Edit: Mavis Clay
Nghĩ lại Huyết Hồn mấy ngày trước đánh lén ở Thiểm Quang bình nguyên,
bây giờ đã trở lại, Huyết Hồn đã giao thủ với Liên Minh Đông Tây không
dưới 100 lần, có thể nói đấu nhiều mãi thành quen, hai người nếu gặp
nhau là sẽ đánh tới chết thì thôi.
Càng tìm kiếm cội nguồn nguyên tố, từng Huyễn Thú cũng dần xuất hiện,
các bí mật cũng dần được phơi bày, Vân Phong cảm thấy như lớp mây mù
trước mặt sắp tan ra rồi, ngây ngẩn nhìn tay mình, “Thời khắc cuối cùng… sẽ không còn xa nữa đâu…”
Ngày đó ở đất mai táng của Long tộc, những lời tổ thượng Long tộc đã nói cho Vân Phong, nàng vẫn chưa có thời gian tìm Na Tà chứng thực, Vân
Phong ngồi ngay ngắn trong viện yên tĩnh, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó
truyền âm, “Na Tà?”
Yên tĩnh đợi trong chốc lát, tiếng thở mang theo sự lười biếng vang lên bên tai, “Sao thế?”
Vân Phong chậm rãi hít sâu một hơi, thời gian Na Tà làm bạn với mình có
thể nói là lâu nhất, nó đã giúp mình không biết bao nhiêu lần, nhưng
chính Na Tà nàng vẫn chưa bao giờ nhìn thấu được, chỉ hiểu được sơ sơ mà thôi.
“Có vài việc muốn hỏi ngươi.”
1 loạt tiếng cười khẽ vang lên, “Ngươi muốn hỏi gì?”
Đầu Vân Phong chợt rối lên, có quá nhiều thứ nàng muốn muốn, có quá
nhiều thứ cần có đáp án, nàng chợt không biết phải bắt đầu từ đâu. Hồi
lâu Vân Phong vẫn chưa lên tiếng, Na Tà lại nói, “Đừng vội, cứ từ từ,
chỉ cần tiết ta sẽ không lừa ngươi.”
Thở ra một hơi, Vân Phong từ từ nương theo suy nghĩ phiền loạn của mình, “Tại sao lúc ở Mê Vụ Sâm Lâm ngươi lại đi theo ta?” Lúc đó Vân Phong đã đoán hòm hòm, bây giờ nàng cần chắc chắn đáp án của mình, trước đây Na
Tà phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng nên Vân Phong cũng không dư thời
gian hỏi thêm, bây giờ nàng có rất nhiều cơ hội để trao đổi kỹ càng với
Na Tà.
“Vì trên người ngươi có thứ ta cần.” Na Tà cất giọng, Vân Phong nhíu
mày, khi đó trên người nàng đâu có gì… ngoại trừ khối ngọc bội kia.
“Ngươi cần… chính là khối ngọc bội đen kia?”
Na Tà bật cười, “Chút năng lượng đó chẳng thấm vào mắt ta, cái ta muốn chính là thứ trong cơ thể ngươi.”
Một tia sáng lóe lên, “Na Tà, là mắt đỏ trong cơ thể ta sao?”
Sự im lặng kéo dài trong một khoảng, khi Vân Phong còn tưởng là Na Tà sẽ không trả lời mình thì tiếng của nó lại vang lên, “Không sai, ta cần
chính là nó.”
“Ngươi và mắt đỏ có quan hệ gì… là tử địch?”
“Tử địch? Chưa tới mức đó, nhưng chúng ta thực sự thù hận đối phương.”
“Ta gọi mắt đỏ nhưng nó không đáp lại lời nào, như là biến mất rồi vậy.” Vân Phong nói, giọng Na Tà cười buồn, “Không phải là biến mất, mà là bị ta trấn áp rồi, chắc là cũng đang liều mạng phản kháng đấy, chờ một
ngày có thể leo lên đầu ta được.”
