Khương Bồng Cơ cười cười, nhưng trong lòng lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Đau thì có chút đau, nhưng cô chắc chắn sẽ không chết. Nếu như không có kiến thức và năng lực phán đoán thì cô đã sớm chết từ lâu rồi.
Sự thật chứng minh, dự cảm của hệ thống là đúng, con người Khương Bồng Cơ một khi đã trở nên ngang ngạnh thì có mười con trâu cũng không kéo được lại.
“10,000 điểm mới đẩy được độ dung hợp lên 0.01%...”
Kéo giao diện thuộc tính ra, nhìn mức độ dung hợp vũ lực từ +30 biến thành +31, trong lòng Khương Bồng Cơ có chút thất vọng. Nếu sớm biết thế này chẳng bằng đợi điểm tích lũy nhiều lên một chút rồi mới dung hợp, bây giờ thì hay rồi phí công chịu khổ, lần sau nhất định sẽ rút kinh nghiệm.
Hệ thống ở bên cạnh lạnh lùng tạt cho cô một chậu nước lạnh: “Đây mới chỉ là dung hợp giai đoạn đầu thôi, số lượng tích lũy cần dùng không nhiều. Đợi đến khi giá trị vũ lực đột phát giới hạn của người bình thường rồi số điểm tích lũy cần đến không chỉ có chút xíu như thế này đâu. Hơn nữa, sự nguy hiểm phải gánh chịu trong mỗi lần dung hợp cũng sẽ tăng lên gấp bội.”
Theo như tính toán, sức chiến đấu của Khương Bồng Cơ ở kiếp trước không chỉ đơn giản là đột phá giới hạn của người bình thường đâu.
Sống bao nhiêu năm như thế rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nó gặp phải một ký chủ vừa khó chơi vừa thích đi tìm đường chết như thế này.
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười nhạt: “Tao biết, phương diện này tao còn hiểu rõ hơn mày.”
Phản ứng của mỗi lần tối ưu hóa bộ gien cùng với mức độ đau đớn của nó, không ai có thể hiểu hơn cô được.
Kiếp trước cô chính là “chiến sĩ biến đổi gen” được Liên bang tuyển chọn. Mấy chục năm trôi qua, xông pha không biết bao nhiêu cửa ải sống chết, tính mạng rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc là chuyện cơm bữa, đã sớm quen rồi. Huống hồ, so sánh thành quả phong phú thu được sau khi dung hợp với chút nguy hiểm nho nhỏ này, theo cô thì nó rất đáng giá.
Bên tai lại vang lên giọng nói của hệ thống: “...Theo như cấp bậc của ký chủ hiện giờ, muốn tích góp được nhiều điểm tích lũy như thế, căn bản là không thể.”
Nhưng, giai đoạn dung hợp thứ hai cùng với giai đoạn dung hợp sau cùng, số lượng điểm tích lũy cần dùng lại là những con số thiên văn.
“Chăm chỉ mài dao không nhỡ công đốn củi, nếu như cấp bậc của cô có thể tăng lên một hai cấp, lượng điểm tích lũy thu được mỗi ngày tăng gấp mấy lần, thậm chí còn là gấp mấy chục lần.” Hệ thống căn bản không thể hiểu nổi cách nghĩ của Khương Bồng Cơ, tại sao vị ký chủ này lại ngang bướng vậy? Chẳng qua chỉ cần tốn điểm tích lũy của hơn một tháng để thăng cấp cho kênh livestream thôi mà, đây vốn là một vụ làm ăn cực kỳ có lời.
Cứ tưởng lần này vẫn sẽ bị Khương Bồng Cơ phản bác lại, nhưng không ngờ lần này cô lại phụ họa nó: “Mày nói thế cũng đúng, nếu như cấp bậc không tăng lên thì tốc độ tích góp điểm tích lũy người xem quá chậm.”
