Thời gian vẫn trôi qua một cách yên ả như vậy. Công việc của tôi cũng diễn ra suôn sẻ. Sau khi hệ thống ERP mới được đưa
vào sử dụng thử thì nó đã chính thức được cài đặt vào toàn bộ các máy
tính trong công ty, hệ thống chấm điểm nhân sự mới được đưa vào sử dụng
và trở thành mục tiêu của phòng máy tính chúng tôi.
Cuối tháng hai, tổng giám đốc gọi tôi đến phòng hội nghị nói chuyện.
Giao cho tôi một nhiệm vụ mới: công việc làm tập san cho nội bộ công ty. Từ sơ yếu lý lịch của tôi, ông ấy biết lúc còn ở trường đại học, tôi đã từng tham gia vào câu lạc bộ báo chí. Ông ấy trưng cầu ý kiến của tôi,
hơn nữa, vô cùng “tình sâu ý nặng” nói: “Vốn dĩ đây là công việc mà bộ
phận hành chính phải hoàn thành. Cô lại là nhân viên bộ phận vi tính, có công việc của riêng mình. Nhưng tôi đã xem qua những bài văn mà cô viết trên báo, tôi cảm thấy cô chắc chắn sẽ có hứng thú với công việc này.
Tuy rằng tiền lương tháng tạm thời không thể tăng, nhưng cuối năm sẽ
tính vào bảng đánh giá cống hiến và hạng mục phần thưởng, công ty nhất
định sẽ suy xét.”
Tôi không thể từ chối. Không thể nói “không”. Nếu như có đường cho
tôi từ chối, thì sếp tổng đã không trực tiếp nói chuyện với tôi, mà chắc hẳn phải thông qua cấp trên của tôi trước.
Hai mươi phút sau, tất cả các quản lý công ty đều tụ họp tại phòng
hội nghị. Tập san của công ty chính thức được khởi động ở hội nghị, tôi
chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, nhưng vì bị phụ trách “lên kế hoạch, chủ
biên, biên tập viên”, nên phải tham dự hội nghị.
Những người quản lý vốn dĩ đều là những người rất bận rộn, lúc họp
đều mang laptop theo. Bảy quản lý, đã có hết sáu là người Nhật Bản, chỉ
một người Trung Quốc duy nhất là Triển Tường, cũng là du học sinh Nhật
Bản, chỉ vì hỗ trợ cho tôi, mà phiên dịch viên của sếp tổng cũng phải
tham gia. Tôi ngồi ở vị trí cuối, liếc mắt là có thể nhìn thấy hoa sơn
trà nở rộ và cây xoài đang phất phơ trong gió. Tôi cảm thấy chính mình
như một hạt đậu nhỏ trên mâm thức ăn thịnh soạn.
Tổng giám đốc giản lượt phần giới thiệu ý nghĩa phát hành tập san:
“Chín năm, công ty chúng ta đang lấy thế ổn định, vững mạnh đến tiến lên phía trước. Liên tục được chính phủ trao tặng các huy chương. Năm
trước, lại được bầu chọn là cấp A trong việc nộp thuế mẫu mực của thành
phố Trung Sơn. Đây là một vinh dự quý giá. Trong ba mươi ngàn xí nghiệp, chỉ có hai trăm bảy mươi tám xí nghiệp được chọn . Trong quan niệm kinh doanh của chúng ta, điều thứ ba đó là ‘Làm việc cống hiến cho tổ quốc’, đây cũng là lời khẳng định của chúng ta. Môi trường công tác cũng đã
trở nên càng thêm sạch sẽ, tươi đẹp, các quy định chế độ cũng ngày một
hợp lý và hoàn thiện hơn. Trong tình cảnh này, văn hóa thành lập công
ty, xí nghiệp càng lúc càng trở nên quan trọng hơn. Do đó, tôi đề nghị,
bắt đầu từ năm nay, sẽ tiến hành đưa công việc của chúng ta lên sách
báo. Đưa phần này vào trong tạp chí, trở thành cầu nối giao lưu giữa
nhân viên và công ty, tăng cường sự đoàn kết nội bộ, xây dựng tình cảm
thêm sâu sắc. Mọi người có ý kiến gì không?”
