Một lúc lâu sau Hiên Dật mới quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như có một
ngọn lửa dấy lên ở bên trong. Sau đó gương mặt chuyển đi, như một bóng
ra bước ra, Nạp Khê Lam Y, Vân Phong mà ngươi luôn hằng mong ước đang ở
bên trong, tuyệt đối đừng khách khí đấy.
“Ngươi đi đâu thế?” Bặc Nguyên Di Sinh thấy y tính đi thì buồn bực, chẳng phải nên thủ ở đây sao?
“Đây là nơi của Nạp Khê tộc, chắc chắn sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm
chằm vào ta, nếu ta và ngươi cả đêm không về thì phải làm sao đay? Có
kết giới ở đây, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không có ai chú ý, ở chỗ Khúc Lam Y ai làm dám vào?”
Hai người nhanh chóng rời đi, bên
ngoài sóng êm gió lặng, đúng như Hiên Dật nói, chỗ ở của Thiếu Chủ Nạp
Khê tộc chỉ có hai người có thể tuỳ ý ra ngoài, một là Tộc trưởng tộc
Nạp Khê, người còn lại chính là Vân Phong. Hiện giờ hai người này ai
cũng đang bận việc, cũng đồng nghĩa với việc sẽ không ai tới đây cả.
Khúc Lam Y bước vào phòng mình, vừa đẩy cửa bước vào, hình ảnh trong đầu đột nhiên tăng cấp, trở thành cảnh triền miên nóng bỏng, Khúc Lam Y cảm
giác như đầu óc mình đã bị khống chế, hắn và Tiểu Phong Phong rõ ràng
chưa từng làm chuyện đó, tại sao cảnh tượng trong đầu…
“Say…” Hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc, cổ họng rát buốt, hắn tới bên cạnh bàn nhìn
vào bình trà trên khay, nhưng không hề có chút cảm giác muốn uống nước
chút nào, Hắn không khát nước, là cơ thể của hắn khát.
Lắc đầu
một phát, Khúc Lam Y nghĩ mình nên sớm đi nghỉ thôi, hình nahr triền
miên trong đầu khiến hắn sắp phát điên rồi, hắn là nam nhân, không thể
chịu nổi hình ảnh sục sôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu như thế được.
Vừa tới gần bên giường, tầm mắt mơ hồ đột nhiên hiện ra một người, có một
nữ nhân đang nằm trên giường. Khúc Lam Y nhíu mày, lập tức muốn hất nữ
nhân trên giường xuống, nhưng lại kinh ngạc phát hiện người nằm trên
giường là Vân Phong.
“Tiểu Phong Phong?” Giọng nam khản đặc phát
ra, Khúc Lam Y mờ mịt nhìn gương mặt quen thuộc, sao tiểu Phong Phong
lại ở đây… chẳng phải nàng đang ở trong tháp Niết Bàn sao? Sao lại…
Nữ nhân nằm trên giường mơ màng tỉnh lại, khi thấy trước mặt mình là một
nam nhân thì chậm rãi nở nụ cười, “Lam Y…” tiếng gọi ấm áp khiến đầu
Khúc Lam Y như muốn nổ tung. Hơi thở của hắn dồn dập, làn hơi không rõ
phải vào mũi, nữ nhân trên giường chậm rãi nhổm dậy, vươn tay chuẩn bị
ôm lấy Khúc Lam Y.
Hắn vội lùi về sau, cảm giác có cái gì đó
không đúng… Tiểu Phong Phong đang ở trong tháp Niết Bàn thì không thể ra ngoài, sao nàng lại xuất hiện trong phòng mình, chẳng lẽ hắn say tới
mức ảo giác lại thật tới mức này?
“Lam Y!” Tiếng gọi nhu mì đánh
thức, cơ thể nữ nhân bước xuống giường, từng bước tiến về phía Khúc Lam
Y, vừa đi vừa cởi y phục trên người, từng món rơi xuống đất, hắn nhìn
gương mặt Vân Phong, “Tiểu Phong Phong, sao nàng…”
Nụ cười duyên
nở lên, “Vân Phong” cười quyến rũ hơn, cơ thể uốn éo như rắn, màu đỏ
trong mắt càng ngày càng đậm, không ngừng kiềm nén, cho dù hắn thấy đây
là ảo giác, hắn cũng phải nhịn. Đây là nữ nhân hắn yêu, là bảo bối hắn
trân trọng, hắn sẽ bảo vệ nàng, không tuỳ tiện phá hỏng nàng.
