Trong không khí hân hoan tạm biệt năm cũ chào đón năm mới, hoa sơn trà bừng bừng nở rộ.
Một năm nữa lại trôi qua.
Cây cối trong vườn hoa đã cao lên không ít. Thậm chí một số cây đã bắt đầu đơm hoa kết trái.
Trong sân đã có các công nhân xây dựng lục đục ra vào, do yêu cầu của bên sản xuất, nhà kho dự trữ mới và trạm sản xuất chủ lực thứ hai.
Ngày sáu tháng hai, là ngày làm việc đầu tiên trong năm mới của chúng tôi.
Chúng tôi là những cô gái đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất, vẫn vây
quanh cây quất treo đầy bao lì xì để chụp ảnh chung, hay đứng trước cây
hoa sơn trà nở rộ chụp ảnh lưu niệm. Mặc những bộ quần áo mang màu sắc
vui vẻ, ung dung bước đi ngang qua toàn khu công nghiệp.
Trưởng phòng hành chính tổng hợp đang hướng dẫn bảo vệ kéo cờ. Ba trụ cờ, ở giữa là quốc kỳ của Trung Quốc, hai bên là lá cờ đại diện cho
tổng công ty bên Nhật Bản và cờ của công ty chúng tôi.
Chúng tôi nêu ý kiến với trưởng phòng: “Trụ quốc kỳ nên cao lên một
chút! Sao có thể để chúng ngang hàng với nhau thế kia! Cũng đừng treo
quốc kỳ của Nhật Bản lên! Cẩn thận không khéo bị đối thủ của chúng ta
tuyên truyền ác ý!”
Ai ngờ chỉ một câu nhắc nhở vô tình, lại thực sự tiên đoán đúng có
một cuộc vận động to lớn. Ở Trung Quốc, cuộc vận động đó đã lan tràn một cách nhanh chóng.
Khi quốc kỳ được kéo lên, các cô gái hát theo nhóm người bảo an: “Hãy vùng lên, không muốn để nhân dân làm nô lệ, hãy để máu thịt của chúng
ta, cùng xây dựng nên dãy Vạn Lý Trường Thành mới của chúng ta…”
Sau đó chúng tôi sẽ đòi lì xì từ các trưởng phòng và những người bảo an đã lập gia đình.
Đến căn tin mở hội nghị sáng sớm hàng tháng. Tổng giám đốc mặt mày
hớn hở cùng các nhân viên Trung Quốc bàn về hoàng đạo: “Năm nay là năm
Tuất của Trung Hoa. Chó có thể đem đến vận khí và tài phú, tránh tà ma
và loại trừ tai họa, là biểu tượng cát tường phồn vinh của vạn vật. Vì
thế nếu mọi người trong năm nay có thể đồng lòng đồng sức cùng nhau cố
gắng, nhất định có thể đem đến tài phú và vận may cho công ty.”
Tiểu Tần viết lên cuốn sổ ghi chép: “TMD, chẳng biết truyền thuyết về con chó này ở đâu ra.” Bên cạnh còn vẽ thêm một con chó xấu xí.
Tôi che miệng cười. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Triển Tường từ trên khán đài ném xuống. Tôi trợn tròn mắt.
Lời nói kế tiếp của Tổng giám đốc khiến Tiểu Tần hưng phấn hẳn lên:
“Để thích ứng và làm hài lòng thị trường cũng như nhu cầu của người tiêu dùng Trung Quốc, tổng công ty ở Nhật Bản đã tiến hành khảo sát và phân
tích thị trường một cách cẩn thận trên diện rộng, đầu năm ngoái, công ty đã đặc biệt thành lập các nhóm nhỏ nhằm phát triển sản phẩm ở thị
trường Trung Quốc, sắp tới họ sẽ cử quản lý Fukuhara dẫn theo một nhóm
người chuyên nghiệp đến Trung Quốc, họ sẽ dẫn dắt chúng ta khai phá mặt
hàng quốc nội, hoàn thành công việc cuối cùng. Đến lúc đó, hy vọng mọi
người cùng phối hợp.”
Tiểu Tần vui vẻ, viết lên giấy: “Hoàng tử của tớ, sẽ cưỡi ngựa trắng đến đây.”
Tôi viết ở phía dưới: “Người cưỡi ngựa trắng, ngoài hoàng tử ra, còn có Đường Tăng nữa đó.”
Tiếp theo là bài báo cáo kinh doanh của Triển Tường.
Tiểu Tần vẽ lên giấy một bức ảnh biểu tượng xấu xí, đưa tôi xem, tôi viết bên cạnh: “Who?”
Cô nàng trả lời: “Triển đại hiệp.”
Tôi bật cười.
Công việc và cuộc sống, vẫn tiếp tục trôi qua một cách bình thường.
Khi tôi viết xong lời nhắn hằng năm của cuốn tạp san nội bộ công ty
số mười hai, thì cô Kim gọi tôi vào phòng tổng giám đốc. Sếp tổng đưa
tôi một bao lì xì, tôi hơi ngạc nhiên, phải biết rằng, dù là năm mới
nhưng người Nhật Bản không có truyền thống phát lì xì cho cấp dưới như
thế này.