Phiên dịch viên ngồi bên cạnh tôi, nhỏ giọng dịch ra từng câu một.
Các quản lí quay mặt nhìn nhau, quản lý Tây Hải của bộ phận hành
chính đặt câu hỏi: “Công việc này, đã có ai chịu trách nhiệm chưa? Có
cần thông báo tuyển dụng một nhân viên có kinh nghiệm liên quan không?”
Tống giám đốc lắc đầu nói: “Không, tạm thời không cần tuyển người
mới. Sama Hạ đang ngồi ở đây sẽ đảm nhiệm phần công việc này. Tôi tin
tưởng với năng lực của cô ấy sẽ hoàn thành công việc này xuất sắc. Nhưng mà, bởi vì đây không phải là công việc thuộc chức trách của cô ấy, cũng không phải là công việc duy nhất mà cô ấy phải xử lý, cho nên tôi hy
vọng các vị, những bộ phận hay nhân viên nào đó mà lúc Sama Hạ cần phối
hợp thì tôi mong những nhân viên liên quan hãy dốc sức hỗ trợ cho cô ấy. Những phần có trong tập san, độ dài, sẽ được thông báo vào sáng sớm
ngày mai. Còn có vấn đề gì không?”
Tổng giám đốc nhìn một lượt xung quanh, sau đó đứng lên, vỗ tay nói:
“Nếu vậy, chúng ta cùng mong chờ tập san công ty sẽ ra đời trong một
ngày gần nhất. Hơn nữa, sẽ vô cùng đặc sắc, vượt qua phân xưởng ở
Indonesia, công ty ở Hàn Quốc, công ty ở Mỹ, công ty ở Thái Lan!”
Mọi người lục tục ra khỏi phòng họp. Tôi và phiên dịch viên Kim đi
cuối cùng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm rồi nói: “Cô thật đáng
thương. Những tạp chí của những công ty ở nước ngoài đã xuất bản mấy năm rồi, hơn nữa mỗi kỳ bản in đều được in ấn bằng đồng. Vượt qua bọn họ,
mới là lạ đó! Cô chú ý sức khỏe của mình nha! Thương cảm cho cô!”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng của cô ấy. Rồi cau mày.
Nhưng tôi vẫn phải cám ơn nhiệm vụ mới này của tôi, bởi vì nó đã cho
tôi rất nhiều cơ hội trao đổi với Triển Tường. Nếu không, chỉ khi máy vi tính của anh bị nhiễm virus, lúc xảy ra vấn đề, tôi mới có thể xuất
hiện. Mà bây giờ, bất kì lúc nào tôi cho là thích hợp, tôi có thể không
cần phải lo bị nghi ngờ: “Quản lý Triển, phiền anh cung cấp bản biểu báo cáo gì gì đó, số liệu linh tinh gì gì đó bên lĩnh vực của anh.” Hoặc
là, “Quản lý Triển, phiền anh đối chiếu xem nội dung này có sai ở đâu
không.” Đồng nghiệp đều cho rằng tôi chú trọng vào công việc này xuất
phát từ áp lực của tổng giám đốc; mà không phát hiện rằng, trong lòng
tôi rất thích thú.
Đối với anh, mọi người vẫn luôn hiếu kỳ. Vào một buổi sáng nào đó,
Tiểu Tần kéo tôi vào nhà vệ sinh, bên trong đã tụ tập sẵn vài vị mỹ nữ.
Tôi nghi ngờ nhìn các cô ấy, cho rằng các cô ấy lại tham gia vào cuộc
hẹn lưới tình tám phút gì đó nữa.
Tôi giơ hai tay lên: “Mọi người, mấy hôm nay tôi bận phát điên, tha cho tôi đi!”
Tiểu Tần đấm tôi một cái: “Cái gì chứ! Bọn tớ đang nghĩ đến một diệu
kế tuyệt vời! Hà hà, có diệu kế này, chúng ta có thể lật tung bối cảnh
thân phận của quản lý Triển một rõ hai ràng rồi!”
“Nói nghe một chút.”
