Vân Phong búng trán Vân Phong xong thì hạ xuống, hắn vẫn không nỡ mắng muội muội bảo bối của mình, chỉ có thể làm thế để thể hiện sự bất mãn trong lòng, Vân Phong cười khúc khích, nụ cười đó
càng khiến Vân Khải cảm thấy bất lực, toàn bộ lửa giận do Vân Phong tự ý quyết định vào lúc này biến mất sạch.
“Muội đó.” Vân Khải bất
đắc dĩ, Vân Phong chủ động cầm tay hắn nịnh nọt, Vân Khải cười không nói thêm gì nữa, Trạch Nhiên bên cạnh nói, “Diêm Minh chắc chắn sẽ nói
chuyện này cho tất cả người có thể giúp ngươi, ngươi muốn hất đi cũng
không được đâu.”
“Đây là Thích Vân, lực lượng hỗ trợ của Thí Sát Minh, nàng kia là Ẩn Nguyệt, bằng hữu của Lam Y, cũng tới giúp một tay.”
Vân Khải nhìn Thích Vân, nhíu mày, “Bằng hữu?” Rồi ánh mắt nhìn sang Khúc
Lam Y, hắn bất đắc dĩ, “Nghĩa trên mặt chữ, đừng có lệch đi.”
Vân Khải hừ lạnh, thu hồi tầm mắt, “Ta nghe nói từ chỗ Nạp Khê tộc trưởng,
tiếp theo làm phiền ngươi.” (Mavis: Editor ko hiểu ý nghĩa câu nói này
lắm)
Khúc Lam Y mỉm cười, “Là chuyện ta phải làm, Nạp Khê tộc và Vân gia vốn không phải người ngoài.”
Vân Khải hếch mày không nói gì, Vân Phong thấy nhị ca như thế cũng hiểu hắn đã chấp nhận Lam Y. Khúc Lam Y cười vui vẻ, phải biết là trước nay Vân
Khải không hề khách khí với hắn chút nào, thành quả bây giờ coi như
không tồi.
Một ánh mắt chăm chú khiến Vân Khải cảnh giác, quét
mắt tới thì phát hiện cô gái tên Ẩn Nguyệt kia đang nhìn mình chằm chằm, Vân Khải khó hiểu nhếch mày, Ẩn Nguyệt vội dời tầm mắt đi, trái tim hơi run lên, sao lại là hắn… sao lại là hắn?
Vân Khải nhìn Ẩn
Nguyệt, mới đầu không có gì, nhưng càng nhìn càng thấy ngũ quan có chút
quen mắt… “Ngươi đã từng gặp ta?” Tiếng nói của Vân Khải làm mọi người
nhìn về phía Ẩn Nguyệt, nàng ta hơi xấu hổ, “Sao có thể được?”
Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong ngờ vực, “Nhị ca, ca có ấn tượng với nàng sao?”
Vân Khải nhíu mày, lúc đầu không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ lại như có gì đó đã bị hắn quên đi, gương mặt này… tại sao lại khiến hắn
cảm thấy quen thuộc như thế, rốt cuộc đã có gì bị hắn quên đi, rốt cuộc
là gì? Lông mày Vân Khải như sắp xoắn thành một đường, Vân Phong thấy
thế không khỏi lo lắng, “Nhị ca, ca làm sao vậy?”
Vân Khải từ từ
giãn lông mày ra, “Không có gì, ta nghĩ hơi nhiều thôi.” Hắn mỉm cười,
Vân Phong vẫn cảm thấy không yên, nàng nhìn về phía Ẩn Nguyệt, cũng
không phát hiện có gì không đúng, nàng và nhị ca sẽ không biết nhau. Nhị ca từ lúc nàng tới thế giới này đã không còn, sau khi sống lại Ẩn
Nguyệt cũng không xuất hiện, hai ngời cơ bản chưa từng gặp mặt, có lẽ
nhị ca nhìn thấy người có vài phần giống Ẩn Nguyệt cũng không chừng…
“Tiếp theo chuẩn bị tìm ai, Phong nhi, là Thiếu Chủ Long tộc?” Vân Khải hỏi,
Vân Phong gật đầu, “Sau khi tìm Sắc Kim Đại thúc chúng ta sẽ lên đường.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Vân Khải nói, tầm mắt dừng ở Ẩn Nguyệt sau đó
rời đi, có Vân Khải ở đây, vị trí bên cạnh Vân Phong Khúc Lam Y tự
nhường ra, tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng dù sao cũng không
cần thiết phải so đo với tiểu cữu tử của mình.
Đoàn người lại rầm rầm rộ rộ tiếp tục tiến về phía chỗ của Ngao Kim ở Vô Tận Hải, Khúc Lam Y, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải theo sau lưng Vân Phong, Thích Vân và
Ẩn Nguyệt theo ở cuối cùng, hai người không hề có bất kỳ náo động nào,
kể từ sau khi Vân Khải xuất hiện, Ẩn Nguyệt có vẻ hơi trầm mặc, Thích
Vân chậm rãi quay đầu lại, “Ngươi biết hắn.” Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. Ẩn Nguyệt sững sốt, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, “Sao có thể được?”
