Edit: Mavis Clay
Vân Phong ngước nhìn vùng tăm tối, kiên nhẫn đợi trong chốc lát nhưng
vẫn không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, cơ thể bắt đầu di chuyển
mọi nơi, nhưng cho dù nàng có di chuyển thế nào, cả không gian đều yên
tĩnh tới khác thường, nếu là trước đây, nàng vừa vào mắt đỏ đã lập tức
xuất hiện. Bây giờ, mắt đỏ có lẽ đã biến mất hay lọt vào giấc ngủ sâu
rồi, dù sao trước đây trước mặt cũng đều là bóng tối, nàng không thể nào xác định được rốt cuộc mắt đỏ vẫn còn tồn tại hay không.
Mở hai mắt ra, Khúc Lam Y hỏi, “Thế nào?”
Vân Phong nhíu mày không trả lời, Bặc Nguyên Di Sinh đứng gần, mặt đầy
nghi vấn, với đầu óc của hắn không tài nào nghĩ nổi Vân Phong đang làm
gì, cũng không muốn đi tìm hiểu, hắn chỉ biết theo sát Vân Phong là đủ
rồi.
Vân Phong liếc nhìn Bặc Nguyên Di sinh, hắn quay đầu khinh thường, nàng
thu ánh mắt nói nhỏ với Khúc Lam Y, “Mắt đỏ trong cơ thể ta có kêu thế
nào cũng không hề đáp lại.”
Khúc Lam Y nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ, “Cho dù chuyện gì xảy ra cũng có nhân quả, mắt đỏ biến mất chắc chắn do gì đó tạo thành, hắn an
phận chút với nàng là chuyện tốt, nếu biến mất tăm, cũng chưa chắc là
chuyện không xấu.”
Vân Phong nhếch môi, không thể nào mà biến mất được, lần trước rõ ràng
nàng đã kéo mắt đỏ trở lại không gian chủ đạo của cơ thể mình. Nếu thật
sự biến mất, thì mắt đỏ làm sao để rời khỏi được cơ thể mình? Khả năng
lớn nhất là nó đang ngủ say, Vân Phong trầm tư, như thế cũng tốt, mắt đỏ có khát vọng với cội nguồn nguyên tố, nếu nó ngày càng mạnh không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Đi thôi.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu, hai người tiến lên phía
trước, Bặc Nguyên Di Sinh thấy vậy liền vội đuổi theo sát ở sau.
Trên đường, Vân Phong và Khúc Lam Y đều im lặng, Bặc Nguyên Di Sinh ở
sau sắp phát điên lên rồi, trong lòng thậm chí mắng Hiên Dật vô số lần,
Bặc Nguyên Di Sinh hắn chưa bao giờ làm người hầu cho ai cả, bây giờ hắn chẳng phải chỉ là kẻ theo đuôi thôi sao?
Đại Liệt Phùng nằm ở Phong Vân đế quốc, tới Trung Đại Lục hiển nhiên cần phải thông qua Truyền Tống Trận của Đông Tây Liên Minh để tới, những
Truyền Tống Trận thông tới các nơi đều nằm ở đế đô, Vân Phong cũng chẳng xa lạ gì đế đô, lúc đến đó Bặc Nguyên Di sinh phát ra tiếng hừ khinh
thường, bộ dáng đầy khinh thị.
Vân Phong đang chuẩn bị tiến về đại lâu Truyền Tống, vừa tới trước cửa
đại lâu thì đột nhiên có mấy người lính mặt mày nghiêm nghị chạy tới,
sau đó cao giọng hô, “Truyền Tống Trận bây giờ tạm tắt.”
Tất cả mọi người ngạc nhiên, Vân Phong nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, lúc này có hai thanh niên chạy tới,
có người thấy vậy nghi hoặc, “Các ngươi sao thế? Chạy như trối chết
vậy.”
Hai thanh niên ngẩng đầu lau mồ hôi trên mặt, “Các ngươi, các ngươi còn chưa biết à?”
“Biết cái gì?”
Hai thanh niên thở hồn hộc vài cái rồi mới đứng thẳng người dậy, hít một hơi nói, “Ở ngoài Thiểm Quang bình nguyên, Huyết Hồn và Dong Binh Công
Hội đang đánh nhau.”
“Cái gì?” Mọi người ngạc nhiên.
“Thiểm Quang bình nguyên? Chẳng phải cách đây rất gần sao?”
