Trong u cốc được ngăn cách bởi màu xanh rì mênh mông của các loại thảo dược, hương cỏ theo gió từ từ phiêu lãng, như dó dòng nước ấm thôi qua giữa không trung, trong ánh sáng
nhàn nhạt, một bóng người mảnh mai an nhiên ngồi xếp bằng ở giữa, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, đôi mắt khép chặt, bàn quay năm màu quanh thân lúc đầu chuyển động nhanh chóng bây giờ đã chậm chạp vững vàng lại, nguyên
tố lực năm hệ dưới sự tác dụng của ánh sáng quanh người càng trở nên
nồng đậm, giống như năm sợi tơ xoay quanh thân từ từ chầm chậm.
Chỗ này vô cùng tĩnh mật, chỉ có tiếng gió xẹt qua, ngay cả tiếng hít thở
nếu không nghe kỹ cũng khó phát hiện, người đang ngồi kia vẫn không có
bất kỳ cử động nào, tựa như một pho tượng lẳng lặng chờ thời trưởng
thành.
“Vù!” Một ngọn gió thổi lên, rải mùi thuốc ra khắp cả
không gian, làm mái tóc đen tung lên gợn sóng, hình bóng mảnh mai được
chất thuốc bao phủ, sợi tóc mai mềm mại hơi sượt qua khuôn mặt, đôi mi
đóng chặt hơi run, sau đó, đôi mắt mở ra, ánh sáng rực lên lấp lánh, khí thế trong cơ thể vô hình bắn ra, làm luân chuyển hương thuốc đầy trời,
tựa như xoay nước khuếch tán ra xung quanh.
“Sư phụ! Nàng mở mắt
ra rồi!” Tiểu nam hài thấy Vân Phong đã mở mắt, không nhịn được kêu lên, “Con còn tưởng nàng sắp hóa tượng luôn rồi chứ.” Tiểu nam hài bĩu môi,
“Sư phụ, người còn… cười!” Tiểu nam hài quay đầu lại, thấy nụ cười trên
khóe môi người kia không khỏi trợn tròn mắt, sư phụ vui vẻ tới như thế?
Chuyện này… chưa bao giờ xảy ra.
“Tốt! tuy rằng thời gian cũng
không ngắn, nhưng có thể đột phá tới Thần Tôn, thời gian nàng tiêu tốn
ngắn hơn ta tưởng tượng nhiều. Vân Phong này… quả nhiên có tiềm lực, có
tư chất.”
“Sư phụ, người chưa bao giờ khen ngợi hết lời vậy với
con cả.” Tiểu nam hài có hơi không vui, người kia vỗ nhẹ lên đầu cậu bé, “Dẫn Vân Phong qua gặp ta.”
“Vâng vâng vâng, biết rồi.” Tiểu nam hài bĩu môi đẩy cửa đi ra ngoài, trong miệng còn lèm bà lèm bèm cái gì
đó, người kia vẫn đứng đó, nhìn Vân Phong lại không tự chủ nâng khóe
môi, Vân Phong này… làm hắn quá kinh ngạc.
Vân Phong mở mắt ra,
lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời không làm bất
cứ điều gì, hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt lại, vạn vật trên thế gian
như trở nên trong suốt, trong mắt nàng, thế gian đã có hình thái thứ
hai, các loại nguyên tố hiện lên rất rõ ràng dưới mắt nàng.
“Đây
chính là cảnh giới Thần Tôn?” Vân Phong thì thầm, cúi đầu nhìn bàn tay
của mình, ánh mắt hơi lập lòe, bàn tay đã hóa thành năm màu nguyên tố
lực, nhìn năm màu sắc tồn tại trong cơ thể, với Vân Phong mà nói chính
là một cách nhìn mới, cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Cách nhìn của cảnh giới Thần Tôn với thế giới thực đúng là không tầm thường, vạn vật thế gian dưới cái nhìn của Thần Tôn đều vô cùng rõ ràng, ngay
cả sức mạnh cũng cực kỳ khác biệt.” Vân Phong nhìn xung quanh, nàng nâng khóe môi, chẳng trách sư tôn nói cảnh giới Thần Tôn khác hẳn với cái
khác, thực sự là thế, có thể đạt tới cảnh giới Thần Tôn giống như định
nghĩa lại về thế giới này.