Ánh mắt Thích Vân như có thể
nhìn thấu được lòng nàng, chậm rãi quay đầu, hơi nâng khóe miệng, “Không chỉ ngươi từng thấy, ta cũng từng thấy.” Truyện được edit bởi Mavis
Clay
Ẩn Nguyệt trợn to mắt, chuyện này… sao có thể?
“Vậy
sao? Ngươi đã từng thấy, xem ra ngươi chủ động hỗ trợ không phải là vì
Vân Phong?” Ẩn Nguyệt thu hồi lại toàn bộ cảm xúc trên mặt, Thích Vân
lại im lặng, sau đó nàng cũng không lên tiếng nữa, bên cạnh Vân Phong
lại tập hợp nhiều người có năng lực khác nhau như thế, sao nàng lại quen biết được những người này? Vân Khải kia là sao?
Đoàn người hướng về phía Vô Tận Hải, Vân Phong và Vân Khải dẫn đầu, Vân Phong nói, “Nhị
ca, vừa rồi là sao thế? Huynh có ấn tượng với Ẩn Nguyệt?”
Vân
Khải hơi nhíu mày, “Cũng không hẳn là có ấn tượng, chẳng qua là không
hiểu sao thấy quen mắt, nhưng ta thực sự chưa từng thấy nàng, cũng chưa
bao giờ nghe qua cái tên này.”
Vân Phong trầm tư, đây rốt cuộc là sao, nhị ca có cảm giác quen thuộc với Ẩn Nguyệt, chắc chắn không hoàn
toàn là giả, nhưng khả năng hai người quen biết nhau gần như là bằng
không, cảm giác quen thuộc đó là từ đâu mà tới?
“Tạm thời đừng
nghĩ nữa, cơ bản chẳng có đồi mối, đối phó với Huyết Hồn quan trọng
hơn.” Vân Khải nói, Vân Phong đành gật đầu, nhìn sườn mặt nhị ca mình,
đột nhiên nhớ lại, cảm giác quen thuộc kia của nhị ca có phải xuất phát
từ U Nguyệt không? U Nguyệt đã từng thấy qua Ẩn Nguyệt?
Vân Phong không khỏi ngoái đầu nhìn lại nhìn Ẩn Nguyệt đằng sau, là thế sao, cảm
giác còn sót lại của U Nguyệt khiến nhị ca cảm thấy quen thuộc, Ẩn
Nguyệt và U Nguyệt biết nhau từ đâu, điều này Vân Phong không thể hiểu
được.
“Sao thế?” Khúc Lam Y thấy nàng nhìn về sau thì hỏi, Vân
Phong lắc đầu, “Không có gì!” rồi nghiêng đầu đi, nếu thật là cảm giác
còn sót lại của U Nguyệt thì cũng không truy xét được, nhưng Ẩn Nguyệt
đã bác bỏ chưa từng thấy nhị ca, chuyện này là sao?
Hạt giống nghi ngờ gieo xuống lòng Vân Phong, nằm ở đó, chắc chắn sẽ có ngày nhú lên mặt đất trở thành mầm.
Huyết Hồn và Liên Minh Đông Tây đánh nhau không chỉ trên đại lục mà cả chiến
trường dưới Vô Tận Hải, tình hình Vô Tận Hải còn phức tạp hươn cả
đạilục, Liên Minh Đông Tây có ma thú tham gia, Huyết Hồn cũng thế, nhất
là Hồng Long đã phản bội Long tộc, nghiễm nhiên trở thành kẻ đại diện
cho Huyết Hồn Vô Tận Hải, vì thế mà Ngao Kim vô cùng tức giận, thề phải
lột da hết đám rồng phản đồ này.
Mọi người nhanh chóng tới được
lãnh thổ Long tộc hiện nay, người Long tộc đều đang vội vã, tình hình
chiến sự ở Vô Tận Hải căng thẳng hơn đại lục rất nhiều, cả bốn hải vực
không hề yên bình chút nào, bây giờ Huyết Hồn đã nuốt chửng hết cả Tây
Hải Vực, một phần lớn Nam Hải Vực, Long tộc ở Bắc Hải vực chưa từng thất bại, Giao Nhân Tộc ở Nam Hải Vực đã dời tới Đông Hải tiếp tục chiến
đấu.
“Con bà nó, cái đám rồng chết bầm này, phản đồ! Bất luận là
chết hay sống cũng phải rút gân lột da hết cho lão tử. Không chừa một
mống nào!” Mọi người vừa đuổi tới khu vực Long tộc đã nghe tiếng Ngao
Kim như sấm vang lên, Vân Phong nhíu mày, mấy năm nay nàng không rõ lắm
tình huống chiến đấu của Liên Minh Đông Tây, bây giờ nghe không khỏi
kinh ngạc, “Hồng Long ở dưới Vô Tận Hải?”