Thấy nữ nhân sắp cởi hết, Khúc Lam Y bước lên nhặt y phục dưới đất lên muốn
phủ lại lên cơ thể nàng, đột nhiên một mùi hương xộc vào mũi, khiến đầu
óc mơ hồ tỉnh táo lại vài phần. Đây không phải là mùi hương của Tiểu
Phong Phong.
Khúc Lam Y tối sầm mặt, đôi mắt trở nên đỏ ngầu hoàn toàn, lần này không phải tình dục, mà là sự tức giận!
“Lam Y…” Nữ nhân có gương mặt của Vân Phong vẫn đang kêu lên, Khúc Lam Y hất y phục lẫn nàng ta bay ra ngoài, sau đó cửa phòng đóng chặt.
“Trừ nàng, không ai được phép gọi tên ta.” Khúc Lam Y lầm bầm, cảm giác nóng ran ụp tới người, “Ư!” Khúc Lam Y ôm lấy chỗ tim mình, nơi đó đang nhảy loạn lên, đầu óc vừa mới tỉnh táo một chút lại chìm vào sương mù, còn
nặng hơn khi nãy.
Ngọn lửa dục vọng đánh tới từng đợt, kèm theo
nhiệt độ như muốn xuyên tạc cả cơ thể, hắn nghiến răng, Hiên Dật, ngươi
dám tính toán với ta.
Bàn tay tăng sức bóp nát cả cái ghế. Mầy mà Khúc Lam Y đã sớm ném Hồng Nghê ra ngoài, nếu không với lý trí càng
ngày càng yếu đi thế này hắn khó mà giữ vững tỉnh táo được.
“Chết tiệt! Ta sao có thể thua dưới thủ đoạn ti tiện này được?” Khúc Lam Y
gầm nhẹ, đôi mắt hằn vệt máu, hắn cào rách y phục trên người, cơ thể
nóng ran của hắn sắp làm hỏng y phục trên người rồi.
Ở phía trái
tim, màu đỏ không ngừng chuyển động, vết hoa văn màu đỏ dần lan ra khắp
tứ chi. Ánh mắt Khúc Lam Y khát máu, dục vọng trong cơ thể càng ngày
càng nặng, trái tim càng ngày càng đập mạnh.
Hiên Dật có lẽ không ngờ rằng chiêu này mặc dù không thể dụ Khúc Lam Y vào bẫy, nhưng đã tạo thành một kết quả bất ngờ khác.
“Ưm!” Khúc Lam Y lại rên lên, trán Khúc Lam Y toát mồ hôi, cơ thể gồng tới
hết mức, màu đỏ chuyển động liên tục, có thể thấy rõ được hai màu đang
sáng lên ở trái tim, một món đồ xinh đẹp đang không ngừng chuyển động,
đó là cội nguồn Quang Nguyên Tố.
Quang và Ám vốn khó có thể thăng bằng, trước khi cội nguồn quang nguyên tố vào trong cơ thể Khúc Lam Y
có thể cân bằng tốt được quang ám đồng thể của mình, cho dù dục vọng nổi dậy cũng không tới nỗi nào, nhưng cội nguồn quang nguyên tố vào cơ thể
như một quả bom hẹn giờ, một khi hai loại nguyên tố xảy chuyển đổi không thể khống chế, rất có thể sẽ khuấy động cội nguồn quang nguyên tố phát
huy sức mạnh.
Mặc dù lúc mắt đỏ thả vào cơ thể mình đã thêm một
sợi hơi thở để cách ly, nhưng thời gian sau này hơi thở của mắt đỏ đã bị yếu đi rất nhiều. Đây chính là kết quả nỗ lực của Khúc Lam Y. Hơi thở
mắt đỏ càng ngày càng yếu thì hắn càng có thể lợi dụng được năng lượng
từ cội nguồn Quang Nguyên Tố, cũng đẩy hắn gần với nguy hiểm hơn. Phong
Thanh Huyền đã từng nhắc nhở hắn, mỗi lần dục vọng khuấy đảo hắn, Quang
Ám Nguyên Tố sẽ không bị khống chế mà chuyển đổi. Một khi cả hai không
còn nằm trong sự kiểm soát của hắn, cội nguồn quang nguyên tố rất có thể sẽ bộc phát, nhanh chóng khiến cơ thể hắn phát nổ, khiến hắn tan biến
khỏi đất trời.
