2 khinh thường: Có người nào không biết chuyện này sao?
Nữ nhiều chuyện 1 háo sắc: Tổng giám đốc Tả thật là đẹp trai, ngồi chung
với Diệp Tịch, hoàn toàn không bị lép vế. Nếu thẻ công tác đó là của tôi thì cho dù mất việc tôi cũng đồng ý.
Nữ nhiều chuyện 2 khinh
thường lần nữa: Đừng suy nghĩ buồn cười như vậy, vẫn nên làm việc đến
nơi đến chốn đi, không có bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống đâu, mà
nếu có rớt thì cũng sẽ đập chết cô.
Nữ nhiều chuyện 1 ghen ghét:
Quan Hân là ai vậy? Làm thế nào mà quyến rũ được tổng giám đốc Tả thị
hay thế? Đúng là có bản lãnh, phụ nữ có thể giả dối như vậy cũng được
xem là có tiền đồ rồi.
Nữ nhiều chuyện 2 khinh thường lần ba: Cô có bản lãnh thì thử tiền đồ một lần đi.
Nữ nhiều chuyện 1 không phục: Cho dù có bánh thịt mà rơi chết tôi thì cũng đáng giá, tại sao lại không đập chết Quan Hân đó đi.
Nữ nhiều chuyện 2 khinh thường lần bốn: Nó cũng có mắt để rơi xuống đấy.
. . . . . .
Cậu chuyện dừng lại ở trước tấm gương, hai người đó đã trang điểm xong, đi
ra ngoài tìm kiếm bánh thịt rơi xuống. Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, cánh
cửa mở ra, một người phụ nữ mặc đồ công sở đi ra.
Người phụ nữ đó cười, cười một cách không giải thích được, soi gương lầm bầm lầu bầu:
"Quan Hân, từ khi nào mà mi lại đỏ như vậy?"
Người này chính là nữ chính trong ngôn tình mà bên ngoài đang đồn thổi đến khí thế ngất trời: Quan Hân.
Rửa tay xong, Quan Hân nhìn bông tẩy trang mà hai người phụ nữ kia bỏ lại
trước khi đi ra ngoài, nhặt lên, cân nhắc một phen: "Bánh thịt từ trên
trời rơi xuống đập vào mình rồi."
Thu hồi khiếu hài hước, trên
khuôn mặt xinh đẹp của Quan Hân giống như được dát lên một tầng ánh
sáng, tự lẩm bẩm: "Tả Thành, Tả Thành." Cô mỉm cười cười: “Cũng nên làm
quen một chút rồi."
Chỉnh trang xong, Quan Hân soi gương, cười
hài lòng, xoay người đi ra ngoài, bóng lưng của cô gái trong gương xinh
đẹp hấp dẫn, mang theo phóng khoáng tự nhiên.
Sau cơn mưa, tầng
49, phòng làm việc của Tả Thành, ngoại trừ chú Tiến ở bên cạnh Tả Thành
nhiều năm thì Quan Hân là người thứ nhất đi lên tầng lầu này.
Dọc đường đi không có trở ngại. Quan Hân cười, có chút bất đắc dĩ, còn có
chút trào phúng, đây chính là phúc lợi của ‘ bạn gái ’ sao, thật đúng
khiến cô được cưng chiều mà sợ hãi.
Đẩy cửa ra, trong mắt Quan
Hân toàn là màu đen. Chắc hẳn tình cảm chân thành của người đàn ông này
cũng là màu đen ! Người đàn ông này đúng là lạnh lẽo như ngày tháng năm, còn lạnh hơn cả băng nữa. Quan Hân nghĩ như vậy.