Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 90: Huyễn thú giao chiến


trướctiếp

“Hệ Hoả...?” Con ngươi cường giả Huyết Hồn hơi rụt lại, sau đó cười lạnh, “Hừ, ngươi

là ngũ hệ, bên ngoài mới có bốn con làm ta quên mất thực ra ngươi vẫn còn một món

nữa. Chỉ là cho dù còn con ma thú khế ước này thì ngươi cũng không có bao nhiêu phần

thắng đâu.” Cường giả Huyết Hồn cười hả hả, đôi mắt hiện lên vài vẻ điên cuồng, hai tay

nắm chặt. Một sợi xích đen ngòm thô kệch giữ trong lòng bàn tay, ngo ngoe như đòi

mạng.

“Xoẹt!” Ngọn lửa nóng rực đột nhiên sinh ra đôi cánh màu đem, không còn xinh xắn

khéo léo như ngày trước nữa mà khổng lồ như đôi cánh đại bàng, lông đen tơ như nhung,

bên trên còn bốc lên ngọn lửa đỏ.

“Ám Nguyên Tố?” Cường giả Huyết Hồn giật mình, đôi mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa

trên đôi cánh đen, “Hoả và Ám... Ma thú biến dị?”

Vân Phong nhìn đôi cánh đen được bọc trong ngọn lửa, trong lòng cũng vô cùng chấn

động, trước đây đã quen với đôi cánh nhỏ nhắn sau lưng Tiểu Hoả, bây giờ nó như trưởng

thành rồi vậy. Dục Hoả Trùng Sinh quả nhiên khác biệt.

“Tiểu Hoả, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.” Vân Phong mỉm cười, trong lòng rất vui,

ngọn lửa vẫn đang không ngừng thiêu cháy, đôi mắt đen của Hoả Vân Lang hơi chuyển

động, “Chủ nhân, ta đã trở lại."”

Vân Phong ngạc nhiên, giọng nói của Tiểu Hoả... thay đổi rồi? Trở nên lãnh khốc gần

như vô tình. Tính tình nóng nảy sảng lãng trước đây đã không còn, đã trở nên thay đổi

theo sự trọng sinh.

Vân Phong trầm mặc trong chốc lát, “Trở lại là tốt rồi.”

Ngọn lửa quanh thân Hoả Vân Lang vẫn tiếp tục cháy lên, ở chỗ bốn móng vuốt cũng lan

ra những vệt đỏ, như những sợi mạch máu chảy dọc theo người. Vân Phong dùng truyền

âm, “Tiểu Hoả, ta cảm thấy mặt đất dưới chân có nguồn nhiệt đang không ngừng chuyển

động.”

“Đúng thế, trong nhẫn khế ước ta cũng cảm nhận được động tĩnh dưới nền đất, nhờ năng

lượng hệ hoả dưới mặt đất này ban tặng, ta mới có thể nhanh tỉnh lại như thế."”

Lời nói bình tĩnh khác thường của Tiểu Hoả truyền vào đầu Vân Phong, nàng nói tiếp,

“Cội nguồn hoả hệ tám chín phần là ở đây.”

“Chủ nhân nói không sai, chỉ là trước tiên phải giải quyết được tên Huyết Hồn này đã.”

Vân Phong nhíu mày, thực lực của nàng hiện giờ mặc dù đã tới Thần Hoàng, nhưng

cường giả Huyết Hồn trước mặt cũng là Thần Hoàng. Thậm chí cấp bậc còn cao hơn

mình một chút. Mặc dù đã có Tiểu Hoả thức tỉnh, nhưng phần thắng cũng nàng vẫn

không quá cao.

“Vèo!” Nguồn nhiệt dưới nền đất lại di chuyển, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, tựa như

con mãnh thú đang ngầm tuần tra tới lui, cực kỳ nóng nảy.

“Nó lại chuyển động.” Vân Phong thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc thứ đang không ngừng

chuyển động bên dưới này là gì?

"Grào!" Hoả Vân Lang phát ra tiếng rống giận, ngọn lửa toàn thân nhảy lên phừng phực,

đôi cánh đen mở rộng, ngọn lửa bắn ra tứ phía. Ánh mắt vp trầm xuống, nhanh chóng di

chuyển khỏi chỗ đang đứng, lòng bàn tay tung ra Tinh Thần Lực đánh về phía cường giả

hh.

“Lách cách.” Sợi xích thô kệch chuyển động trong không khí lao về phía Tiểu Hoả, đôi

mắt thú đen tuyền loé lên, móng vuốt mang theo nhiệt lượng vồ xuống. Màu đỏ của lửa

lan theo xích chạy lên đánh về phía cường giả Huyết Hồn.

“Hừ!” Cường giả Huyết Hồn hừ lạnh, bàn tay trắng bệch như củi khô thò ra từ trong áo

choàng, ngọn lửa nhiễm đen toả ra, nháy mắt thôn tính lấy ngọn lửa đỏ.