“Không phải cậu đang chuẩn bị in báo chí gì sao? Vậy cậu hãy nói do
yêu cầu của tạp chí, bảo anh ấy điền vào phần tư liệu, có tư liệu về anh ấy. Chúng ta đây không phải sẽ biết được sao!”
“Bên bộ phận hành chính không có hồ sơ của anh ấy sao?”
“Dừng! Nếu như có, thì còn phải dùng cách phí sức này sao?! Anh ấy
trực thuộc tổng bộ Nhật Bản, cho tới bây giờ hồ sơ chưa hề được chuyển
đến Trung Quốc. Theo tớ thấy, chế độ này của công ty phải cải cách lại
mới được, điều một người tới, mà nhân viên lại không được biết gì, cái
quái gì thế?”
Một đồng nghiệp dùng bạo lực ngăn chặn sự lải nhải của Tiểu Tần. Cô
nàng xoa bóp thắt lưng bị véo đau, kêu to oái oái đầy khoa trương.
Tôi nói “Được. Lúc đầu, tớ đã lên kế hoạch việc đưa một người lên
báo. Để mọi người biết rõ nhân viên mới đến, để những nhân viên khác
chúc mừng sinh nhật gì đó . Buổi chiều làm. Cái này để tớ, giờ có thể
cho tớ về chưa? Mấy hôm nay tớ đều phải tăng ca đấy!”
Kéo cửa rời đi, giọng nói của Tiểu Tần ở phía sau truyền đến: “Nhất định phải nhớ đến dòng tình trạng hôn nhân nha!”
Thế là, tôi lại có một lý do đường đường chính chính đi tìm Triển
Tường. Đi tìm hiểu xem, anh, tìm hiểu xem liệu anh ấy có con cái gì
không?
Giờ nghỉ trưa (từ trước đến nay anh không nghỉ trưa, cứ mỗi trưa, anh chỉ chuyển địa điểm làm việc sang phòng họp nhỏ mà thôi), tôi cầm một
bản kê khai đầy chỗ trống “Giới thiệu nhân viên mới đến” gõ cửa phòng
họp. Tôi đặt tờ giấy trước mặt anh, nói bằng chất giọng giải quyết công
việc chung: “Quản lý Triển, phiền anh điền vào phần tư liệu này, tập san cần nó để đăng lên.”
Anh nhận lấy. Nhanh chóng nhìn thoáng qua.
Tôi khép hờ mắt: “Sau khi điền xong thì nói với tôi, tôi sẽ đến đây lấy.”
Anh cầm viết lên, nói: “Không cần, em ngồi một lát đi, chỉ vài phút là xong rồi.”
Tôi ngồi xuống. Chữ viết của anh trông rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ.
“Tình trạng hôn nhân phải viết ra sao?!” Tay phải anh dừng lại, nhìn tôi.
Tôi không trốn tránh, nghiêm mặt nói: “Mỗi bản khai đều giống nhau.
Nếu như anh cảm thấy vấn đề đó gây rối đến anh, thì anh có thể không
điền.”
“Em đến đây.”
Tôi đi đến bên cạnh anh. Anh chỉ vào bản khai, nói khẽ: “Tôi thấy,
tập san có nội dung này sẽ càng khiến nhân viên hiểu rõ lẫn nhau hơn.
Hơn nữa bản khai này được soạn rất tốt. Ví dụ như nguyên nhân đến chi
nhánh này, muốn trở thành nhân viên như thế nào, muốn thay đổi công ty
thành thế nào, lời khuyên của phụ huynh, tự mình động viên bản thân, vân vân, những điều này rất tốt, có thể nói lên quan niệm làm người vốn có
của công ty. Nhưng, tình trạng hôn nhân trong hồ sơ này, có thật sự cần
thiết không? Dù sao, đây cũng không phải là hồ sơ nhân sự của bộ phận
hành chính.”
Tôi nói được thôi, đúng là có điểm không thích hợp, vậy cắt bỏ phần này đi.
Anh cười một tiếng, môi hơi nhếch lên, tiếp tục điền.
Từ phòng họp bước ra, Tiểu Tần kéo tay tôi chạy về phía nhà vệ sinh.