Tiếng bước chân khe khẽ truyền vào tai Vân Phong, nàng nhìn lại, đợi một lát thì có bóng người lại gần, bé
trai từ xa đi tới, Vân Phong đứng lên, có chút kinh ngạc khi nhận ra thị giác của mình phát triển hơn không ít.
“Cùng ta đi thôi, sư phụ muốn gặp ngươi.” Tiểu nam hài đi tới nói, Vân Phong gật đầu, “Người bạn đi cùng ta vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt, ngươi yên tâm.” Tiểu nam hài lầm bầm, có chút không vui, Vân Phong nghe vậy thấp giọng cười, “Sao thế, ngươi có địch ý với ta à? Ta nhớ
chưa từng đụng chạm gì với ngươi.”
Tiểu nam hài nhăn nhó một hồi, như bị nắm thóp, “Ngươi không có chọc gì ta, nhưng mà sư phụ nhìn ngươi với ánh mắt khác, đối với ngươi cũng tốt hơn ta.”
Vân Phong càng nghe càng cảm thấy buồn cười, dù sao cũng là một đứa trẻ, sẽ để ý nhiều hơn bình thường, nàng nhỏ giọng cười vài câu cũng không nói gì nhiều,
theo sau tiểu nam hài đi tiếp vào bên trong, thế giới trước mắt của Vân
Phong trông rực rỡ hẳn lên, nghiêm túc mà nhìn, nguyên tố lực từng chút
một như một bình cảnh tìm tới trong nàng, khiến tâm cảnh nàng cực kỳ yên bình.
“Tới rồi, vào thôi.” Tiểu nam hài dừng bước, trước mặt Vân Phong hiện ra một gian phòng đơn sơ, trông cực kỳ chất phác. Tiểu nam
hài đẩy cửa đi vào, Vân Phong suy nghĩ một chút cũng vào theo, vừa bước
chân vào, một luồng ấm áp từ lòng bàn chân lan tỏa ra toàn thân, cực kỳ
thoải mái.
“Ngươi đã tới rồi.” Giọng nói vang lên, Vân Phong chợt cảm thấy trước mặt có một luồng sáng, vội nheo mắt lại thích ứng với
ánh sáng rồi chầm chậm mở ra, trong phòng bài biện càng giản đơn hơn cả
bên ngoài, đến giường cũng không có, có một bóng người đưa lưng về phía
nàng, bóng lưng đó chậm rãi xoay lại, mặc dù mặc mũi không giác gì nhân
loại, nhưng ẩn trong đó vẫn có vài dấu vết nhỏ, như tiếng vỡ của đá.
Trong mắt của Vân Phong, đây là một tổ hợp của các loại nguyên tố, nguyên tố
lực của người đó theo tứ phương chảy dọc trong người, đang cuồn cuộn kéo dài không ngừng.
“Thạch Mẫu…?” Vân Phong dò hỏi, chủ nhân trước
mặt có tướng mạo không phân được nam nữ, Vân Phong chỉ có thể mạo muội
gọi thẳng tên.
“Ha ha, mặc dù ta lấy tư thái của con người xuất
hiện, nhưng mà dường như vẫn chưa được hoàn hảo.” Người trước mặt cười
nhạt, trên gương mặt hơi sáng lên, bóng loáng khác thường, Vân Phong đưa mắt nhìn những nơi da thịt lộ ra bên ngoài, hoa văn bàn thạch khắc vô
cùng rõ ràng.
“Rất hoàn mỹ, chỉ là trong mắt ta tiền bối mang một tư thái khác.” Vân Phong mỉm cười, người trước mặt cười rộ lên, “Tư
thái khác? Cảnh giới Thần Tôn quả nhiên tầm mắt không giống bình
thường.”
“Tiền bối nhìn ra được cảnh giới thực lực của ta?” Vân
Phong hơi ngạc nhiên, “Ta không phải hoài nghi thực lực của tiền bối,
chỉ là cảnh giới Thần Tôn…”
Người trước mặt cười lớn, “Bản thân
ta không có thực lực cố định, chỉ là thế giới trong mắt ta và ngươi cũng giống nhau, dù sao ta cũng là Đại Địa Chi Mẫu, năng lượng nguyên tố
trong cơ thể ta ngươi cũng thấy rõ mà, đúng không?”
Vân Phong gật đầu, “Thứ cho vãn bối nói thẳng, năng lượng nguyên tố tập hợp trong cơ
thể tiền bối đang không ngừng khuếch tán ra ngoài, đó cũng là nguyên
nhân các loài thảo dược quý giá đều tụ tập sinh