Vân Khải gật đầu,
“Những Long tộc phản bội kia sau khi gia nhập Huyết Hồn, tâm tính hoàn
toàn thay đổi, thực lực tăng lên rất nhanh, thôn tính hết cả Tây Hải Vực làm căn cứ, muốn công phá Bắc Hải Vực.”
“Suy cho cùng cũng là
đánh nhau với tộc nhân của mình, Ngao Kim tức giận như thế cũng hiểu
được.” Trạch Nhiên nói, bất kể phạm tội hay không cũng là người tộc
mình, huyết mạch Long tộc vốn không rộng, bây giờ Ngao Kim lại đang tàn
sát tộc nhân của mình, đây thực sự là một đả kích mang tính chất hủy
diệt với cả Long tộc.
“Cứ tiếp tục như thế, số lượng Long tộc
chẳng phải sẽ giảm mạnh sao?” Vân Phong nhíu mày, Khúc Lam Y thở dài,
“Ngao Kim không còn cách nào, Hồng Long như bị Huyết Hồn tẩy não rồi
vậy, Ngao Kim đã thử qua rất nhiều phương pháp muốn vãn hồi tộc nhân
nhưng đều vô dụng, nếu Băc Hải Vực cũng bị mất đi thì Long tộc mới thực
sự hoàn toàn diệt vong.”
Phải lựa chọn rút đao đánh nhau với đồng tộc với có thể bảo vệ được huyết mạch Long tộc, đối với Ngao Kim là
Thiếu Chủ Long tộc thực sự là một quyết định quá khó khăn. Trên tay hắn
dính đầy máu đồng tộc, lại không còn lựa chọn nào khác.
“Sắc Kim
đại thúc.” Vân Phong tiến vào lên tiếng gọi, Ngao Kim đang mặt ủ mày
chau nghe được sáng mắt lên, nhìn có mấy người từ trên cao đang tới la
lớn, “Nha đầu, sao ngươi lại tới đây?”
Vân Phong đáp xuống, nhìn gương mặt nhọc nhằn của Ngao Kim, ngoại hình thô kệch trước đây chỉ là
do hắn biến ra mà thôi, mà lúc này từ trong ra ngoài đều lộ rõ vẻ tang
thương, Vân Phong nhìn sau lưng hắn, không có bóng dáng của cội nguồn
hỏa hệ. Ngao Kim nói, “Yên tâm, nó ở chỗ của ta, ta chỉ thu hồi hình
thái thôi.”
Vân Phong gật đầu, báo lại mục đích của mình tới đây, Ngao Kim nhếch môi, cười âm trầm, “Cuối cùng cũng tới sao? Lão tử đợi
thời khắc này lâu lắm rồi. Nếu không phải tại Huyết Hồn, lão tử đã không cần phải vung vuốt với đồng tộc.”
Khúc Lam Y tiến lên vỗ vai Ngao Kim, hắn nói, “Lúc nào thì lên đường? Có cần ngay bây giờ không?” Di3ndanLQĐ
Vân Phong gật đầu, Ngao Kim cười lớn lên, cực kỳ sung sướng, “Được! Lão tử
phảo đóng ổ Huyết Hồn, giết không chừa tên nào. Lão tử phải dùng máu bọn chúng để bồi lại máu của tộc nhân ta.”
“Huyết Hồn chắc chắn sẽ
bị tiêu diệt hoàn toàn.” Trạch Nhiên nắm chặt quả đấm, nhớ tới nữ nhi bị bắt đi, những chuyện Huyết Hồn có thể làm với con bé, ngọn lửa phục thù trong lòng lại dấy lên hừng hực.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì lên đường thôi.” Khúc Lam Y nói, bàn tay lộn lại, một món đồ trong
suốt hiện trong lòng bàn tay, như khối băng không hề có chút màu sắc
nào, ngón tay Khúc Lam Y vạch nhẹ, một vết thương xuất hiện, dòng máu đỏ tươi rơi vào giữa, máu vừa tiến vào liền hóa thành những sợi tơ xoay
quanh trong đó, bàn tay Khúc Lam Y nắm chặt lại, nhiều máu hơn chảy vào
trong, đột nhiên, một sợi màu đỏ từ trong bay ra, chạy về một hướng.
Khúc Lam Y cười lạnh, nhìn hướng đi của sợi chỉ đỏ, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngọc Liên, dẫn đường đi!”
“Chúng ta đi!” Vân Phong quát khẽ, mọi người cùng nhau đuổi theo sợi chỉ đỏ,
đuổi theo huyết mạch cổ xưa của Nạp Khê tộc tiến về phía địa vực cuối
cùng, nghênh đón trận chiến cuối cùng.