Đúng là thế… Vân Phong trầm tư, lần trước sau khi lợi dụng sức mạnh của
Na Tà kéo mắt đỏ trở lại, từ đó mắt đỏ không có phản ứng nữa, ngược lại
Na Tà lại mạnh lên đáng kể, thậm chí bây giờ còn có thể tự do đối thoại
với nàng.
“Na Tà, sức mạnh thực sự của ngươi trên Lăng gia và Huyễn Thú sao?” Vân Phong nói, giọng rất chắc chắn.
“Đúng thế, sức mạnh vốn có của ta ở trên Huyễn Thú.”
“Như vậy…” Vân Phong lại hít một hơi, “Huyễn Thú Hỏa hệ đầu tiên do Long tộc sinh ra thực sự là do ngươi xuống tay?”
Cả không gian yên tĩnh hoàn toàn, “Chuyện đó xảy ra khi nào? Ta có làm
chuyện đó sao?” Giọng Na Tà mang theo nghi hoặc, thậm chí là khó hiểu.
Vân Phong ngạc nhiên, “Ngươi không biết sao?”
Tiếng thở dài não nề vang lên, giọng Na Tà thấp đi nhiều, “Thành thực mà nói, ta đã đánh mất rất nhiều thứ, khi đó ta xuất hiện với hình thái
như vậy ngươi cũng hiểu ta đã mất đi nhiều như thế nào rồi đất, trước
khi gặp ngươi, ta thậm chí còn không biết mifng là ai. Ngày đó gặp ngươi ở Mê Vụ Sâm Lâm, mắt đỏ trong cơ thể ngươi đã thức tỉnh lại trí nhớ của ta, lúc đó ta mới biết, tên của ta là Na Tà.”
“Mất đi?” Vân Phong ngạc nhiên, tiếng Na Tà vang lên, “Đúng thế, theo
cạnh ngươi càng lâu, những vật mà ta mất cũng dần trở lại, ta cũng nhớ
lại được nhiều, nhưng điều quan trọng nhất ta lại không thể nhớ được.”
“Cái… cái gì?”
“Khi đó rốt cuộc là ai bắt ta mang hình dạng này?” Tiếng nói vang lên
trong đầu Vân Phong tràn đầy thù hận, “Ta vẫn luôn tìm câu trà lời,
nhưng mà… không có, ta vẫn luôn cho rằng vì thời gian đã quá lâu mà đã
mơ hồ không còn rõ, nhưng lại phát hiện ra không phải như thế, đoạn ký
ức đó của ta đã cố tình bị xóa đi.”
“Xóa đi? Thực lực của ngươi trên cả Huyễn Thú, còn có thể là ai mà lại
có thể xóa được ký ức của ngươi?” Vân Phong ngạc nhiên. Trí nhớ của NA
Tà vậy mà lại bị người động tay chân, sao lại như thế được? Là Huyễn Thú sao? Hay là một nhân vật khác nữa? Trên cả Na Tà?”
“Có lẽ nói ra sẽ khó tin, nhưng theo trí nhớ mơ hồ của ta, có một tên nhân loại xuất hiện.”
Những lời này lại khiến Vân Phong chấn động. Con người? Có quan hệ như thế nào với Tứ Đại Gia Tộc không? Là người sáng lập ra?
“Ngươi có thấy rõ hắn là ai không?” Vân Phong hỏi, Na Tà cười khẽ, “Nếu
ta nhớ rõ thì đã chẳng phiền não như bây giờ, đây chỉ là một bóng lưng
mà thôi, cực kỳ mơ hồ nữa, nó sót lại trong trí nhớ của ta, dường như ta còn đi theo cả bên cạnh nhân loại này…”
Đi theo cạnh nhân loại kia… Nhân loại kia có quan hệ gì với Na Tà, là chủ tớ? Là một trong những