“Ngươi sợ cái gì? Liên Minh Đông Tây chắc chắn sẽ giao chiến với Huyết Hồn, nhất định sẽ không để cho Huyết Hồn được như ý.”
Tiếng mọi người bàn tán sôi nổi, vẻ mặt Vân Phong trầm xuống, theo như
Diêm Minh từng nói, người Huyết Hồn đã giao chiến với Liên Minh Đông Tây không dưới mấy lần rồi, lúc này là nàng lần đầu gặp chuyện này, Thiểm
Quang bình quang… Xem ra hành động của Huyết Hồn càng ngày càng lớn,
càng ngày càng không kiêng nể rồi.
“Đi thôi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong mỉm cười, quả nhiên là Lam Y rất
hiểu tâm tư của nàng, Huyết Hồn và Liên Minh Đông Tây đánh nhau, nàng
trên danh nghĩa là Minh Chủ sao có thể không biết xấu hổ không giúp một
tay được?
Thấy hai người tính rời đi, Bặc Nguyên Di Sinh lập tức tiến lên chắn
đường Vân Phong, “Các ngươi tính tới đó? Lũ nãy chẳng phải đã nói về Vân gia sao? Cho dù Truyền Tống Trận nơi này không thể dùng vẫn có thể còn
chỗ khác.”
“Tránh ra.” Vân Phong không muốn nói nhảm với hắn, hai chữ gỏn lọn của
nàng làm Bặc Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Vân Phong, ngươi vẫn còn thời
gian rỗi hơi trông nom việc khác?”
“Bặc Nguyên Di Sinh, chúng ta làm gì không tới lượt ngươi quan tâm, nếu
ngươi muốn theo thì cứ việc theo, không thì cũng đừng chắn đường.” Khúc
Lam Y đen mặt, Bặc Nguyên Di Sinh bỏ qua cười lạnh, “Trước đây các ngươi chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ chú trọng tới việc tìm cội nguồn nguyên
tố, sao bây giờ chỉ vì chút chuyện nhỏ mà các người cũng nhúng tay vào,
không sợ không thành chuyện lớn sao? Ta còn bực bội tại sao Hiên Dật lại dễ dàng giao mảnh bản đồ ra như thế, xem ra bây giờ có vẻ ngươi cũng
không phân rõ chính phụ, nặng nhẹ.”
“Ta không muốn nói nhảm với ngươi nữa, tránh ra.” Vân Phong nói, Bặc
Nguyên Di Sinh nhướng mày, “Muốn tránh đường cũng được, giao bản đồ ra
cho ta. Ta đi tìm cội nguồn nguyên tố, các ngươi đi quản chuyện rỗi của
các ngươi.”
Vân Phong cười, Tinh Thần Lực trong cơ thể tuôn ra, “Bặc Nguyên Di Sinh, ngươi không muốn nhường đường là muốn ta ra tay?”
Vẻ mặt Bặc Nguyên Di Sinh trầm xuống, hắn không phải kẻ ngốc, một đối
một còn được, nhưng một đối hai hắn không hề có phần thắng. Huống hồ Vân Phong còn là một Triệu Hồi Sư đa cực kỳ phiền toái. Bặc Nguyên Di Sinh
đứng chắn ngang giữa đường, không khí chỗ ba người cực kỳ căng thẳng làm thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Ngươi vẫn chưa tránh ra?” Vân Phong nói nhỏ, nếu hắn còn không di chuyển thì nàng không ngại khiến hắn cút sang một bên.
Bặc Nguyên Di Sinh nghiến răng, di động bước chân tránh ra, hắn không có cách nào để liều mạng với hai người kia cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y đi lướt qua rồi bất lực cắn răng đuổi theo.
Theo họ cái gì cũng nhúng tay vào thì biết bao giờ mới làm chính sự đây? Hiên Dật đi rồi, bọn họ phải nên tăng tốc tìm cội nguồn nguyên tố mới
đúng chứ? Tại sao lại rảnh rỗi đi trông nom mấy chuyện cỏn con này vậy?
Mặc dù đầu óc hắn không nghĩ nhiều được, nhưng không phải kẻ ngôc, có
một số việc hắn vẫn hiểu, chỉ là tốn thời gian hơi lâu.