“Ầm!” Sức mạnh tinh thần của Vân Phong lao tới, áo choàng tung lên, sức mạnh vô hình

bắn ra, hai dòng năng lượng va chạm vào nhau, ầm ầm tan vỡ.

“Grừ!” Ngọn lửa nóng rực đánh tới, tốc độ Hoả Vân Lang rất nhanh, lướt xuyên qua sợi

xích đen, mở to miệng cắn phập một phát. Cường giả Huyết Hồn chớp động thân mình,

miệng Tiểu Hoả vồ hụt, nhưng móng vuốt bén nhọn tung lên thay. Áo choàng bị Tiểu

Hoả xé rách toạc.

“Xoạt!” Một dải băng đen chậm rãi phiêu đãng, cường giả Huyết Hồn vẻ mặt âm trầm

đứng trên hư không nhìn chằm chằm Vân Phong và Hoả Vân Lang, cúi đầu nhìn áo

choàng đã bị xé nát của mình, để lộ ra thân hình gầy nhom như que củi.

Quả nhiên, mỗi người tham gia vào Huyết Hồn cơ thể đều chịu ảnh hưởng tới cực hạn.

Vân Phong nhìn cơ thể bên trong áo choàng, thậm chí còn chẳng thấy có chút thịt nào.

Huyết Hồn dùng thủ đoạn để lấy được sức mạnh cường đại, đồng thời cũng phải trả cái

giá đắt.

“Không trooer ra chút bản lĩnh xem ra rất khó giải quyết được ngươi.” Cường giả Huyết

Hồn cười âm trầm, hai cẳng tay khô quắc chậm rãi giơ lên, lần Vân Phong thấy được rất

rõ có thứ gì đó đang không ngừng ngo ngoe bên trong cơ thể gầy như que củi kia, trong

nháy mắt điều khiển xích từ cơ thể lao ra, sợi xích cắm phập vào mặt đất, nhanh chóng

tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

“Vút!” Từng cụm đen toả ra từ sợi xích, bổ khuyết vào những chỗ khuyết, tạo thành một

tấm lưới bao vây trên đầu Vân Phong, còn cường giả Huyết Hồn thì như một con nhện

khô đét bám trên cái lưới kia.

“Bắt được con mồi đã sa lưới, ta thật muốn xem thử con mồi này làm sao có thể trốn ra

ngoài được.”

“Chủ nhân hãy cẩn thận những Ám Nguyên Tố kia." Tiểu Hoả trở lại bên cạnh Vân

Phong, nàng nhíu mày, hiện giờ không gian lĩnh vực hoàn toàn bị hạn chế, tấm lưới Ám

Nguyên Tố như nhuốm dịch nhờn mạng nhện, một khi dính vào là hậu quả khó lường.

“Không gian đã hoàn toàn bị hạn chế.” Vân Phong lẩm bẩm, nàng không thể tuỳ tiện tấn

công, nếu không... một khi thất bại là dẫn tới thất bại toàn tập.

“Đống Ám Nguyên Tố kia cực kỳ cổ quái, chủ nhân, bây giờ nên làm sao đây?" Tiểu Hoả

nhìn mạng nhện giăng đầy trời, chán ghét và giận dữ nhìn người hh đang treo trên đó,

Vân Phong im lặng, nhiệt lượng dưới lòng bàn chân lại xuất hiện, nàng nhìn xuống đất,

chậm rãi nheo mắt lại.

“Mặc dù hắn đã phong toả không gian bên trên, nhưng không gian dưới đất vẫn tự do.”

Vân Phong nói nhỏ, mắt Tiểu Hoả sáng lên, "Ý của chủ nhân là...”

“Nếu tình hình bây giờ đã như vậy, chúng ta chỉ đành phải mượn lực khác, làm tới rối

mới được.” Vân Phong nhếch môi, bàn tay vỗ mạng xuống đất, Tiểu Hoả nương theo

hành động của Vân Phong cũng vỗ móng vuốt xuống mặt đất, xen lẫn ngọn lửa phối hợp

với Tinh Thần Lực của Vân Phong, xông thẳng vào lòng đất.

"Oanh!"

Ngọn lửa đỏ ngầu nháy mắt chiếu sáng khắp những khe nhỏ trên mặt đất, chạy dọc bốn

bề quanh Vân Phong và Tiểu Hoả, tựa như núi lửa sắp phun trào, những khe hở vốn đã có

sẵn dưới tác động của sức mạnh dần nở rộng ra thêm.

“Cái gì?” Cường giả Huyết Hồn thấy thế không khỏi trợn mắt nhìn, sau đó nheo mắt lại.

Vân Phong nàng ta tính làm gì?

Cảm nhận được Nguyên Tố Lực đang chuyển động liên tục dưới mặt đất, Vân Phong lập

tức tung chưởng, Tinh Thần Lực chui thẳng vào trong đất, thề phải kích thích vật dưới

lòng đất ra.