Tôi kể lại chuyện vì sao dòng “tình trạng hôn nhân” lại trống rỗng cho
các cô ấy nghe. Ngay sau đó liền thấy vẻ bĩu môi và cau mày trên những
gương mặt tuổi xuân.
Tiểu Tần nói: “Cái gì thế này! Thần bí như vậy! Dừng! Trẫm quyết định đày hắn vào lãnh cung, từ giờ trở đi, các vị ái phi phải xem quản lý
Triển của chúng ta là không khí! Ai dám can đảm không tuân chỉ, hừ hừ,
cẩn thận tôi dùng phật sơn vô ảnh cước(1) phục vụ nha.”
(1) Phật sơn vô ảnh cước là một chiêu trong trò chơi.
Triển Tường, sự thông minh khéo léo của anh đang hiện ra rõ ràng
trước mặt em, chúng đào núi lấp biển thể hiện năng lực mạnh mẽ, khí khái của mình. Trong lòng em thoáng qua sự hồ nghi đối với chính bản thân
em. Phải chăng, cuộc sống của chúng ta, đã trở nên hoàn toàn thay đổi.
Trong những ký ức vụn vặt, cùng đủ mọi vẻ tưởng tượng, đều là sự cố chấp của em, cũng là sự suy đoán chủ quan từ một phía. Anh, đối với em,
chẳng hề có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào. Đúng không? Có lẽ, trong khi
em còn là một đứa trẻ nhỏ tuổi, đơn thuần, đã từng có một chút tình cảm. Chỉ là, trải qua năm tháng, sự bất đắc dĩ đã khiến cho lòng chân thành
lúc ban đầu thay đổi?
Trong Kinh Thi nói: Thượng tà, ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy, sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ
vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt. (Nghĩa: em muốn yêu anh, mãi mãi về sau, đến khi núi không có mộ, nước sông cạn kiệt, mùa đông
có sét, mùa hè có tuyết rơi, trời đất dung hợp, em mới đoạn tuyệt với
anh).
Trong Hán Nhạc nói: Nắm tay nhau thở dài, nước mắt rơi vì từ biệt, cố gắng quý trọng thời tuổi trẻ, không quên những niềm vui đã có, sống thì trở về, chết thì tương tư. (Nghĩa: Đây là trích từ bài thơ người chồng
làm tặng người vợ khi xuất chinh, không rõ tác giả, nội dung là khó nói
nên lời từ biệt, cuối cùng chỉ đành dặn nhau bảo trọng).
Trong thơ Đường nói: Người hỏi ngày về không cố định, Ba Sơn(2) đêm
mưa nước hồ lênh láng, khi nào cùng thổi nến cửa Tây, kể nhau nghe nỗi
niềm trong mưa gió. (Nghĩa: Em thường hỏi tôi bao giờ trở về, nhưng tôi
không có ngày về cố định, khu Ba Sơn mưa đêm dữ dội, nước trong hồ đã
dâng lên. Khi nào chúng ta có thể gặp lại, tôi sẽ cùng thổi tắt đèn cầy ở cửa Tây, sẽ cho em biết trong đêm mưa bão này, tôi đau khổ vì tương tư
thế nào).
(2) Ba Sơn: là chỉ vùng đất Ba Thục, ở Tứ Xuyên.
Trong thơ Tống nói: Đêm qua mơ thấy mộng nhân duyên. Trong làn nước
im lặng không nói gì. Tiếc rằng khi tỉnh lại, sầu hận vẫn như xưa. Trằn
trọc ảo não vì giường vắng. Nhìn trời thì dễ, gặp y mới khó.
Trong nguyên khúc(3) nói: thiếp dựa vào cây mơ bên tường thấp, chàng
cưỡi ngựa trắng bên cây dương, nhìn nhau qua đầu ngựa, nhận ra chàng
đang đau đớn vạn phần
(3) Nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên gồm tạp kịch và tản khúc.
…
Chỉ là tất cả các loại tình yêu nồng nàn này, loại tình yêu nào mới có thể chịu đựng được sự tra tấn vô tình của thời gian?