“Grào grào grào!” Từng trận dã thú gào thét rung trời, hơn trăm cái bóng đen chằn chịt lộ ra. Nhóm Vân Phong trở nên
nghiêm túc, mặc dù không phải là không thể lấy một địch trăm, nhưng đối
mặt với một đám ma thú tăng cường chỉ có suy nghĩ chém giết thì lại là
chuyện khác.
“Vân Phong, ngươi có cách gì không?” Trạch Nhiên
nhìn bầy ma thú đông đếm không xuể xung quanh, có chút hoảng hốt, rốt
cuộc phải giải phá như thế nào đây, chẳng lẽ thật sự phải đánh nhau sống chết với đám ma thú này? Huống hồ còn có một cường giả Huyết Hồn điều
khiển bọn chúng, cho dù có thể đánh thắng bọn này, thì sức lực của bọn
họ cũng đã tiêu hao rất nhiều, nếu lúc đó bị người đánh lén thì phải làm sao?
“Ta dùng Không Gian Lực giải quyết bọn chúng thì thế nào?”
Mộc Thương Hải nhanh chóng nói, Vân Phong cũng lắc đầu, “Nhiều ma thú
như thế, ngươi phải dùng bao nhiêu Không Gian Lực mới có thể diệt hết?
Gã ta chắc chắn sẽ sai khiến lũ ma thú cứng đối cứng với chúng ta, tiêu
hao sức lực của chúng ta, sau đó tung một lưới bắt gọn.”
“Như vậy chúng ta không thể giao thủ với bọn ma thú này.” Khúc Lam Y nhíu mày,
Thích Vân nhỏ giọng nói, “Giao hết cho ta đi, không thành vấn đề.”
“Không cần, trước mắt ngươi đừng để lộ thực lực của bản thân, còn chưa tới
lượt ngươi ra sân.” Vân Phong ngẩng lên, đám ma thú đông kịt đã cùng lao lên, mặt mày dữ tợn, hơi thở như gió lốc, Vân Phong lạnh lùng nhếch
môi, “Dùng ma thú đối phó với ta, là quá mức tự tin hay là quá ngu
xuẩn.”
Con ngươi Vân Phong hơi co lại, ánh mắt biến đổi. Không
gian tinh thần trong cơ thể dao động, năng lượng của Na Tà sáng lên rồi
trôi nổi trong không gian tinh thần của nàng. Tiếp đó như có một dòng
nước ấm nhanh chóng chảy khắp cơ thể nàng.
Na Tà là kẻ thăng bằng duy nhất của thế gian, tới Huyễn Thú cũng phải lùi lại ba phần, ma thú
khác sao lại không sợ, dù là trăm con cũng phải cúi đầu xưng thần.
Đôi mắt Vân Phong mở ra, hơi thở của Na Tà trong cơ thể nàng tung ra, như núi lửa phun trào lan tỏa ra bốn phía.
“Đây là…” Thích Vân trợn tròn mắt, Ẩn Nguyệt cũng thế, đây rõ ràng là hơi
thở không thuộc về loài người. Đây rốt cuộc là hơi thở gì, chỉ quét qua
người thôi đã đủ khiến trái tim run rẩy. Vân Khải cảm nhận được cũng
không khỏi kinh ngạc. Hơi thở cổ cường đại trong cơ thể Phong nhi không
phải là của nàng, là của ai?
“Ầm!” Hơi thở như dòng lũ khuếch tán khắp mọi nơi, ngay cả không gian cũng trở nên hơi chấn động. Trong nháy mắt, hơi thở tràn ngập đè ép tới thú triều, đám ma thú đỏ mắt trong đầu chỉ có chém giết theo bản năng cứng lại, sau đó vẻ mặt hiện lên sự kinh hãi, giây tiếp theo quay đầu bỏ chạy.
“Cái gì?” Đôi mắt như rắn
mở tới mức lớn nhất, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt, điều này là
không thể nào. Điều này là không thể nào. Những ma thú này trăm phần
trăm là nghe theo gã, chúng đã bị mài đi tâm trí, sao có thể vô duyên vô cớ chạy đi như thế?