“Rầm rầm!” Ngọn lửa đỏ ngầu từ lòng đất không ngừng phun trào lên, nháy mắt hất bay

cả mặt đất, chia năm xẻ bảy. Những hòn đá bay tán loạn ra từ nơi bị phá, nhiệt lượng

đánh lên mặt, Vân Phong và Tiểu Hoả lập tức tránh đi, cường giả Huyết Hồn đang bị

chấn kinh chưa kịp phản ứng lại, vì thế lưới lớn bị bóng màu đỏ phá vỡ.

“Đây là thứ gì?” Tiểu Hoả ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập rung động, Vân Phong cũng

ngẩng lên, ánh sáng đỏ phủ đầy tầm mắt, như đang gặp ánh mặt trời đỏ vậy. Hơi nóng

cuồn cuộn trào sóng trong không khí, như muốn đót cháy cả không gian này. vp chỉ cảm

thấy mới chút xíu mà mình đã nhễ nhại mồ hôi, cảm giác nóng rực nằm ở ngoài da,

miệng dưỡi khô khát, ngay cả tóc cũng như có thể bắt lửa bất kỳ lúc nào.

“Năng lượng hệ hoả thật mãnh liệt.” Tiểu Hoả không nhịn được gầm gừ, “Ngay cả ta

cũng không thể chịu nổi.”

Vân Phong thầm cắn răng, năng lượng hệ hoả thật đúng là nàng cũng không chịu nổi.

Trong làn nhiệt nồng nặc, còn ở lại thêm giây nữa nàng sẽ bốc cháy lên mất.

"Thuỷ giới!" Vân Phong vung cánh tay gầm lên giận dữ, Thuỷ Nguyên Tố mát lạnh bao

lấy Vân Phong và Tiểu Hoả, cho dù có Thuỷ Nguyên Tố ngăn cách, nhiệt độ vẫn cực kỳ

rõ ràng. vp nhìn quần áo trên người mình, có chỗ đã có vết bị đốt cháy. Hoả Nguyên Tố

đậm tới mức đáng sợ.

Trong không trung, một bóng người đỏ rực quanh quẩn, nhiệt độ quá nóng khiến tầm mắt

cũng trở nên mơ hồ, mí mắt Vân Phong nóng lên, cố mở mắt ra để nhìn rõ đó là thứ gì.

Đó là một con rồng toàn thân rực lửa. Cơ thể của nó gần như là do lửa tạo thành, tầng

tầng ngọn lửa bao bọc lấy cơ thể nó, mỗi cử động đều có thể thấy rõ được quỹ tích của

ngọn lửa. Long tộc. Nơi này là đất mai táng Long tộc, trong lòng đất vẫn còn Long tộc cổ

xưa sống sao?

“Vèo vèo!” Xích trong hư không đã được thu hết lại, cường giả Huyết Hồn mặc dù có

Ám Nguyên Tố bao quanh thân, nhưng nhiệt độ nóng bỏng đã đốt cháy da thịt gã, cơ thể

gầy như que củi nháy mắt xuất hiện vài vệt đỏ, nhưng vẻ mặt cường giả Huyết Hồn

không hề có vẻ đau xót chút nào, ngược lại hưng phấn khác thường.

Con rồng lửa trong hư không chậm rãi đong đưa đuôi, cơ thể mờ ảo của nó chìm trong



ngọn lửa, móng vuốt cũng đượm lửa, đôi mắt lửa đỏ từ trên cao nhìn xuống Vân Phong

và cả người Vân Phong và Huyết Hồn, nhưng không có bất kỳ hành động gì.

“Chủ nhân, người xem! Trong miệng con rồng kia có ngậm thứ gì đó.” Đôi mắt của Tiểu

Hoả sáng lên, Vân Phong nghe Tiểu Hoả nhắc nhở nhìn sang, trong miệng rồng hơi mờ

có thể thấy được một hạt châu đỏ rực láng bóng. Xung quanh hạt châu được bao bọc bởi

ngọn lửa rực rỡ.

“Cội nguồn hoả hệ!” Không hề có bất kỳ suy luận gì, vp chớp mắt có thể xác định viên

ngọc đỏ rực kia chính là cội nguồn hoả hệ.

“Cội nguồn hoả hệ, ha ha ha! Đây chắc chắn là cội nguồn Hoả hệ!” Cường giả Huyết

Hồn đầy kích động và hưng phấn, trong lòng Vân Phong thấy nặng nề, quả nhiên mục

đích của Huyết Hồn cũng là cội nguồn nguyên tố.

Không thể để cội nguồn hoả hệ rơi vào tay Huyết Hồn được. Suy nghĩ vừa có, Vân Phong

lập tức di chuyển, "Tiểu Hoả, tấn công!"

“Ngao! Tuân mệnh!” Hoả Vâng Lang gầm lên mở to miệng, quả cầu nóng bỏng nhanh

chóng thành hình trong miệng nó. Ầm một tiếng bắn thẳng ra ngoài.