Hắn không thể chết được.
Dục vọng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt của Khúc Lam Y càng ngày càng đỏ, vận tốc của trái
tim tăng nhanh, hơi thở của mắt đỏ càng ngày càng yếu, toàn thân của hắn như hoá thành trong suốt, có thể thấy rõ được cả Quang Ám Nguyên Tố ở
bên trong.
Ánh sáng và bóng tối bắt đầu đảo lộn, cả hai hỗn loạn
muốn vượt qua đối phương, cảm giác đau đớn phát ra từ tim, Khúc Lam Y
gồng người, gân xanh nổi lên dữ tợn, gương mặt tuấn tú ngẩng lên, ánh
mắt đỏ ngầu, một tiếng gào phát ra từ cổ gọng.
“A~!”
***
Vân Phong đang nhắm mắt đột nhiên choàng mở ra, nàng nghe thấy tiếng đau
đớn của Khúc Lam Y… Lam Y, Lam Y! Vân Phong đứng dậy, cảm thấy nhịp tim
mình càng ngày càng hốt hoảng, nàng tuyệt đối không nghe lầm, vừa rồi
thực sự là tiếng của Khúc Lam Y, hắn có chuyện rồi!
Lách mình ra
khỏi động, nhìn quanh mình là dòng nước mù mịt, nàng mủi chân xuống đất
tung người lao ra khỏi mặt biển. “Rào!” Vân Phong nhảy ra đứng giữa hư
không.
“Nha đầu này tính làm gì?” Hai người ở nơi nào đó bí mật
quan sát đều bất ngờ, cuộc hành trình của nha đầu này dưới Vô Tận Hải
vẫn chưa kết thúc, sao lại ra ngoài?
Vân Phong đứng giữa không gian, mắt nhìn xung quanh hít sâu một hơi, hét lên, “Ta muốn ra ngoài! Thả ta ra ngoài!”
“Cái gì? Nha đầu kia đang nói gì?” Một người trong đó thất kinh, người còn
lại nhăn mày, tiếng Vân Phong lại vang vọng trên mặt biển, không ai trả
lời, nàng hít thật sâu một hơi lại tiếp tục hét lên, “Ta biết ngươi đang quan sát ta! Ta phải đi ra ngoài!”
Một người nhíu chặt lông mày, sắc mặt âm trầm, nhìn Vân Phong thầm nói, “Ngươi cho rằng đây là đâu, tuỳ ngươi ra vào sao?”
Người còn lại thấy hắn lên tiếng khôn khỏi nóng nảy, “Ngươi nói gì thế? Mau im đi!”
Vân Phong nghe được âm thanh này, thầm vui mừng. Quả nhiên như nàng đã
nghĩ. “Tiền bối! Vãn bối vô ý mạo phạm, cũng biết Niết Bàn Thông Thiên
Lộ một khi đã mở ra thì phải đi hết. Nhưng mà… vãn bối có lý do nhất
định phải ra ngoài.”
Người khi nãy lên tiếng càng nhíu chặt mày hơn, “Lý do nhất định phải ra ngoài.”
Mắt Vân Phong sáng lên, “Lam Y xảy ra chuyện ra, ta nhất định phải ra ngoài, chàng cần ta!”
“Hoang đường! Trong tháp Niết Bàn không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì từ
bên ngoài, sao ngươi biết hắn xảy ra chuyện được? Hay là chính ngươi
không thể tiếp tục kiên trì được nữa?”
“Vãn bối không hề nói dối. Vãn bối chắc chắn không phải là ảo giác, chàng cần ta, ta phải tới cạnh chàng. Cho dù thế nào ta cũng phải ra ngoài.” Vân Phong hầm hừ, trực
giác nói cho nàng biết Lam Y đang rất khổ sở, hắn cần nàng/
“Nực cười, nơi này đâu phải là chỗ ngươi nói tuỳ tiện vài lý do là có thể đi? Ta không thả ngươi ra ngoài, ngươi làm sao?”
Vân Phong ngẩn ra, sau đó siết chặt tay lại, “Không thả ta ra ngoài… thì ta có cách của mình để ra ngoài.”