Trên trăm ma thú rối rít quay đầu bỏ chạy, chui tọt vào khe nứt không gian vừa rồi, không có một con nào dám nán lại.
“Đám súc sinh này! Trở lại mau!” Gã nam nhân kia liều mạng gèo thét, nhưng
đám ma thú không hề nghe theo sự khống chế tý nào, đám thú khí thế bức
người nháy mắt tan vỡ, không còn sót lại chút gì.
Vân Phong ngước nhìn mọi thứ, cho dù tâm trí ma thú đã bị đánh mất, bị khống chế, nhưng sợ hãi vẫn là bản năng. Con người gặp nguy hiểm cũng ý thức được bỏ
chạy quan trọng huống, huống hồ là ma thú vốn sống trong môi trường mang tính chất sinh tồn mạnh? Sự nhạy cảm với nguy hiểm còn nhạy bén hơn con người gấp ngàn lần.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Ngao Kim cười phá lên đầy sảng khoái, “Lão tử còn tưởng ngươi lợi hại tới cỡ nào, bị nha
đầu dọa một phát đã làm rùa đen rút đầu hết rồi.”
Nam tử kia
nghiến răng, hoàn toàn không ngờ cục hiện lại trở nên như thế, hơi thở
trong cơ thể Vân Phong vừa rồi là sao? Chẳng lẽ nàng còn có lá bài tẩy
gì?
“Không có đám ma thú kia, đối phó với gã cũng dễ hơn.” Vân
Khải lạnh lùng nói, ánh mắt hiện sát ý, hai quả đấm nắm chặt lại, hơi
thở hùng hậu trong người tuôn ra. Đôi mắt như rắn rết kia quét nhìn mấy
người trước mặt, cực kỳ rõ tình thế hiện giờ của mình, không hề có chút
phần thắng nào. Chỉ còn một đường là chạy!
“Vèo!” Bóng đen thoáng qua, hoa văn đỏ trên áo choàng Huyết Hồn lóe đỏ lên, Vân Khải nhát mắt tung chưởng, “Đừng hòng chạy!”
“Ầm!” Lực đạo hung mãnh lao tới, bóng đen nhếch nhác hung hiểm tránh đi, nháy mắt chui tọt vào khe hở không gian rồi biến mất.
“Ầm!” Công kích của Vân Khải thất bại đánh lên đất bằng phát ra tiếng nổ lớn.
“Con mẹ nó, để cho gã chạy mất.” Ngao Kim tức giận bất mãn, hắn còn chưa ra tay đâu.
“Bàn về chạy trốn, trình độ của Huyết Hồn không tồi đâu.” Khúc Lam Y lạnh
giọng giễu cợt, “Nếu gã đã muốn chạy, chúng ta sợ là đuổi không kịp.”
Vân Phong nhìn vết nứt không gian đang dần khép lại, nói nhỏ, “Trước đây ta vẫn luôn hoài nghi, phần lớn người Huyết Hồn dường như đều có phương
pháp sử dụng không gian lực riêng của mình, càng nhìn càng giống như
Huyết Hồn có hành lang không gian riêng của bọn chúng vậy.”
“Không ngoại trừ khả năng đó.” Khúc Lam Y nói, “Nếu không thì cũng không giải
thích được bất kỳ người Huyết Hồn nào, dù là thực lực cao hay thấp cũng
có thể vận không gian lực.”
“Nói như vậy, trong Huyết Hồn chắc
chắn có người có khả tăng thao túng không gian lực siêu quần, năng lực
của người đó rất có thể cao hơn ta.” Mộc Thương Hải nhỏ giọng nói, không khỏi lộ vẻ nặng nề, những người khác cũng thế, trong Huyết Hồn có rất
nhiều người có thiên phú dị bẩm, khống chế không gian lực, năng lực của
người này từ lâu trước kia đã rất cường hãn rồi.
