Đây là lần đầu tiên khẩu hiện này xuất hiện ở các thành phố lớn của
Trung Quốc, lan rộng khắp Đại giang nam bắc(1) với xu thế nhanh như
chớp, vang lớn như chuông.
(1) Ý chỉ vang vọng khắp nơi.
Công ty phải đối mặt với thử thách rất lớn. Không biết là do tính
cách của tổng giám đốc mới như vậy, hay do lượng tiêu thụ của công ty
không ngừng tụt dốc, tóm lại, sắc mặt ông ta cứ cau có suốt ngày.
Nhân viên bộ phận giao tiếp và bộ phận thị trường, trong bầu không
khí đầy khiêu khích như thế, chỉ còn cách cố gắng xoay chuyển cục diện.
Nhưng, đây là một kiểu thù hận không phải chỉ riêng của một người, mà là dân tộc với dân tộc, quốc gia với quốc gia, đã nhiều năm trôi qua,
nhưng mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết.
Mặc dù chúng tôi làm việc cho công ty Nhật Bản, nhưng vẫn thường gọi
là Tiểu Nhật Bản (theo một số tài liệu, Nhật Bản đc xem là đại đế quốc,
nhưng diện tích của nó chỉ = 1/26 diện tích của Trung Quốc, nên người
dân Trung Quốc ko cho rằng nó là “đại” mà chỉ là “tiểu), cũng sẽ cười
nhạo những bưu phẩm của người Nhật, tự tách làm một nhóm các đồng nghiệp Trung Quốc.
Vẫn tiếp tục mắng quỷ mỗi khi nghe tiếng còi báo động, hoặc khi nhìn
thấy những hình ảnh hay văn bản nhắc đến những hành vi tội ác đối với
Trung Quốc.
Đối với người Trung Quốc mà nói, Tiểu Nhật Bản, giặc ngoại xâm Nhật Bản, lối xưng hô này, đã trở thành thói quen.
Ngày một tháng năm, ngày làm việc cuối cùng trước kì nghỉ, dựa theo
chỉ thị của tổng giám đốc, công ty phát cho mỗi nhân viên một phần sản
phẩm của công ty. Tổng giám đốc nói: “Nếu để những người bạn mới của
chúng ta sử dụng miễn phí sản phẩm của công ty, bọn họ sẽ trở thành
người tiêu thụ của chúng ta. Vì chúng ta rất có lòng tin vào những gì
chúng ta sản xuất.”
Có một chút bi thương cùng thê lương.
Tôi ôm một hộp đầy các sản phẩm quay trở về ký túc xá, sau đó tôi
chia đều phần sản phẩm mà công ty đã phát cho tôi, gọi điện thoại cho
một vài người bạn thân: “Bạn thương hiệu cao cấp nào đó của Nhật Bản
phát sản phẩm miễn phí để lấy lòng khách hàng đây, mau đến tẩm cung của
tôi để nhận, số lượng có hạn, tới trước có trước.”
Cuối cùng, khi sản phẩm cuối cùng bị lấy đi, tháng năm đã sắp trôi qua.
Không biết là do chính phủ can thiệp, hay là vì những cảm xúc mãnh
liệt ban đầu dần dần mất đi, cuối tháng bảy, kể cả khâu sản xuất hay
tiêu thụ, đều khiến cho mọi người cảm giác nhẹ nhõm hẳn lên.
Bầu không khí trong phòng làm việc cũng trở nên thoải mải trở lại.
Tạp chí nội bộ công ty vẫn trình diện mỗi tháng một lần với mọi
người. Vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để truyền khắp các chi nhánh nước
ngoài, các nhân viên càng ngày càng tích cực, số lượng và chất lượng của bài viết cũng được nâng cao. Bộ phận hành chính lập ra quỹ chuyên mục
để làm tiền nhuận bút, và tuyên bố sẽ trả tiền nhuận bút thấp nhất là
năm mươi đồng cho mỗi một bài viết của nhân viên.
Thậm chí, trong hộp thư gửi bản thảo, tôi còn nhận được các bức thư
tình gửi cho cô Hạ. Đều là những tờ giấy viết thư màu hồng nhạt có vẩy
nước hoa. Trên thư đều là những lời miêu tả tình yêu, khiến tôi đọc xong cũng phải nở nụ cười thực sự.