“Hử! Vậy thì để ta xem thử ngươi có khả năng gì để chứng minh điều đó.”
Trong giọng nói đã hàm chứa sự tức giận và thất vọng, người đó nhíu mày
nói xong gương mặt càng ảm đạm đi, hắn nhìn lầm người tên là Vân Phong
này rồi.
“Nha đầu này chưa chắc nói không đúng đâu, lần trước
tiếng của tiểu tử kia nàng cũng nghe thấy đấy không phải sao? Có lẽ tiểu tử kia xảy ra chuyện thật…” Người còn lại lo lắng nói, “Nha đầu kia
chúng ta quan sát đã lâu, tính tình đâu hề dễ dàng chịu thua? Huống hồ
chiến đấu cho tới bây giờ, cho dù nàng có rơi vào thế hạ phong cũng chưa từng từ bỏ, cũng có không ít lần gian nan nguy hiểm nhưng không hề lùi
bước, ta tin vào ánh mắt của chúng ta, sẽ không nhìn lầm đâu.”
Người kia nhíu mày không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã dịu hơn, “Tao lão đầu,
nếu tiểu tử kia thực sự gặp chuyện không may, mà nha đầu kia lại có cách giúp lại không giúp được, tội chúng ta to lắm đấy.”
Thần sắc
người kia hơi trầm xuống, theo lý mà nói trong tháp Niết Bàn không thể
nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, nhưng nha đầu kia lại nghe
được, lời nàng nói… có lẽ chưa chắc là giả.
“Ta hiểu ngươi chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nha đầu kia nếu không phải lo lắng
cho tiểu tử kia thì tuyệt đối sẽ không bỏ đi như thế, chính nàng cũng
biết niết Bàn Thông Thiên Lộ không thể bỏ giữa chừng, hậu quả rất khó
lường, có thể thấy nàng giống như tiểu tử kia, đều coi đối phương là
hàng đầu.”
“Hừ, cách làm của nàng thật đúng là y hệt tiểu tử kia, toàn là bỏ dở giữa chừng.” Người kia nhíu mày một hồi cuối cùng cũng
nói, tên còn lại cười lớn, “Ngươi đã thả tên kia một lần thì lần này thả nha đầu kia đi?”
“Một lần là được rồi, ngươi còn muốn có lần
hai?” Người kia nhíu mày tức giận, người phía kia không nhịn được, “Vậy
ngươi muốn sao? Chẳng lẽ thực sự muốn ta và ngươi trở thành tội nhân Nạp Khê tộc hay sao? Cho dù tiểu tử kia không sao thì nha đầu cũng không
còn tâm trạng tu tập tiếp nữa, một người tốt lành cứ như thế bị huỷ ở
đây, ngươi nhất định phải làm thế?”
Người kia tối tăm mặt mũi, im lặng một hồi cất bước tiến lên, Vân Phong đang ở giữa hư không suy nghĩ làm sao để ra ngoài thì chợt nghe một giọng nói vang lên. “Ra ngoài
cũng được, nhưng phải với một điều kiện.”
“Được!” Vân Phong không chút do dự đáp lại, làm người kia hơi sững sờ, hừ lạnh một tiếng, ngón
tay nhẹ vung lên, biển cả dưới chân Vân Phong đột nhiên xuất hiện một
vòng xoáy khổng lồ, mặt nước dội lên, một vật khổng lồ từ dưới nước trồi lên.
Con ngươi Vân Phong co lại.
Làn nước vạch ra một
bóng hình xinh đẹp, cơ thể phổng phao, chiếc đuôi lấp lánh đủ màu, chính là Yêu Yêu với hình thái trưởng thành.
Vân Phong đã biết sẽ phải gặp Yêu Yêu ở Vô Tận Hải, nhưng nàng thật sự không ngờ lại gặp vào
trường hợp như thế này. Cơ thể thướt tha của Yêu Yêu vọt ra khỏi mặt
nước, vươn lại từng giọt nước lấp lánh, đôi mắt băng lam lạnh lẽo không
nhiệt độ, nhìn Vân Phong như người xa lạ.
Đánh bại Yêu Yêu mới có thể rời khỏi tháp Niết Bàn, Vân Phong hy vọng sẽ gặp yêu Yêu vào một
trường hợp nào đó khác, nhưng bây giờ nàng không còn sự lựa chọn. Lam Y
bên ngoài nhất định đã gặp chuyện, nàng phải ra khỏi đây tới bên cạnh
hắn.