“Sớm muộn gì
cũng sẽ gặp nhân vật như thế, tiếp theo chúng ta làm gì?” Trạch Nhiên
hỏi Vân Phong, nàng nhìn sương mù dày đặc xung quanh, lúc này chỉ thấy
được một phần lục địa, tiếp theo bọn họ chỉ có thể tiến về phía trước,
không còn lựa chọn nào khác.
“Tiếp tục đi tiếp.” Vân Phong nói
xong, Mộc Thương Hải nhíu mày, “Đợi đã Vân Phong, trước mặt có một loại
không gian lực bất thường, dường như là Không Gian Lực cổ bao phủ lục
địa đó, ta đoán… một khi chúng ta vào đó, liên lạc của ngọc bội truyền
âm sẽ mất hiệu lực.”
“Như vậy hay là liên lạc với Diêm Minh trước đi, hỏi rõ tình huống, một khi chúng ta vào sẽ không thể liên lạc được
với bên ngoài.” Vân Khải nói, Vân Phong gật đầu, lập tức lấy ra ngọc bội liên lạc với Diêm Minh, hỏi rõ ràng tình trạng chiến đấu của Liên Minh
Đông Tây với Huyết Hồn xong, vẻ mặt nàng không khỏi trở nên nặng nề.
“Đại chiến đã hoàn toàn triển khai rồi, tình huống hai bên… không lạc quan
cho lắm.” Vân Phong hơi nhíu mày, Khúc Lam Y trầm tư, “Theo như Diêm
Minh vừa nói, sức mạnh Huyết Hồn như vô tận vậy, cho dù khiến chúng suy
yếu thì sẽ lại kỳ tích hồi phục lại như cũ, như đánh mãi không chết
vậy.”
“Nói như vậy, giao chiến với Huyết Hồn chẳng phải là không
phân nổi thắng bại sao?” Trạch Nhiên ngạc nhiên, Ngao Kim nhíu mày, “Có
lẽ thật là thế, trên dưới Huyết Hồn đều liên quan tới nhau, rất có thể
những sức mạnh này của Huyết Hồn đều tới cùng một chỗ.”
“Sắc Kim
đại thúc nói đúng, chiến dịch này có thắng hay không còn phải xem phía
chúng ta bên này, chỗ chúng ta càng lâu càng bất lợi với Liên Minh Đông
Tây.” Vân Phong thu lại ngọc bội truyền âm, nhìn sương mù dày đặc trước
mặt, nàng không còn dư thời gian để trì hoãn, mọi thứ phải được kết thúc càng nhanh càng tốt.
“Chúng ta đi!” Vân Phong khẽ quát, dẫn đầu
xông vào sương mù, những người khác theo sát ở sau, từng bóng dáng lao
vào sương mù như nhanh chóng bị nuốt chửng.
“Một đám con mồi tự
xông vào cái bẫy được đào sẵn, thật đúng là tiết kiệm cho ta không ít
công sức.” Một đôi mắt thu mọi thứ vào trong tầm mắt, cười khẽ, sau đó
ngẩng đầu nhìn bóng người ngồi trên cao, cung kính nói, “Hồn Chủ, không
chừa một ai hay là…?”
“Vấn đề như thế cần gì hỏi Hồn Chủ, tự mình quyết định đi.” Một bóng người khác xuất hiện, người kia cười lên, “Ta
chỉ không chắc thôi, với Vân Phong… Hồn Chủ vẫn chưa thay đổi ý định, dù sao giết nàng, Hồn Chủ cũng thiếu đi một người tài có thể sử dụng.”
“Bớt nói, làm nhiều đi.” Người vừa đáp lời lại lên tiếng, giọng nguội lạnh,
người kia lại nhàm chán khoát tay, “Biết rồi, nói chuyện với ngươi thật
vô vị, thôi, không đôi cho với người.”
Đợi người kia đi, người ngồi trên chủ vị nói, “Người kia đã tới?”