Vân Phong thì đan hai tay lại với nhau, nguyên tố dung hợp nhanh chóng được hoàn

thành, vừa rồi nàng không có cơ hội được dùng nguyên tố dung hợp, đây chính là cơ hội

duy nhất của nàng. Cho dù không thể lấy mạng của gã thì cũng có thể tạo thành thương

tổn. Không thể để Huyết Hồn thừa cơ.

Bàn tay giương nhẹ, nguyên tố dung hợp chạy thẳng tới chỗ cường giả Huyết Hồn, năng

lượng hệ hoả của Tiểu Hoả chạy theo ngay sau đó, hai cỗ năng lượng đều đồng thời lao

vè phía cường giả Huyết Hồn, gương mặt tía nhợt của gã đột nhiên treo nụ cười quỷ dị,

bàn tay lộn lại, một vật bị nắm trong tay, nháy mắt bóp vỡ.

“Ầm!” Không gian kêu lên một tiếng đầy chấn động, Vân Phong và Tiểu Hỏa không khỏi

bị chấn động này đẩy lùi lại vài bước.

Đây là sức mạnh gì? Vân Phong kinh ngạc, tuy vậy cũng không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội

tấn công nào. “Nổ!” Nguyên tố dung hợp nháy mắt bùng nổ, nhưng lại khiến Vân Phong

bất ngờ là một năng lượng cường đại hơn bao lấy nguyên tố dung hợp của nàng, ngọn lửa

đỏ ngầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh cường giả Huyết Hồn, bao lấy toàn bộ sức mạnh

của Vân Phong và Tiểu Hỏa vào trong.

“Ong!” Tiếng trầm muộn vang lên, lại tiếp thêm vài đạo dư âm, Vân Phong lập tức hiểu

ra, nguyên tố dung hợp của mình đã bị hóa giải.

“Phù!” Ngọn lửa dần tản ra, một bóng người xuất hiện đứng bên cạnh cường giả Huyết

Hồn, chậm rãi thu tay lại, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngươi kêu ta ra ngoài là vì khó bảo toàn mạng sống à?” Bóng người kia lên tiếng, giọng

nói cực kỳ lạnh lẽo.

Vẻ mặt cường giả Huyết Hồn tràn ngập cung kính, vội vàng nhún nhường nói, “Hiển

nhiên là không, cho dù tại hạ có chết cũng không dám quấy nhiễu đại nhân. Gọi đại nhân

ra ngoài là vì cội nguồn hệ hỏa đã xuất hiện.”

Bóng kia hếch ngọn mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua con rồng đỏ trên không, ánh

mắt không khỏi hiện lên vài sự háo sự, “Rất tốt, nếu là kêu ta vì chuyện khác, người khác

có không lấy mạng ngươi thì ta cũng lấy.”

Cường giả Huyết Hồn khẽ rùng mình, lập tức cúi đầu không nói lời nào, Vân Phong nhíu

mày, trái tim đập lên điên loạn. Bàn tay nàng siết chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào

bóng xuất hiện giữa không trung kia, có thể hóa giải công kích của mình và Tiểu Hỏa dễ

dàng như thế, lại còn có hứng thú với cội nguồn nguyên tố, hơn nữa còn có hỏa nguyên tố

lực cường đại.

Trái tim Vân Phong chùng xuống, những gì nàng nghĩ trước đây đã ứng nghiệm rồi sao?

Con ngươi Tiểu Hỏa co lại, giọng nói run rẩy, “Chủ nhân, đó không phải là...”

Vân Phong hít thật sâu một hơi, không gian quanh thân chấn động, một bóng người từ hư

không bước ra. A Lạc Huyễn Thú Lôi hệ âm trầm xuất hiện càng khiến suy nghĩ trong

lòng Vân Phong trở nên chắc chắn. “Không sai, đó là Huyễn Thú Hỏa Hệ.”

Áo đen quần đen, kèm theo đó là vẻ yểu điệu lượt là, mái tóc và đôi mắt đen tuyền bao

lấy gò má sạch sẽ, Huyễn Thú hỏa hệ là nữ giới, Vân Phong cũng rất ngạc nhiên, theo lý

thì hệ thùy dường như phù hợp với hình tượng nữ giới hơn.

“Hỏa Vân, tiên sinh vẫn luôn tìm ngươi khắp nơi, không ngờ ngươi lại sa đọa tới mức đi

cùng với Huyết Hồn?” A Lạc đột nhiên nhăn mày, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào nữ

nhân với gương mặt sương lạnh lãnh diễm trước mặt, bắp thịt toàn thân căng cứng, có thể

thấy A Lạc vô cùng bất lực và đau lòng.

“Không ngờ ngươi lại tự rời khỏi Thú Vực đấy. Ở đây gặp được ngươi thật đúng là vui.”

Lời nói và vẻ mặt lại lạnh lẽo không hề có chút vui mừng nào.

Lông mày của A Lạc chặt hơn, “Nói vậy Thủy Sắc tìm khắp nơi không thấy là đang ở

cùng với ngươi?”