Nếu thật là kẻ ngu thì cũng không thể là Thiếu Chủ Bặc Nguyên gia, Hiên
Dật cũng sẽ không kết giao với một kẻ ngốc trong thời gian dài.
Cả dọc đường Bặc Nguyên Di Sinh giận dữ theo ở sau, trong lòng không
ngừng nguyền rủa Vân Phong và Khúc Lam Y đang đi về phía nam ở trước,
Thiểm Quang bình nguyên là một vùng đất giàu khoáng sản, Huyết Hồn đụng
độ với Công Hội Dong Binh ở đó e rằng không đơn giản.
“Thiểm Quang bình nguyên, chẳng lẽ Huyết Hồn thiếu quáng thạch?” Khúc
Lam Y nhíu mày, Vân Phong cũng nghi ngờ, “Thiểm Quang bình nguyên sản
xuất nhiều lắm cũng chỉ là quáng thạch cap cấp, quặng cực phẩm chưa từng xuất hiện, quáng thạch cao cấp với Huyết Hồn cơ bản đâu đủ thấm.”
“Nói như vậy, mục đích của Huyết Hồn nằm ở Công Hội Dong binh? Nhưng ra tay trước như thế thì chiếm được bao nhiêu lợi thế?”
Vân Phong nhíu mày, nếu Huyết Hồn thật sự đang tính toán ra tay với Công Hội Dong Binh, tuy nhiên Thiểm Quang là thuộc Phong Vân và Công Hội
Dong Binh thì không ổn cho lắm.
“Cho dù đánh đổ Dong Binh Công Hội của Phong Vân đế quốc thì cũng chỉ là một phân bộ nhỏ, Huyết Hồn không khỏi quá đầu tư.” Vân Phong lẩm bẩm,
Khúc Lam Y nhếch môi, “Mục đích của Huyết Hồn rốt cuộc thế nào, chúng ta tới là hiểu thôi.”
“Ừ.” Vân Phong gật đầu, tốc độ hai người đẩy nhanh hơn, chốc lát đã tới được Thiểm Quang bình nguyên.
Từ xa, năng lượng chiến đấu đã lan tới, tình hình chiến đấu cực kỳ căng thẳng.
“Là đánh toàn lực à?” Khúc Lam Y nghi ngờ, hai người tiếp tục tiến sâu vào giữa dòng chiến đấu.
“Lũ tai sai của Huyết Hồn, đi chết đi! Gyaaaa….” Các Chiến Sĩ Dong Binh
gào thét, trên người chi chít vết thương, bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt
hiện lên sát ý, tiếng rống giận bộc phát xông về phía Huyết Hồn, vẻ mặt
đám người Huyết Hồn không chút thay đổi, động tác đều đặn thống nhất, áo choàng đen tung lên, sức mạnh dao động lan ra.
“Chú ý né tránh sự tấn công của họ. Rút ngắn khoảng cách!” Một Chiến Sĩ hét lên, “Chịu chết đi!”
Mặc dù trên người các Chiến Sĩ đều có vết thương, đôi mắt cũng chìm
trong đỏ ngầu, nhưng chiến ý vẫn tràn trề. Cuộc chiến đã tới thời khác
cuối cùng.
“Oanh!” Từng đợt sương mù đen trong áo choàng xông ra nhanh chóng phủ kín không gian.
“Đội trưởng! Phạm vi tấn công của chúng lại lớn hơn rồi.”
“Đội trưởng, chúng ta không tránh thoát được.”
“Chết tiệt.” Chiến Sĩ cầm đầu gầm lên, gân cơ toàn thân bật dậy, cuồng chết gào rống, “Liều mạng cũng phải giết bọn chúng.”
“Gừ gừ! Gyaaaa!” Các Chiến Sĩ sau lưng cùng gào lên tiếng thét thấy chết không sờn, từng người một lao lên.
“Ầm!” Một tấm chắn vàng kim đột nhiên chắn lại trước mặt mọi người, làm
các Chiến Sĩ snwgr sốt. Một dòng năng lượng khổng lồ từ trên không phủ
xuống, lao thẳng tới.
“Đây là…” Con ngươi Chiến Sĩ cầm đầu co rụt lại, còn chưa kịp phản ứng
thì đám người Huyết Hồn đã rú lên thất thanh, toàn bộ từ trên không rơi
xuống, không còn chút sinh khí.