Số lần Triển Tường đến Trung Sơn rất ít. Tôi hiếm khi được gặp anh, và cũng không có một dòng tin nhắn nào.
Không có phút giây nào tôi không nhớ đến anh.
Số lần tôi đến Di Nhân Các ngồi một mình cũng nhiều hơn. Thời gian ở
lại cũng lâu hơn. Lúc quét thẻ ký tên, tôi dùng sức để viết. Nhân viên
phục vụ nói: “Cô họ Hạ?” Tôi nói phải, Hạ của Hạ Thiên (mùa hè). Cậu ta
kinh ngạc kêu lên: “Tôi cũng họ Hạ! Chúng ta là người một nhà rồi!” Tôi
cười, đưa tay phải ra, đánh tay với cậu ta.
Nhìn những dòng chữ si tình mà mình để lại trên màn hình TV, luôn có
một cảm giác đau thương rất mãnh liệt ùa đến với tôi. Cô bé đứng trên
đồng cỏ cao cao nhìn về nơi xa đó, dường như đã cách tôi ba kiếp luân
hồi. Mà Triển Tường, lại ngày càng hiện rõ ràng hơn trước mắt tôi.
Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, tôi xem phim [Tình Nhân Kết] trên máy tính, nước mắt của tôi cứ tuôn rơi từng dòng.
Hóa ra trên đời này, sẽ có một vài chuyện không thể tránh khỏi. Giống như bất lực nhìn những bông hoa úa tàn, lá rụng về đất, bất lực trải
qua sự chia ly với quá trình sinh lão bệnh tử, bất lực nhận ra những bể
dâu của trần gian khi thế sự đổi dời.
Hóa ra điều đáng sợ nhất không phải là chưa từng gặp mặt, mà là rõ
ràng đã gặp nhau, rõ ràng đang đứng ở trước mặt nhau, rõ ràng có yêu,
nhưng không thể nói ra được.
Nhìn bốn chữ “chỉ xích thiên nhai” (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt), mà tôi không kiềm được nước mắt.
Chú thân mến, tuy rằng tôi đã sử dụng rất nhiều rất nhiều câu chữ để
xây dựng lòng nhiệt huyết trong tình cảm, nhưng đối với chú, tôi vẫn
không biết nên dùng cách nào để tiếp bước cho câu chuyện của chúng ta.
Tuổi thanh xuân của tôi đang bừng bừng nở rộ, mang theo vẻ tươi đẹp
của sớm mai, cùng với những tiếc nuối vàng vọt lúc hoàng hôn. Từng cánh
từng cánh hoa rơi xuống tạo nên một khung cảnh hoang vắng, sự hoang vắng đó còn đáng sợ hơn cả hư không. Dù đã nỗ lực một thời gian dài nhưng nó vẫn không kết trái, là do tôi không đủ kiên trì sao? Không phải. Tôi
vẫn tiếp tục chờ chú, vui vẻ đợi chờ, ngay cả bản thân tôi cũng không
thể lý giải nổi tình cảm sâu sắc đó . Đã trải qua vô số những cơn đau xé lòng, hay nước mắt thấm ướt gối đầu, nhưng anh, vẫn xa tận chân trời.
Có đôi khi tôi phát sinh một loại xúc động mãnh liệt đáng xấu hổ: Bỏ
mặc tất cả, cái gì xứng đôi, tự trọng, ánh mắt của người khác, suy nghĩ
của anh, cái gì cũng mặc kệ, chỉ muốn chạy đến trước mặt anh, cho dù là
quỳ xuống dưới chân anh, tôi vẫn sẽ nói tôi yêu anh. Yêu anh đến mức
không gì có thể sánh được.
Có đôi khi sẽ có những suy nghĩ đê tiện đáng sợ: Tôi muốn biến ký ức
của mình thành một con dao sắc bén nhất trên đời, khắc ghi tình tất cả
tình cảm tôi dành cho anh, loại tình cảm tối tăm vô vọng nhất, cùng với
những giọt nước mắt tôi khóc vì anh, đóng gói tất cả những thứ đó lại
gửi cho anh. Cho dù cuối cùng sẽ có một ngày, thế giới thực sự thay đổi
hoàn toàn, tôi vẫn muốn lúc anh còn sống, sẽ nhớ mãi tên tôi. Sau khi
chết, sẽ mang theo những ký ức về anh chôn vùi sâu dưới lòng đất đen
tối.