Đuôi cá mềm mại óng ả uốn lượn nhẹ nhàng trên không trung,
tạo thành lớp hơi nước nhàn nhạt, cơ thể trưởng thành của Yêu Yêu vốn mỹ lệ quyến rũ, đuôi cá đong đưa lại tăng thêm vẻ yểu điệu, như cái chớp
mắt mị hoặc thần hồn của con người.
Vân Phong nhìn mà thấy hoảng
hồn, biết rõ là vốn sẽ mỹ lệ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được tận
mắt nhìn thấy dáng vẻ khác đó của Yêu Yêu. Dáng vẻ của một cô bé đáng
yêu đã không còn, thay vào đó là một con Giao Nhân hoàn toàn xa lạ.
“Nhân loại tự tiện xông vào Vô Tận Hải, chết!” Gương mặt xinh đẹp hiện lên sự dữ tợn, giọng nói tràn ngập tức giận và sát ý, Vân Phong sửng sốt.
Thường ngày đi theo nàng chỉ có chiến đấu mà thôi, sát khí kiểu đó là
sao? Chẳng lẽ Yêu Yêu tính lấy mạng của nàng? Ân oán Giao Nhân tộc và
con người cũng được dẫn cả vào đây sao?
“Tao lão đầu? Sao ngươi
lại làm thế?” Nơi nào đó trong tháp Niết Bàn, bóng người gần như muốn
nhảy dựng lên, đôi mắt tức giận nhìn người đứng bên cạnh đang lộ vẻ vô
cảm, nhìn tình hình của Yêu Yêu và Vân Phong, “Ngươi biết rõ nha đầu kia sẽ không ra tay với ma thú khế ước, ngươi lại…”
“Nếu nàng muốn
ra ngoài thì chỉ có thể làm thế. Nếu như không chiến đấu thì cứ ở lại
đây tiếp đi.” Người kia lạnh lùng nói, “Ngươi đừng nói thêm câu nào với
ta nữa, ta đã tạo cơ hội rồi, có thể nhặt lấy hay không là chuyện của
nàng. Nếu tiểu tử kia thật sự có chuyện, dù có xảy ra chuyện gì cũng
không liên quan tới chúng ta.” Nói xong, hắn nhích mình biến mất, người
kia tức giận mắng lên, “Tao lão đầu, đầu ngươi được làm bằng gì thế? Sao lại chết bầm như vậy?”
Với Vân Phong mà nói, dù có phải chiến
đấu với ma thú khế ước của mình cũng sẽ không đánh nhau thật, cho dù
biết rõ mọi thứ ở đây không phải là thật, thì sự thật ngoài đời họ vẫn
trong nhẫn khế ước của nàng, trong lòng nàng vẫn còn tình cảm.
“Grừ… Grừ…” Yêu Yêu gầm gừ quét đuôi cá tới, sóng nước ngang trời nhào về
phía Vân Phong, nàng nhanh chóng hung hiểm tránh né, Yêu Yêu được hấp
thu viễn Cỗ Lực, năng lực khác biệt rất nhiều so với những Giao Nhân
khác, nhất là ở hình thái trưởng thành, sức mạnh càng thêm cường hãn.
Một khi bị đuổi của nàng quấn lấy, người đó chết chắc.
Vân Phong
liên tục tránh né, không hề tấn công một đòn nào, Yêu Yêu vẫn lạnh lùng
tiến công, sức lực không hề đùa giơn. Vân Phong dần trở nên bị dồn ép
vào thế khó, trong mắt phe thứ ba, nàng chỉ có thể trốn tránh, không hề
có cơ hội phản ngược.
“Cứ tránh mãi cũng không hay, chẳng lẽ nha
đầu kia không tính đánh trả lại?” Người kia nhìn mà thấy vội giùm nàng,
người bên cạnh nhíu mày, “Nàng chắc chắn biết muốn ra ngoài thì đánh bại con ma thú kia, nhưng… còn chưa chịu ra tay?”
Không phải là Vân
Phong chưa chịu ra tay, mà là trong đòn tấn công của Yêu Yêu nồng nặc
sát khí, thật sự muốn giết chết nàng. Đối mặt với yêu Yêu như thế nàng
phải đánh trả kiểu gì đây? Chẳng lẽ thật sử phải tử đấu?