Huyễn thú Hỏa Hệ Hỏa Vân cười lạnh, “Hắn ở đâu ta mặc kệ, ngươi bây giờ muốn thế

nào? Đánh nhau một trận với ta?”

Cường giả thấy A Lạc xuất hiện thì cả kinh. Phía bên Vân Phong cũng có Huyễn Thú

tham gia. Tin tức này có lẽ Hồn Chủ cũng không bất ngờ, Huyễn Thú gia nhập bên Vân

Phong, nếu Hồn Chủ biết có lẽ sẽ cân nhắc lại vài hành động. Suy nghĩ trong đầu gã xoay

chuyển, nếu có thể mượn tay Huyễn Thú tru diệt Vân Phong thì chuyện trở nên dễ dàng

rồi, chỉ cần Vân Phong chết, mảnh bản đồ nàng nắm trong tay toàn bộ sẽ thuộc về Huyết

Hồn, Liên Minh Đông Tây cũng sẽ nhanh chóng bị sụp đổ. Đến lúc đó cho dù có Tứ Đại

Gia Tộc ở đây cũng không có bất kỳ uy hiếp nào.

Suy cho cùng, Hồn Chủ chỉ để ý duy nhất mỗi Vân Phong.

“Đại nhân, Vân Phong luôn phá hỏng chuyện tốt của Huyết Hồn, chỉ cần còn ả ở đây, đại

nhân sẽ không thể thuận lợi lấy được cội nguồn hỏa hệ đâu, tâm tư của Vân Phong cũng

là muốn đoạt lấy cội nguồn hỏa hệ này.”

Lông mày Hỏa Vân nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng lườm Vân Phong, “Chỉ là một con người

cũng dám giành cội nguồn hỏa hệ với ta?”

Lòng Vân Phong chùng xuống, Huyễn Thú hỏa hệ muốn cội nguồn hỏa hệ, nàng cơ bản

là không thể nào thắng được. Nếu A Lạc có thể đứng về phía mình thì tốt, nhưng A Lạc

chưa bao giờ quan tâm mình thế nào, chỉ cần nàng không chết thì đã coi như hoàn thành

sự căn dặn của tiên sinh.

“Hỏa Vân, tiên sinh muốn ngươi trở về.” A Lạc lên tiếng, Hỏa Vân lại bật cười, “Trở về?

Ta không đi!”

“Thân là Huyễn Thú, ngươi ra ngoài Thú Vực là vi phạm quy tắc. Ngươi còn nhúng tay

vào chuyện của nhân loại, lỗi càng thêm lỗi.”

“Ha ha ha ha!” Hỏa Vân cười một tràng, “Vậy thì sao? A Lạc, muốn đánh nhau thì đừng

có lảm nhảm. Nhiều năm không gặp, nếu ngươi có khả năng bắt ta trở về thì cứ tới đây

mà làm thử xem.”

“Ngươi đừng ép buộc ta!” Đôi mắt tím sẫm nheo chặt, trong giọng nói của A Lạc tràn

đầy sự đè nén, Vân Phong bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ, nếu A Lạc có thể giữ chặt

Huyễn Thú Hỏa Hệ, có lẽ nàng có cơ hội tiếp xúc được với cội nguồn hỏa hệ.

“Ép buộc ngươi? Nếu ngươi không dám ra tay vậy thì câm mồm ngươi lại!” Hỏa vân lạnh

lùng nói, hướng mắt về phía Vân Phong, “Hừ, chỉ là một con người mà thôi.” Nói xong

ngọn lửa trong cơ thể tung ra, xem ra là chuẩn bị đoạt lấy cội nguồn hỏa hệ.

Đồng tử A Lạc chớp lên, bàn tay nắm chặt vào hư không, sắc mặt Hỏa Vân lạnh hơn,

ngọn lửa không chút do dự hóa thành dải dài gào thét lao tới. A Lạc không chút biến sắc

đứng im, vung tay lên, một luồng sét xông tới tách đám lửa ra.

“Không ngờ sau mấy năm bản lãnh của ngươi cũng tiến bộ không ít đấy.” Hỏa Vân lạnh

lùng nhếch môi, tiếp tục nhẫn tâm tung lửa không chút nhân nhượng.

“Tiểu Hỏa, rút lui.” Vân Phong dùng truyền âm bảo Tiểu Hỏa rút lui một khoảng cách,

tránh né dư âm công kích của huyễn thú hỏa hệ, đảo mắt nhìn sang, cường giả Huyết Hồn

phía đối diện cũng như thế, Huyễn Thú chiến đấu với nhau, lỡ mà bị cuốn vào là chỉ có

chết.

“Chủ nhân, bây giờ tính sao?” Tiểu Hỏa khiếp sợ nhìn Huyễn Thú Hỏa hệ đang đánh

nhau. “Huyễn Thú Hỏa Hệ... Lực hỏa nguyên tố như thế ta không thể sánh được.”