“Vâng, đã tới.”
Người ngồi trên chủ vị giương nhẹ khóe môi, nở nụ cười hài lòng, người vừa
đáp trầm mặc một hồi lại lên tiếng, “Hồn Chủ, về Vân Phong, ngài…”
“Đến bây giờ nàng sẽ chỉ phá hỏng đại sự của ta, nên làm thế nào còn cần ta phải nói?”
“Vâng!” Cung kính đáp xong, người ở chủ vị lại nói, “Nếu lường trước nàng ta có thể đi tới được mức này, lúc đó nên diệt ngay ở Xuân Phong Trấn, chỉ
tiếc… Nhưng với năng lực bây giờ có thể ban đổ ta thì không khỏi quá
ngây thơ.”
Cái đầu chậm rãi ngẩng lên, là đôi mắt đen sâu không thấy đấy, không hề có gì nữa cả, kể cả con ngươi cũng không.
“Các ngươi chiêu đãi cho thật tốt một chút, lúc tiêu diệt được Liên Minh rồi giết chết nàng cũng không muộn.”
“Vâng, tuân mệnh.” Người kia cung kính đáp lại rồi xoay người rời đi, người
ngồi trên chủ vị cười lên chói tai, lật tay lại, một khối ngọc bội xuất
hiện trong lòng bàn tay, đó là ngọc bội đen giống y hệt như trên người
Vân Phong.
Ngón tay khẽ vuốt qua bộ xương rồng được khắc sau ngọc bội, người kia cười khẽ, đôi mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.
***
Bốn phía đều là sương mù dày đặc, cơ bản không thấy rõ được đường phía
trước, Vân Phong chỉ có thể dựa vào cảm giác tiến về phía trước, nhưng
đi hồi lâu vẫn không tìm ra được lối ra khỏi màn sương, cuối cùng đành
phải dừng lại. “Chúng ta bị giam ở đây rồi.” Vân Phong nói, nhìn sương
mù dày đặc xung quanh, nhíu chặt mày, cứ tiếp tục đảo quanh như thế cơ
bản là không đi ra được.
“Không thể ra khỏi được sương mù này sao?” Ẩn Nguyệt nhìn xung quanh, nhíu mày, Thích Vân lên tiếng, “Không giải được.”
Vân Phong nghe vậy càng nhíu mày, chẳng lẽ thật sự phải tiếp tục lòng vòng ở đây?
“Không thể cứ tiếp tục lòng vòng ở đây như thế được, phải tìm được cách rời
đi.” Trạch Nhiên nói, nhìn sương mù dày đặc xung quanh, “Dù sao sương mù này cũng không phải tường rào, chỉ cần chúng ta tìm được phương hướng
khác biệt đi tiếp là có thể ra ngoài được.”
Mộc Thương Hải nghe vậy cũng gật đầu, “Trạch Nhiên nói đúng, nếu chúng ta cứ đi mãi một hướng sợ là sẽ đảo quanh mãi ở đây.”
“Chia nhau mà đi cũng được, nhưng mà ở đây bẫy rập trùng trùng, khiến chúng
ta phân tán.” Khúc Lam Y nói, “Huyết Hồn sẽ rất khó giải quyết chúng ta
nếu chúng ta cứ ở chung với nhau, chỉ có tách chúng ta ra mới có thể một kích nhất sát.”
“Một kích nhất sát? Cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh này không.” Ngao Kim hầm hừ, đôi mắt hiện sát khí.
Vân Phong trầm tư một lát, ý của Trạch Nhiên không tồi, nhưng Lam Y nói
đúng, cho dù biết rõ sẽ rơi vào bẫy kẻ địch, bây giờ bọn họ không thể
làm khác. “Chia ra bốn tổ, đẩy mạnh hết ở tứ phương tám hướng, nếu một
hướng có thể đi ra, ba tổ còn lại có thể lại gặp mặt nhau, như vậy có
thể biết được chính xác phương hướng, hai người đi ra trước ở tại chỗ
chờ, đừng tùy tiện hành động.”