“Con
người! Đừng hòng chạy thoát!” Yêu Yêu nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc
nhọn, loé lên ánh sáng sắc lạnh, đuôi cá sáng lên lấp lánh, nàng đã
chuẩn bị tấn công bằng chiêu mạnh hơn. Vân Phong tối sầm mặt, trong mắt
Yêu Yêu nàng là con người buộc phải giết chết.
“Nha đầu này, tới
lúc này mà vẫn không chịu đánh trả?” Thấy Vân Phong vẫn trong trạng thái phòng bị, người xem vội tới khó nhịn. “Cái tính này thật đúng là…”
Chiếc đuôi của Yêu Yêu uốn lượn, ánh cầu vồng toả ra như một dải lụa đẹp đẽ,
hai người đang ở trong không khí trên mặt biển, chiếc đuôi uốn lượn làm
mặt biển yên tĩnh đột nhiên xuất hiện vô số lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy càng
lúc càng lớn và sâu, mặt biển ầm ầm biến động.
Vô số nước xoáy
hình thành trên mặt biển, Vân Phong không hiểu được mục đích của Yêu
Yêu, nếu như nàng nghĩ có thể cuốn mình vào những vòng xoáy này thì hơi
quá đơn giản.
“Ra!” Yêu Yêu quát lên, đuôi cá lật ngược, vô số
cột nước từ trong vòng xoáy tuôn ra. Sợi nước như rắn lam xuất hiện trên mặc nước, như đang muốn leo lên tận trời xanh.
“Rào rào rào!”
Sợi nước chảy ngược lên từ mặt biển, nước biển gầm thét. Yêu Yêu chợt
mỉm cười, đôi tai vây cá khẽ động đậy, cánh tay trắng mịn múa nhẹ, đàn
rắn đổi hướng lao về phía Vân Phong.
“Rắc rắc rắc.” Tiếng đóng
băng vang lên, Vân Phong nhìn đám thuỷ xà nhanh chóng kết băng, lập tức
hiểu được mục đích của Yêu Yêu, nàng muốn lợi dụng nước bủa vây khắp nơi để giam mình ở trong. Dưới chân là Vô Tận Hải, là xoáy nước, bên trong
còn là nước đang uốn lượn, với một ma thú hệ thuỷ như Yêu Yêu đây là một chỗ cực kỳ may mắn.
“Vèo vèo vèo!” Vân Phong cảm thấy lòng bàn
chân có khi lạnh toả lên, ánh mắt cúi xuống, chợt thấy có hơn mười ngọn
băng đang lao về phía mình, nàng kinh hãi, bản nang nhanh chóng né
tránh, chưa đợi Vân Phong kịp lấy hơi, Yêu Yêu đã tiếp tục tấn công.
Vân Phong cắn răng, mủi chân chạy đi, không hề dừng lại khắc nào di chuyển
tới hướng khác, khí lạnh truyền tới từ lòng bàn chân, thời khác nhắc nhở Vân Phong, biển cả dưới chân nàng như một cái bẫy, không thể lại gần.
Yên Yêu tấn công mãnh liệt không hề nương tay chút nào, Vân Phong biết mình không thể cứ trốn mãi, Tinh Thần Lực của nàng có hạn, cứ như thế sớm
muộn gì nàng cũng sẽ ngỏm tại đây.
Cỗ khí lạnh lẽo dâng lên, Vân
Phong rùng mình, khí lạnh không biết từ đâu túa ra, nhanh chóng bủa vây
khắp không gian. Vân Phong sửng sốt, đây lại là chiêu mới của Yêu Yêu
sao? Nàng nhìn sang, đột nhiên phát hiện vẻ mặt Yêu Yêu cũng đang rất
nghi hoặc.
Khí lạnh kia không phải bắt nguồn từ Yêu Yêu, vậy thì là của ai, chẳng lẽ là của người khi nãy đã lên tiếng?
“Rắc rắc!” Tiếng đóng băng vang lên liên tục. Khí lạnh chợt tăng lên, lạnh
lẽo hơn. Vân Phong nhìn xuống dưới chân, kinh ngạc phát hiện mặt nước
biển cuộn trào đã hoàn toàn bất động, bị băng giá bao phủ.
Yêu Yêu nháy mắt sững sờ, nhưng Vân Phong thì không chần chờ bất cứ lúc nào, đây là thời cơ tốt nhất để nàng phản công.