Vân Phong nhíu mày, đảo mắt nhìn sang con rồng đang trôi lửng lờ trên không, nhìn cội

nguồn hỏa hệ đang được nó ngậm lấy trong miệng, “A Lạc khống chế Huyễn Thú Hỏa

Hệ, chúng ta có thể nhân cơ hội tiến lại gần cội nguồn hỏa hệ, có điều Tiểu Hỏa ngươi

cũng cần phải chuẩn bị thật tốt, một khi đắc thủ, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu giết chết

của Huyễn Thú.”

Con ngươi Tiểu Hỏa co lại. Vân Phong đưa tay sờ đầu Tiểu Hỏa, “Đừng gấp, có A Lạc ở

đây, ta không chết được đâu.”

Đúng thế, Vân Phong sẽ không chết, chỉ là chắc chắn sẽ không thể không bị thương gì, A

Lạc không phải trợ thủ, chỉ đảm bảo Vân Phong không chết được mà thôi.

“Chủ nhân...” Tiểu Hỏa muốn nói gì đó nhưng Vân Phong chỉ nhỏ giọng cười, “Chuẩn bị

xong xuôi chúng ta sẽ xông lên.”

“Vèo!” Vân Phong tung người nhảy lên không tiến về phía con rồng đỏ rực, Tiểu Hỏa thì

theo sát ở sau. Hỏa Vân đang giao chiến với A Lạc ánh mắt chuyển lạnh lập tức tung

chưởng, một ngọn lửa nóng cháy lao thẳng về phía Vân Phong.

Tốc độ nhanh tới mức dù Vân Phong có muốn tránh cũng không kịp, nếu bị ngọn lửa kia

đánh trúng thì hậu quả khó mà lường được.



“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa kêu lên, Vân Phong nghiến răng, nàng cơ bản không thể tránh

thoát được công kích của Huyễn Thú. “Yên tâm, không chết được!”

“Oanh!” Một đạo kình lôi đánh sang từ một phía, bổ tan ngọn lửa. Sắc mặt Hỏa Vân càng

lạnh hơn. “Không ngờ đường đường là Huyễn Thú Lôi Hệ lại luân lạc tới mức trở thành

bảo kê cho một nhân loại!”

Đôi mắt A Lạc tý tách đượm lửa giận. “Tiên sinh đã nói, nàng là trường hợp đặc biệt,

không thể chết.”

Hỏa Vân nhíu mày, “Nói như vậy là ngươi muốn đối kháng tới cùng với ta?”

A Lạc nhíu mày, không nói câu nào nhưng hành động đã chứng tỏ mọi thứ.

“Ngươi còn dây dưa cái gì, còn không mau đánh chết nhân loại kia, cướp lấy cội nguồn

hỏa hệ?” Hỏa Vân rít gào, nàng đã bị A Lạc khống chế hoàn toàn, cơ bản không dư sức ra

tay, nếu không nhân loại kia đã sớm xong đời rồi.

“Vèo!” Cường giả Huyết Hồn lập tức vụt tới, xuất hiện ngay trước mặt Vân Phong.

Hai phía đôi diện với nhau, khoảng cách không quá xa hỏa long lắm. bên cạnh hai phe,

thế lực Huyễn Thú đại diện cho mình cũng đang đánh nhau kịch liệt.

Không cần nhiều lời, hai bên lại ra tay cùng lúc, lần này không cần dùng lực của mình

dồn đối phương vào chỗ chết, chỉ cần ai rơi vào vòng chiến đấu của Huyễn Thú là chỉ có

chết.

“Roạt roạt!” Xích đen như rắn vặn vẹo trên không trung, phạm vi chiến đấu của Huyễn

thú rất rộng, điều này cũng khiến cho cuộc chiến giữa cường giả Huyết Hồn và Vân

Phong bị hạn chế hơn, sơ sẩy chút bị cuốn vào là cơ hội chạy trốn cũng không có.

“Chủ nhân, cẩn thận!” Tiểu Hỏa thét lên, lao người lên chắn trước Vân Phong, những sợi

xích đen ngoài dự đoán đột nhiên xuất hiện giữa hư không làm Vân Phong tránh không

kịp. “Keng!” Răng nhọn cắn chặt xích lại trong miệng mình, đôi mắt sói ánh lên ngọn lửa

tức giận, ngọn lửa từ miệng nhanh chóng lan theo sợi xích, cường giả Huyết Hồn cười

quái dị, “Khục khục khục khục, nên kết thúc buổi náo nhiệt này rồi.”

Ám Nguyên Tố va chạm mãnh liệt với Hỏa Nguyên Tố. sợi xích chấn động, năng lượng

đột nhiên quán chú sợi xích làm nó cong lên, dòng năng lượng cường đại như điện giật

đánh tới, đánh văng cơ thể Tiểu Hỏa.

Một luồng đỏ từ không trung xẹt tới chạy thẳng tới chỗ hai con Huyễn Thú đang đánh

nhau.