“Rắc rắc!” Tấm lá chắn vàng kim sau đó tan rã, hóa thành đoàn khói vàng
nhạt phiêu tán trong không khí, hai bóng người từ trên không đáp xuống.
Vân Phong lên tiếng, “Không sao cả chứ?”
Các Chiến Sĩ đồng loạt gật đầu, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc, hai người
này là ai? Đám người Huyết Hồn vừa rồi chớp mắt đã chết sạch, là do họ
làm sao?
“Các ngươi...” Chiến Sĩ đứng đầu lên tiếng, Khúc Lam Y cắt lời hắn, “sao Huyết Hồn lại ở đây? Tình hình cụ thể thế nào?”
Chiến Sĩ đứng đầu ngạc nhiên, “Hai vị là cao thủ trong Liên Minh sao?’
Vân Phong gật đầu, “Nơi này xảy ra chiến loạn nên chúng ta lập tức chạy tới.”
Chiến Sĩ cầm đầu tức giận nghiến răng, “Hôm nay chẳng hiểu tại sao người Huyết Hồn tự nhiên tới Thiểm Quang bình nguyên, chỉ cần là Công Hội
Dong Binh là không bỏ qua cho. Bọn họ đột nhiên tới đây, ra tay cực kỳ
nhanh và mạnh. Thương vong ở Thiểm Quang bình nguyên không nhỏ chút
nào.”
“Thiểm Quang thôi sao? Tiến công của Huyết Hồn chỉ dừng lại ở Thiên Quang bình nguyên à?”
“Về chuyện này ta không rõ.”
Vân Phong gật đầu, nhìn thương thế trên người họ có vẻ không lo lắm,
liếc nhìn Khúc Lam Y, “Chúng ta đi trước, các ngươi hãy tự cẩn thận.”
Các Chiến Sĩ khác lập tức gật đầu, “Chúng ta sẽ đi giúp các Dong Binh khác. Hai vị cường giả đi trước đi.”
Vì thế Vân Phong và Khúc Lam Y lên đường, các Chiến Sĩ ngửa đầu nhìn
bóng lưng họ rời đi, không khỏi cảm khái, “Trong liên minh thật không ít cường giả, hai vị kia hẳn cuxgn không hải nhân vật đơn giản.”
Hai người vừa đi vừa thuận tay quét sạch những người Huyết Hồn thấy
được, Thiểm Quang bình nguyên xảy ra chiến đấu rải rác và phân tán, lần
này Huyết Hồn cử người đi không ít, chỉ là Vân Phong thấy giải quyết hết cũng đã mấy chục người. Hơn nữa thực lực đầu không thaaos.
“Huyết Hồn làm thế nay là bắt đầu rồi à?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong hơi nhếch môi, “Nếu Huyết Hồn thật sự tính toán bắt đầu kế hoạch thì
nên tiến hành đồng thời cùng lúc nhiều nơi chứ không phải chỉ nhằm vào
nơi này.”
Hai người nhanh chóng chạy tới nơi Dong Bình Đoàn đóng quân, phóng tầm mắt nhìn từ xa là một mớ hỗn loạn.
Nơi đóng lều trại đã bị hủy hại hoàn toàn, thi thể lính đánh thuê rải
rác đầy đất, mùi máu nồng cả vùng trời. Trên bầu trời doanh địa là mấy
bóng người mặc áo choàng đen đứng nghênh ngang, đối diện họ là vài bóng
người, có Chính Nhiên tiên sinh, Triệu đoàn trưởng, Vương Minh.
Đôi mắt Triệu đoàn trưởng đỏ bừng, Vương Minh cũng thế. Chính Nhiên đưa
tay chắn trước người Triệu đoàn trưởng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía
đám người Huyết Hồn trước mặt, “Chính Nhiên tiên sinh! Đừng cản ta! Ta
phải giết hết bọn chúng.” Triệu đoàn trưởng gáo thét thành tiếng, trông
cực kỳ chật vật.
“Ngươi lên là chịu chết.” Chính Nhiên không nhượng bộ, nhìn thảm trạng
dưới đất mà lòng cũng tháy đau. Chết nhiều Chiến Sĩ Dong Binh như thế,
đều là chết trong tay Huyết Hồn. Thù này sao có thể không báo? “Có đi,
thì cũng là ta đi.” Chính Nhiên nói, Triệu đoàn trưởng và Vương Minh
ngạc nhiên, Chính Nhiên bùng