“Bây giờ chỉ có thể như thế.” Vân
Khải gật đầu, lại tới vấn đề tiếp theo, bốn hướng, tổng cộng có tám
người, vậy hai người nào sẽ là một tổ?
Mộc Thương Hải lên tiếng
đầu tiên, “Ta đi cùng với Trạch Nhiên, mấy ngày nay chúng ta đều làm
việc với nhau, cũng khá là ăn ý.” Trạch Nhiên bên cạnh gật đầu, Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, đang tính lên tiếng thì Ẩn Nguyệt vượt lên nói, “Ta
đi cùng với Nạp Khê Lam Y, ta hiểu hai người các ngươi muốn chung nhóm,
nhưng hiện giờ chúng ta đang đối mặt với Huyết Hồn, thực lực của mỗi
nhóm nên chia đều một chút, hai người các ngươi thực lực mạnh nhất trong cả nhóm, không thể ở chung được.”
Khúc Lam Y đột nhiên nhíu mày, hắn muốn chung tổ với ai không tới lượt Ẩn Nguyệt định đoạt. Chưa đợi
Khúc Lam Y lên tiếng, Vân Khải một bên âm trầm nói, “Ta chung tổ với
ngươi.”
Ẩn Nguyệt kinh hãi! Lập tức lắc đầu, “Ta không biết ngươi, tại sao phải chung tổ với ngươi?”
Vân Khải cười lạnh, lại dám cạnh tranh với muội muội bảo bối của mình, hắn
thấy nữ nhân này cũng chẳng thuận mắt, không thể để nàng được như ý
được. “Thực lực của ta không yếu đâu, nếu gặp cường giả Huyết Hồn cũng
chưa chắc chết được, huống hồ… ta có cảm giác rất quen thuộc với ngươi.”
Sắc mặt Ẩn Nguyệt tái đi đầy khó hiểu, vội lui về sau nửa bước, “Ta không muốn! Ta không…”
“Ta thấy được đấy.” Khúc Lam Y nói, nhìn Vân Khải, “Nếu nhị ca đã lên tiếng, vậy làm phiền nhị ca.”
“Ta không muốn!” Ẩn Nguyệt lập tức cự tuyệt, Khúc Lam Y nhếch môi, “Nếu
ngươi không muốn vậy thì chung tổ với Ngao Kim hoặc hắn đi, đừng hòng
chung tổ với ta.”
Ẩn Nguyệt nhìn Ngao Kim, hắn là Kim Long, tuy
không có nhiều ác ý với nhân loại nhưng cũng không có hảo cảm, với Ẩn
Nguyệt lại càng thế. Ánh mắt nàng ta nhìn sang Thích Vân, nàng lại càng
không thể cùng tổ với hắn. Bị vào thế bất đắc dĩ, cuối cùng nàng ta đành phải gật đầu.
Thích Vân nhìn Vân Phong, “Trừ ngươi ta ta không đi cùng người khác.”
Vân Phong nhíu mày, hiển nhiên là nàng muốn đi cùng Khúc Lam Y, nhưng với
cá tính Thích Vân sẽ không đi theo người khác, một bàn tay vỗ lên vai
nàng, Khúc Lam Y mỉm cười, “Để hắn đi cùng nàng đi, thực lực của hắn cao hơn ta, với nàng cũng có bảo đảm hơn.”
“Lam Y!” Vân Phong muốn
nói gì đó nhưng Khúc Lam Y mỉm cười nói, “Ta hiểu nàng muốn cùng tổ với
ai, nhưng mà bây giờ Thích Vân đi theo nàng tốt hơn.” Khúc Lam Y ngẩng
đầu nhìn Ngao Kim, hai người đồng thời cười lên, “Ta gắng ngượng cùng
một tổ với ngươi cũng được lắm.”