“Ha ha ha ha ha! Đi cùng cũng tốt lắm. Có thể làm bạn với nhau.” Cường giả Huyết Hồn

cười to điên cuồng, ánh mắt Vân Phong chuyển động, tầm mắt trên sợi xích vẫn chưa dời.

Bàn tay đưa ra, Tinh Thần Lực cuộn lên cuốn lấy sợi xích. Nàng tăng sức giữ chặt sợi

xích đen trong lòng bàn tay.

“Cái gì? Cường giả Huyết Hồn thản thốt, Vân Phong nắm chặt sợi xích lao về phía Tiểu

Hỏa, con ngươi hóa thành đường dọc, bàn tay hóa thú.

“Gya!” Quát khẽ một tiếng, toàn bộ lực được Vân Phong giữ chặt trong tay, dưới ánh mắt

của cường giả Huyết Hồn, sợi xích bị Vân Phong giữ lại, dựa theo lực đuôi thân hình

cường giả Huyết Hồn bay vút ra ngoài.

“Aaaaa!” Tiếng thét khàn đặc vang lên, hành động của Vân Phong liên tục tới mức không

cho cường giả Huyết Hồn thời gian để thở dốc, cho dù gã có muốn phản ứng lại cũng

không có nổi lực. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cuốn vào vòng chiến đấu của Huyễn

Thú.

Gã đỏ mắt lên nhìn Hỏa Vân Lang đang bị đánh bay về cùng một phía với hắn, cười lên

thỏa mãn, “Ha ha ha! Ma thú khế ước của ngươi cũng khó thoáy khỏi cái chết. Nó...” Lời

nói của cường giả Huyết Hồn bị mắc kẹt lại trong cổ họng, ánh mắt Tiểu Hỏa tràn đầy

giễu cợt, “Ngươi đúng là ngu xuẩn.”

“Vèo!” Tiểu Hỏa hóa thành một mũi nhọn chạy thẳng về phía Vân Phong, đầu óc cường

giả Huyết Hồn kêu lên đùng đùng. Sao gã lại có thể quên mất, ma thú khế ước hiển nhiên

có thể trở lại nhẫn khế ước của Triệu Hồi Sư. Có thể trở về lập tức!

“Ta không phục!” Cường giả Huyết Hồn thét lên thảm thiết khi chết, cơ thể đã rơi vào

phạm vi giao chiến của hai con Huyễn Thú, dưới dư âm của sức mạnh, dù chỉ duy nhất

một lần cũng có thể giết chết gã không chút nghi ngờ.

“A!” Tiếng thét thê lương vang lên, chỉ thấy có một đám sương màu đen từ dưới áo

choàng thoát ra, còn chưa chạy thoát kịp đã lần nữa bị năng lượng Huyễn Thú nuốt

chửng.

“Phế vật!” Hỏa Vân lầu bầu, lập tức dừng tấn công, âm trầm nhìn Vân Phong, “Cũng chỉ

có con người mới dùng mấy thứ tâm cơ đê hèn này.”

Vân Phong cười khẩy, “Đây là sở trường của Triệu Hồi Sư mà thôi.”

Hỏa Vân Lạnh lùng nhíu mày, chợt cười khẽ, “Vân Phong? Cho dù người Huyết Hồn nói

ngươi lợi hại cỡ nào, khiến chúng thống hận tới cỡ nào, mới đầu ta chẳng hề đặt ngươi

trong mắt, nhưng mà bây giờ...” Hỏa Vân lạnh lùng nhướng mày, “Mặc kệ ngươi dùng

thủ đoạn gì, có thể đánh chết cường giả Thần Hoàng, coi như ngươi có chút bản lãnh.”

Vân Phong im lặng, A Lạc lạnh lùng nhìn Hỏa Vân, “Nếu ngươi ra tay với nàng, ta chắc

chắn sẽ không để ngươi được như ý.”

Hỏa Vân cười lớn, “Ta không có hứng thú với nàng ta, nhưng nếu nó làm hư chuyện tốt

của ta, A Lạc, ngươi cũng hiểu tính khí của ta, ta sẽ không bỏ qua đâu. Ngươi có thể bảo

hộ nó nhất thời chẳng lẽ còn có thể bảo hộ cả đời sao?”

A Lạc nhăn mày nhìn Vân Phong một hồi không nói gì. Nàng không hỏi nhíu mày, vậy là

ý gì?

“Ta không quan tâm tới mạng của nàng ta, mục tiêu của ta chỉ là cội nguồn Hỏa Hệ, thân

là Huyễn Thú, ngươi cũng hiểu cội nguồn nguyên tố có ý nghãi gì với chúng ta. Sao có

thể lặp đi lặp lại tình trạng rơi vào tay loài người?”

Bóng dáng A Lạc âm u hơn, vẻ mặt phức tạp, Vân Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ cội nguồn

nguyên tố có liên hệ gì đó với Huyễn Thú?

“Ta mặc kệ mọi thứ,trở về Thú Vực mau.” A Lạc nói, Hỏa Vân nhăn mày, cuối cùng

cười lạnh, “Làm xong chuyện của mình ta tự sẽ trở về.”