Hệ thống âm thầm vui mừng, còn đang tưởng cuối cùng thì Khương Bồng Cơ cũng đã bị nó thuyết phục rồi. Nhưng mà, câu tiếp theo của cô lại như nện vào đầu nó một cú, nháy mắt đã dập tắt tất cả lửa nhiệt tình trong nó.
“Hệ thống, mày nói xem hình thức livestream giao lưu 50% tốt hơn hay là livestream giao lưu 100% tốt hơn? Nếu như là cái trước thì quyền chủ động vẫn nằm trong tay tao, nếu như là cái sau thì... tuy là kích thích sự nhiệt tình của khán giả hơn nhưng mà rất dễ game over...”
Cho dù là livestream giao lưu 50% hay 100%, cả hai cái đều có cùng một đặc điểm, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ livestream, sẽ để khán giả tiến hành bỏ phiếu đánh giá sự hài lòng đối với nội dung livestream, căn cứ vào mức độ hài lòng của khán giả sẽ nhận được ba loại hòm báu vật vàng, bạc, đồng.
Khương Bồng Cơ cười mà như không, trong mắt mang theo cả sự vui vẻ: “Mày phải tin rằng, thông thường thì vận may của những cô gái yêu cười sẽ không quá tệ đâu.”
Hệ thống quả thật tức muốn nghiến răng hàm, không nhịn được mà phun ra một câu: “Cô đúng là rất tự tin vào vận may của mình đấy nhỉ.”
“Vận may của tao từ xưa đến nay vẫn khá tốt.” Hai tay Khương Bồng Cơ khoanh trước ngực, mái tóc dài còn vương chút hơi ẩm buông xõa sau gáy, khiến gương mặt anh khí thêm nét dịu dàng, “Nếu như vận may của tao mà tệ, thì trên đời này còn ai có thể giống tao? Sau khi chết rồi mà vẫn có được một cuộc sống khác?”
Lúc này, hệ thống im lặng một lúc lâu, nó lại một lần nữa ý thức được một cách sâu sắc rằng vị kí chủ hiện tại của nó hoàn toàn khác so với những người trước đây.
“Ha ha, ký chủ cô cứ tùy hứng đi.” Hệ thống không kiềm được mà nghiến răng, “Không thử thì tộc trưởng châu Phi sẽ không bao giờ biết gương mặt mình đen đến mức nào.”
Hai ngày gần đây lại thường xuyên thấy bọn họ đề cập đến mấy từ như là “tộc trưởng châu Phi”, “Âu Hoàng”, “SSR”, “say mê rút thưởng, không thể dứt nổi“. Những lúc nhàm chán Khương Bồng Cơ cũng đọc bình luận của bọn họ, lâu dần không cần ai dạy mà tự hiểu được ý nghĩa của những từ ngữ quái lạ này.
Hệ thống chán nản, nhưng nghĩ đến sự tự tin của Khương Bồng Cơ, rồi nghĩ đến những hành động của cô từ trước đến giờ nó lại cảm thấy trong lòng có chút nao nao.
Chẳng lẽ vận may của cô ta tốt đến mức ấy?
Nếu như không chút tin cậy nào, cô ta cũng sẽ không dám khẳng định chắc nịch rằng mình nhất định sẽ thăng cấp được bằng cái cách dựa vào hình thức “chọn mặt gửi vàng” này?
Cấp độ của hòm báu vật càng cao, thứ có được lại càng tốt, khả năng rút được tấm thẻ thăng cấp miễn phí cũng càng cao. Nếu như cô ta thật sự có bản lĩnh lần nào cũng đạt được đánh giá cao nhất của khán giả, nhận được hòm vàng, nói không chừng thật sự có thể thăng cấp ấy nhỉ?
Nghĩ đến tương lai tươi sáng sau khi thăng cấp, tâm trạng buồn bực của hệ thống cũng dần dần trở nên khoan khoái. Cuộc sống không dừng lại ở sự tạm thời trước mắt, nó nên lạc quan một chút mới đúng. Đăng bởi: admin