Bóng người xanh lục như gió lao về phía Yêu Yêu, không có thuỷ xà ngăn trở,
Vân Phong chỉ cần vài giây đã tiếp cận được với Yêu Yêu. Yêu Yêu giật
mình, đôi mắt mở to, Vân Phong nhanh chóng tấn công tới.
“Ưm!”
Yêu Yêu than đau, cơ thể yêu mị không hề phòng bị lung lay, ngã từ trên
không xuống, Vân Phong thấy thế vội vàng đuổi theo, duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng, chậm rãi đáp xuống mặt biển đã đóng băng, lúc này Vân Phong
mới buông tay ra đặt Yêu Yêu xuống đất.
Thở phào một hơi, nếu như không nhờ có luồng khí lạnh vừa rồi thay đổi chiếm lấy thế trận, có lẽ
nàng vẫn không thể nào thoát ra được, cũng sẽ không thể ra tay. Nhìn Yêu Yêu đang nằm bất tỉnh dưới đất, nàng mỉm cười, loli bé xinh khi trở nên hung dữ thật không thể xem thường mà.
Nàng ngẩng đầu lên hình
vào một hướng khác trong hư không, cao giọng thét lên, “Đa tạ tiền bối
đã ra tay, Vân Phong vô cùng cảm kích!”
Không có âm thanh nào đáp lại lời nào, mọi thứ bắt đầu dần trở nên mơ hồ, Vân Phong bình tĩnh
nhắm mắt lại, chờ bóng tối phủ xuống.
“Nguy hiểm thật nguy hiểm
thật, xém chút nữa thì toi.” Vỗ vỗ lòng bàn tay vẫn còn thấy lạnh, một
đôi mắt nhìn Vân Phong đang khép chặt làn mi, “Nếu không nhờ ta ra tay,
nha đầu kia còn tính quật cường tới lúc nào? Thật đúng là…” Lắc đầu bất
đắc dĩ, bàn tya sau đó vung lên, “Dù sao thì coi như ngươi cũng đã đạt
yêu cầu của Tao lão đầu, ra ngoài đi!”
“Xoẹt!” Không gian lực kéo lấy, khi Vân Phong mở mắt ra, nàng đã nguyên vẹn đứng ngoài tháp Niết Bàn.
Bàn tay nắm chặt, Vân Phong không quan tâm mình đã thay đổi thế nào, ánh
mắt vội vã nhìn phía trước, toà tháp nghiêm thẳng xuyên qua đám mây, Vân Phong hít thật sâu một hơi, ta sẽ quay lại. Nàng nhanh chóng xoay người nhảy thẳng về phía trong Nạp Khê tộc.
Vừa lao đi trái tim Vân
Phong vừa đập mạnh, nàng cơ bản không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết chạy
thẳng về phía viện của Khúc Lam Y, nàng biết hắn đang ở đó. Đêm khuya
yên tĩnh, tốc độ của nàng vô cùng nổi bật, nhanh tới mức chính nàng cũng không nhận ra, chỉ một chốc nữa là nàng sẽ tới viện Khúc Lam Y, vừa
lại gần, ánh mắt của nàng đã lạnh xuống.
Trước mắt Vân Phong hiện rõ một lớp Không Gian Lực, nơi này lại bị ai đó dùng Không gian Phong
Toả. Là chính Lam Y sao? Vân Phong nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, nếu ở trong tộc mình hắn chắc chắn sẽ không dùng Không Gian Phong Toả, nàng
đảo mắt nhìn vào trong, bỗng có một nữ nhân quần áo xốc xếch nằm dưới
đất thu hút ánh mắt của nàng.
Đã xảy ra chuyện gì? Vân Phong sửng sốt. Còn chưa kịp nghĩ gì, tiếng Khúc Lam Y gầm gừ lại vang lên bên trong.
“Aaa!”
Toàn thân Vân Phong run lên, lập tức giơ cao nắm đấm đập lên Không Gian
Phong Toả. “Ong ong! Rắc rắc!” Không Gian Phong Toả chấn động vài cái,
chẳng mấy chốc đã bị Vân Phong đánh nát. Nàng nhảy xổ vào trong, không
thèm nhìn tới nữ nhân nằm dưới đất, đẩy cửa phòng Khúc Lam Y ra.