“Ngươi thật sự sa đọa tới mức đi cùng với Huyết Hồn sao?” A Lạc nói, Hỏa Vân cười

lớn, gương mặt lãnh diễm tràn đầy kinh thường, “Ta và Huyết Hồn chỉ là có nhu cầu qua

lại thôi, chỉ bằng chúng cũng dám lợi dụng dùng sức mạnh của ta?”

A Lạc nhăn mày, “Chuyện này là thật?”

“Đã lâu như thế rồi mà ngươi còn chưa hiểu rõ tính ta?” Hỏa Vân lạnh lùng nói, “Ta tới

là vì cội nguồn hỏa hệ, xong tự sẽ về Thú Vực, cho nên ta mới đi cùng Huyết Hồn, cũng

vì chúng nói sẽ tìm kiếm manh mối về cội nguồn Hỏa Hệ.”

A Lạc xoay người lại nhìn Vân Phong, “Để nàng ấy lấy cội nguồn Hỏa Hệ đi.”

Sắc mặt Vân Phong lập tức lạnh đi, “Nàng ta nói gì là người tin như thế?”

A Lạc nhíu mày, “Chỉ cần nàng chịu trở về Thú Vực, ta có thể bỏ qua những thứ khác.”

Bàn tay Vân Phong giết chặt lại, Huyễn Thú Hỏa Hệ mà dễ chịu về Thú Vực như thế thì

vừa rồi làm gì cần phải đánh nhau với hắn? Thân là Huyễn Thú sao đầu óc hắn không có

tý linh động gì hết vậy? “A Lạc, nàng mà muốn trở về Thú Vực, ta hiên nhiên có thể đưa

cội nguồn hỏa hệ cho nàng, nhưng nếu nàng không chịu?”

A Lạc ngạc nhiên, Hỏa Vân cười nhạt, “A Lạc, chỉ là lời nói gây chúng ta thù địch của

nhân loại mà thôi. Lời nói của con người sao có thể khiến ngươi dao động được?”

Gương mặt A Lạc thoáng hiện vẻ khó chịu, đôi mắt hiện lên sự tức giận, “Ta mặc kệ

những chuyện đó.”

Trong lòng Vân Phong cũng dấy lên một hồi lửa. Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn cội

nguồn hỏa hệ bị lấy đi, rồi rơi vào tay Huyết Hồn sao? “Không được!” Vân Phong thốt

lên, ánh mắt cũng phiếm lửa giận, A Lạc nhíu mày, “Ngươi...”

“Ta làm thế nào không mượn ngươi xen vào. Ta không hiểu quan hệ giữa Huyễn Thú các

ngươi, cũng không cần phải thanh toán cho giao tình của các ngươi. Ngươi càng không

thể quyết định thay ta.” Vân Phong nói, A Lạc nhíu mày, “Ngươi không sợ chết à? Ngươi

cơ bản không phải đối thủ của Hỏa Vân. Chỉ với thực lực của ngươi hiện giờ...”

“Ngươi không cần nói rõ điều đó. Cho dù ta chết cũng sẽ không chắp tay nhường cội

nguồn hỏa hệ đâu. Ta không thể thắng nàng, nhưng sẽ có thể khiến nàng ăn chút đau

khổ.”

“Vân Phong, ngươi quyết định như thế là nghĩ ta sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi?” A Lạc

lạnh lùng nói, Vân Phong cười lạnh, ánh mắt thâm trầm, “Mạng của ta trước giờ không

cần ngươi tới bảo vệ.”

“Vân Phong, nếu ngươi thật sự vẫn không chịu từ bỏ cội nguồn hỏa hệ, thì ta sẽ không

nhân từ nữa đâu.” Hỏa Vân nói, gương mặt tràn ngập sát ý, Vân Phong cười phá lên, mỉm

cười nhảy lên không lao về phía con rồng đỏ.

“Chỉ là con người lại vọng tưởng lấy được cội nguồn nguyên tố?” Tiếng gầm vang lên,

mũi tên lửa khổng lồ từ phía sau đánh tới. Không khí bị ép tới biến hàng, có thể thấy

được lực nguyên tố trong tay Huyễn Thú cao cường tới bao nhiêu. Vân Phong xông thẳng

lên trước không thèm quay đầu trở lại. Nhiệt độ sau lưng nhanh chóng áp sát, nháy mắt

muốn chui vào cơ thể nàng.

Vân Phong nghiến răng ngẩng lên, đúng lúc đối diện với đối mắt rồng rực đỏ. Đúng lúc

đó, con rồng cử động. Đuôi rồng đỏ chót cong lên chắn trước mặt Vân Phong, mũi tên

lửa đâm vào cơ thể hơi mờ của nó, bị ngọn lửa bao lấy nuốt chửng.

Một âm thanh già cỗi xé ngang hư không, vang dội bốn phía.

“Ai dám đả thương con cháu của Long tộc ta?”

trướctiếp