“Người gắng gượng là ta mới đúng chứ!” Ngao Kim cười ha hả bước tới, cực kỳ ăn ý với nhau, cả hai bất
luận này gì cũng có thể hiểu nhau, trong lòng cũng có cảm giác thân
thiết vượt chủng tộc với đối phương hơn.
Vân Phong thấy hai người như thế thì mỉm cười, Lam Y và Sắc Kim đại thúc đi cùng với nhau, có
thể nói là một tổ hợp mạnh, gặp điều gì cũng không cần phải sợ, như thế
cũng tốt.
Vì thế tám người cứ thế chia ra làm bốn tổ chia về bốn
phía, làn sương dày đặc nhanh chóng nhấn chìm mọi người, ai cũng không
rõ sẽ gặp phải điều gì, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, không được dừng lại.
Vân Khải tiến lên trước, ngũ quan anh tuấn âm
trầm, Ẩn Nguyệt đi theo ở sau, trái tim vẫn nhảy lên thình thình nãy
giờ, nàng không muốn ở cùng hắn, nếu hắn nhớ lại thì phải làm thế nào
đây?
“Ngươi đang lo lắng điều gì?” Tiếng Vân Khải đột nhiên vang
lên, tim Ẩn Nguyệt lập tức như muốn nhảy lên cổ họng, toàn thân nháy mắt cứng đờ, vất vả phun ra một câu, giọng nói hơi run rẩy, “Ta… ta có thể
lo lắng điều gì?”
Vân Khải cười lạnh, không quay đầu lại, “Ngươi
đang lo lắng điều gì trong lòng tự hiểu rõ, ta vẫn luôn có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu với ngươi, đây không phải là ảo giác, ta và
ngươi trước đây đã từng gặp nhau.”
“Không thể nào, ta chưa từng
nhìn thấy ngươi.” Ẩn Nguyệt phủ nhận, Vân Khải trước mặt bay nhanh, nhỏ
giọng nói, “Vậy sao? Ngươi chắc chắn thật sự chưa từng thấy ta?”
Ẩn Nguyệt cười khan, “Dĩ nhiên là chưa từng thấy rồi, ta và ngươi cơ bản
chưa từng giao thiệp với nhau. Ngay cả Vân Phong ta còn chưa gặp, huống
hồ là nhị ca của nàng?”
Vân Khải xoay người lại, tuấn dung âm
trầm lạnh lẽo, “Ngươi thật sự cho rằng ta đã chết một lần thì trí nhớ
trước đây đều bị xóa đi sao?”
Toàn thân Ẩn Nguyệt run rẩy như cánh bướm lạc trong gió, “Ngươi… ngươi đang nói gì? Có ý gì?”
Vân Khải nhìn nàng, “Từ lúc mới gặp ngươi tới giờ luôn cho ta cảm giác quen thuộc, ta vẫn luôn thấy kỳ lạ, vốn tưởng là trí nhớ của linh hồn một
người khác còn sót lại trong cơ thể này, nhưng khi ta nhớ lại một chút
chuyện đã từ lâu mới hiểu ra, cảm giác quen thuộc này là xuất phát từ
ta.”
Trái tim Ẩn Nguyệt căng thẳng, “Ngươi… ngươi đang nói gì… Ta không hiểu.”
“Còn tiếp tục giả bộ sao? Ẩn Nguyệt? Hay là… ta nên gọi ngươi là… hung thủ giết ta, sẽ thật hơn một chút?”
Sắc mặt Ẩn Nguyệt trắng bệch, “Ngươi… rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Vân Khải cười lạnh, “Lâm gia năm đó mặc dù có chút thực lực, nhưng mấy thứ
tạp chủng kia thực lực chẳng tới nỗi nào, mặc dù Vân Khải ta không xuất
chúng nhưng không tới nỗi bị chúng giết chết, là ngươi… giúp một tay,
thực sự giết ta không phải người Lâm gia mà là ngươi.”
Toàn thân Ẩn Nguyệt run lên, “Ngươi hồ đồ rồi sao, ta sao có thể là… người ngươi nói, ngươi cũng không hề có chứng cứ.”