Cô Kim nói: “Nhận đi, sếp tổng vừa nói, tạp san của chúng ta được xử
lí rất xuất sắc, vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ấy. Đặc biệt là
những bài phản hồi và các bài khảo sát trên trang web online, điều này
đã giúp đỡ rất nhiều trong việc quảng cáo sản phẩm mới. Ông ấy rất hài
lòng. Nhưng vì công ty có điều lệ rõ ràng về [quy định thù lao tiền
lương], nên nếu muốn tăng tiền lương thì phải dựa vào quy định mà thi
hành, vậy nên lúc ký hợp đồng vào năm ngoái, cũng như em thấy, số tiền
không nhiều lên là bao. Đây là một phần, cũng là tấm lòng của Tổng giám
đốc, để cám ơn sự chăm chỉ của em, đã phần nào giúp ông ấy trong các hội nghị nhà lãnh đạo của công ty nước ngoài, ngoại trừ các định mức kinh
doanh ra, còn có thể khoe khoan với người khác các hạng mục đã đạt được
thành tích tốt.”
Hai tay tôi cầm lấy bao lì xì, đúng là khá dầy.
Tôi nói: “Cám ơn tấm lòng của ngài! Tôi sẽ cố gắng thêm nữa!”
Ngày mười, tôi đến bộ phận sản xuất để đưa nội dung tạp chí số mới,
Tiểu Tần ôm một chồng tạp chí từ trong phòng đi ra, tôi cười với cô ấy:
“Chủ đề hôm nay là thiên sứ sao?”
Cô ấy hất cằm, thể hiện đúng bản chất nói: “Dừng! Cậu nghĩ tớ muốn
làm osin cho người khác lắm sao! Chẳng qua tớ chỉ muốn mượn cơ hội để
đến bộ phận sản xuất gặp anh chàng chưa lập gia đình mới đến kia kìa. Tớ muốn thể hiện tinh thần thân thiện của người dân Trung Quốc thôi mà!”
Tôi gật đầu nói: “Đã hiểu. Tớ đã hiểu lầm cậu, tớ sai rồi.”
Đến văn phòng làm việc của bộ phận sản xuất, tôi bắt gặp những nhân
viên kỹ thuật mà tổng công ty vừa điều đến. Nghĩ thầm: Nhan sắc chỉ thế
này, đã có thể khiến cho Tiểu Tần rung động, hừ.
Sau khi đến văn phòng của bộ phận sản xuất xong, tôi phải đến bộ phận kiểm tra chất lượng.
Muốn đến bộ phận kiểm tra chất lượng, tôi phải đi qua một hành lang
thật dài. Muốn đi trên hành lang này, nhất định phải mặc quần áo bảo hộ, đội mũ, mang găng tay và giày, sau đó còn phải đi qua ba máy khử trùng, rồi mới có thể đi vào.
Đây là những quy định đã được ghi lại một cách rõ ràng của công ty.
Bất luận là ai cũng không được vi phạm. Cho dù là nhân viên đến tham
quan, cũng phải thay đổi trang phục.
Tôi ôm tạp san chờ đợi, mong ngóng người nào đó đi ngang qua, như
vậy, tôi sẽ không phải đi vào, đương nhiên, cũng giảm bớt phiền phức cho tôi.
Người mà tôi chờ cũng đã xuất hiện, đó là Triển Tường.
Anh mặc quần áo bảo hộ màu xanh rộng thùng thình, đầu đội mũ chuyên
dụng màu xanh, chân mang một đôi giày màu xanh, tay mang một đôi găng
tay màu xanh, đứng ở trước máy khử trùng màu xanh, tạo hình khá buồn
cười.
Tôi lập tức nhớ lại bức chân dung mà Tiểu Tần vẽ trong buổi hội nghị sáng nay.
Rồi cũng liền nở một nụ cười, để lộ ra tám chiếc răng.
Anh khó hiểu hỏi: “Đang liên tưởng đến gì vậy?”
Tôi đặt tạp chí vào ngực anh, cung kính nói: “Quản lý Triển, phiền anh, đem chúng đi kiểm tra chất lượng hộ tôi. Cám ơn.”
Anh bước lên một bước, đứng rất gần chỗ tôi, nói: “Ngày mốt, tôi mời em ăn cơm.”
Lòng tôi thầm nghĩ: Nhìn đi, lời nói này rất cao siêu nha! Rõ ràng là sử dụng thời gian của mình, vậy mà người ta lại nói “mời” mình ăn cơm,
khiến anh ấy bỗng nhiên trở thành một người thân thiện đầy thấu hiểu.
Tôi vẫn chưa kịp trả lời, Tiểu Tần bỗng nhiên xuất hiện.
Tôi nói: “Làm phiền anh, quản lý Triển. Tạm biệt.”
Đi trong sân, Tiểu Tần hỏi: “Anh ấy nói gì với cậu? Anh ấy không giống với vẻ ôn hòa thường thấy.”